“Cô nương…… Làm sao vậy?” Tôn Phóng thấp thỏm nói: “Cô nương……”
Cô nương nước mắt rơi ào ào.
“Ai ai……” Tôn Phóng không biết làm sao: “Cô nương ngươi đừng khóc nữa…… Được rồi được rồi, ta không hỏi ta không hỏi, ngươi đừng khóc……”
Cô nương hít hít mũi, lúc này mới ngừng nước mắt.
Tôn Phóng không có biện pháp, đành phải giữ người ở lại.
Hôm sau, Từ Kính Nhi ra khỏi phòng, thất thần đi loạn. Đi tới đi tới, thấy một cái ao cá.
Trong hồ có hai con cá khá lớn, xung quanh có một vài con cá nhỏ.
Hai con cá lớn là do Cố Lang đưa cho Mộ Dung Diễn. Vào sinh thần của Mộ Dung Diễn năm ngoái, hắn đòi Cố Lang tặng quà sinh nhật cho mình. Cố Lang không biết nên tặng cái gì, khi đi ngang qua chợ, thấy một vị đại nương bán cá rao là “Niên niên hữu dư”, y liền mua hai con cá đưa cho hắn.
*Niên niên hữu dư: năm nào cũng giàu có sung túc
Sau lại, cá lớn sinh cá nhỏ, Mộ Dung Diễn còn đứng ở bên cạnh ao cá thở dài: “Cá cũng đã sinh vài lứa, ngươi chừng nào mới sinh cho ta một……” Lời còn chưa nói xong, đã bị Cố Lang dùng một chân đá vào trong hồ.
Bên cạnh ao có một cái bàn, bên trên có để thức ăn cho cá. Từ Kính Nhi có chút nhàm chán, liền ngồi ở bên cạnh ao cho cá ăn.
Không biết cha thế nào rồi? Có phái người tìm ta khắp nơi hay không?
Trong lòng nàng đang suy nghĩ, cứ một miếng lại một miếng thức ăn rải xuống hồ.
Một lát sau, Tôn Phóng đi tới, thoáng nhìn vào ao cá, chỉ thấy một con cá nhỏ hơi hơi trắng dã — sắp ăn đến căng no chết.
“A!” Tôn Phóng vội la lên: “Mau cứu cá!”
Từ Kính Nhi bị hắn làm hoảng sợ, nhìn con cá nhỏ như vậy cũng có chút áy náy. Nhưng Tôn Phóng phản ứng quá mạnh, nàng hơi bất mãn hỏi: “Sao ngươi lại…… khẩn trương như vậy? Chỉ là một con cá……”
“Đây không phải là cá bình thường!” Tôn Phóng vội vàng đi xuống vớt cá: “Đây là tín vật đính ước mà người trong lòng đại đương gia của chúng ta đã đưa cho hắn! Nếu mà nó chết, hắn thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ta!”
——–
Ta có nói mớ sao?
Tôn Phóng nhanh chóng vớt cá lên, múc một chậu nước trong, thật cẩn thận mà thả cá vào. Con cá kia ở trong nước giật giật vài cái, phun ra hai mẩu thức ăn, rốt cuộc cũng lật mình bơi tiếp.
“Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi……” Tôn Phóng vỗ vỗ ngực: “Thật là làm ta sợ muốn chết.” Hắn lại giơ tay chọc chọc vào con cá kia, nói: “Tổ tông, ngươi mới bao lớn? Ăn ít một chút không được hả? Nhìn xem ăn no đến căng bụng.”
Từ Kính Nhi ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, đều do ta nhất thời không lưu ý……”
Tôn Phóng xua xua tay: “Không có việc gì là tốt rồi.”
“Đại đương gia của các ngươi,” Từ Kính Nhi hiếu kỳ nói: “Xem mấy con cá này như bảo bối vậy sao?”
Tôn Phóng nói: “Còn không phải sao? Lúc trước có lần ta quên cho cá ăn, tụi nó đói bụng cả ngày, sau khi đại đương gia biết cũng bỏ đói ta cả ngày!”
Từ Kính Nhi nói: “Đại đương gia của các ngươi thật si tình.”
“Si tình có ích lợi gì,” Tôn Phóng thở dài: “Đã hơn một năm mà vẫn không theo đuổi được người ra. Khi hắn ‘chết’, người trong lòng nước mắt cũng chưa rớt một giọt……”
“Cái gì?” Từ Kính Nhi giật mình nói: “Đại đương gia của các người…… Đã chết?”
Tôn Phóng: “…… Đúng vậy.”
Cỏ trên mộ cũng mọc cao lắm rồi.
—
Từ Chi Nghiêm lo lắng sốt ruột, phái người đi ra ngoài tìm nhi nữ khắp nơi, nhưng không thấy tin tức. Cao Thừa còn cho rằng ông cố tình không chịu gả nhi nữ cho gã nên giấu đi rồi, ngày ngày ngồi xổm ở phủ Thừa tướng không chịu đi.
Thừa tướng sầu đến ngủ không yên, rồi lại nghe nói, Thái Tử ở trong ngự thư phòng chính miệng thừa nhận mình thích Long Dương khiến Hoàng Thượng tức giận hôn mê.
Nhưng Thái Tử vốn suốt ngày tu tiên luyện dược, chuyện kỳ quái gì cũng làm, bây giờ thừa nhận mình đoạn tụ cũng không gây ra sóng to gió lớn gì cả.
Cũng có người nghe xong tiếng gió, muốn lấy lòng hắn nên đã chọn vài nam tử vẻ ngoài đẹp đẽ, trộm đưa đến cho hắn. Nhưng Thái Tử yêu cầu nhiều, muốn eo thon chân dài, lại muốn mặc hắc y phải đẹp, còn muốn nhìn phải thuận mắt…… Chọn tới chọn lui, cuối cùng một người cũng không lưu lại.
Tuy rằng Thái Tử cũng nói mình có người trong lòng, nhưng người kia danh tính như thế nào thì không một ai biết.
“Có thể là huynh đệ của ngươi, Ngô Lục.” Cố Lang vừa cởi bỏ đai lưng vừa nói.
Ngô Thất phun ra hớp nước trà trong miệng: “Cái gì?!”
Cố Lang nói: “Hôm qua ta thấy bọn họ ôm nhau.”
“Cái gì ôm nhau?!” Ngô Thất cãi cọ nói: “Là té ngã vào nhau!”
Cố Lang kỳ quái nói: “Sao ngươi lại biết?”
Ngô Thất ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn y cởi ra từng lớp từng lớp y phục, liếm liếm môi, nói: “Ngô Lục nói cho ta. Hắn nói hôm qua Thái Tử không cẩn thận té ngã, áp trên người hắn.”
Cố Lang không có phản ứng gì, là thật là giả đều không liên quan đến y. Y cởi đến chỉ còn áo trong, lại cởi giày vớ, liền bò lên trên giường đi ngủ.
Ngô Thất chống cằm, còn đang nhìn y, lại nói: “Đêm qua ta nghe thấy ngươi nói mớ.”
Cố Lang nhắm hai mắt, thuận miệng nói: “Nói cái gì?”
Ngô Thất gằn từng chữ một mà nói: “Ngươi gọi, ‘Mộ Dung’…”
Cố Lang bỗng dưng mở mắt ra. Y không biết mình có nói mớ thật hay không, nhưng nếu không có, Ngô Thất làm sao biết Mộ Dung Diễn?
Ngô Thất lại hỏi: “Cố huynh đệ, ‘Mộ Dung’ là ai vậy?”
Cố Lang dừng một chút, trả lời: “Một người bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Ngô Thất chậm rì rì mà nói: “Ta nghe không giống lắm nha……”
Cố Lang khó hiểu nói: “Ta nói cái gì?”
Ngô Thất: “Cũng chưa nói gì……”
Cố Lang nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn nhắm mắt ngủ, lại nghe Ngô Thất nói: “Nhưng mà thở có chút gấp gáp.”
Cố Lang: “……”
Ngô Thất: “Thở hổn hển hơn nửa đêm, mặt còn đỏ, lỗ tai hồng, cổ hồng, mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng sắp cởi ra hết……”
——
Có phải nhớ đến hắn không?
Cố Lang bỗng chốc ngồi dậy, lạnh giọng nói: “Nói hươu nói vượn!”
“Ta không nói bậy,” Ngô Thất nói: “Bằng không, làm sao ta biết tên ‘Mộ Dung’ kia chứ?”
Cố Lang nghĩ, có lẽ trong lúc ngủ mơ xác thật y có gọi qua “Mộ Dung”, nhưng thở gấp gì đó…… nhất định không có khả năng.
Ngô Thất thấy y không nói lời nào, lại nói: “Cố huynh đệ, không thể tưởng được ngươi ngày thường tính tình lãnh đạm, khi thở gấp lại nóng bỏng như vậy……”
Cố Lang quăng một cái gối đầu qua.
Ngô Thất tiếp được gối đầu, ôm vào trong ngực, mỉm cười nhìn y.
Cố Lang kéo chăn qua đầu, không để ý đến hắn.
Cũng không biết có phải bị Ngô Thất nói nhiễu nỗi lòng hay không, một đêm này, Cố Lang thật sự mơ thấy Mộ Dung Diễn.
Trong mộng, người nọ đưa lưng về phía y, cô đơn đi trong mưa bụi, thân ảnh mơ hồ không rõ.
Cố Lang nhẹ giọng kêu hắn, nhưng thanh âm như hòa vào trong mưa bụi, Mộ Dung Diễn không quay đầu lại.
Ngươi muốn đi đâu?
Cố Lang đi theo phía sau hắn, lại không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì. Y nhìn không thấu hắn. Người nọ luôn là một bộ dáng tuỳ tiện lang thang, tựa hồ cái gì cũng chưa từng để ở trong lòng. Nhưng y nhớ rõ, nửa năm trước, thiết kỵ quân của Bắc Kỳ ở trên phố va chạm bá tánh Đại Duyên, còn tùy ý trào phúng, trong mắt Mộ Dung Diễn chợt dâng lên sát ý. Ánh mắt hung ác như vậy, khiến Cố Lang bỗng nhiên nhớ tới con thú bị vây trong lồng.
Mộ Dung Diễn cứ đi về phía trước, rồi đột nhiên ngừng lại.
Cố Lang nhìn hắn, muốn giơ tay chạm vào hắn, lại thấy hắn bỗng nhiên xoay người lại.
Hắn đang cười, vẫn giống như lúc bình thường, mặt mày hớn hở, tựa hồ ngay sau đó sẽ kêu lên một tiếng “Phu nhân”.
Nhưng bụng hắn lại chảy ra máu tươi, một mảng lớn, đỏ đến chói mắt.
“Mộ Dung!” Cố Lang chợt bừng tỉnh, ngồi ở trên giường hít thở từng ngụm từng ngụm.
Ngô Thất đã tỉnh, đang mặc y phục, nghe y gọi một tiếng này lại không chê cười y, ngược lại vội vàng đi đến mép giường, giơ tay giúp y lau mồ hôi trên trán, đau lòng nói: “Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Mơ thấy ác mộng sao?”
Trước mắt Cố Lang vẫn còn trôi nổi lơ lửng hình ảnh bụng Mộ Dung Diễn chảy rất nhiều máu. Y vội vàng phủ thêm y phục, mang giày vớ vào, chạy ra ngoài thành, không màng Ngô Thất kêu ở phía sau.
*
Ngoài thành gió núi hơi lạnh, sương đọng trên cỏ xanh làm ướt đẫm vạt áo Cố Lang.
Y đứng ở trước mộ phần của Mộ Dung Diễn, nhìn cỏ xanh trên đó theo gió lay động.
Một lát sau, y hơi hơi quay đầu, hỏi: “Có việc?”
Ngô Thất từ sau một thân cây đi ra, giải thích nói: “Ngươi bỗng nhiên chạy đi, ta có chút lo lắng, nên đi theo nhìn xem……”
Cố Lang chưa nói gì, đứng trước mộ trong chốc lát rồi rời đi.
Trên đường trở về, Ngô Thất tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng thẳng đến khi hồi Đông Cung, cũng chưa nói lời nào.
Sau đó mấy ngày, Cố Lang vẫn đến nhìn xem Mộ Dung Diễn, nếu Ngô Thất biết, đều sẽ đi theo.
Theo vài lần, hắn giống như rốt cuộc không nhịn được nữa, ở trước mộ phần của Mộ Dung Diễn hỏi Cố Lang: “Ngươi ngày ngày tới xem hắn, có phải nhớ hắn không?”
Cố Lang: “Ta đến xem cỏ trên mộ của hắn cao thêm bao nhiêu rồi.”
Ngô Thất: “……”
Ngô Thất không cam lòng, lại hỏi: “Mỗi lần ngươi đều đứng lâu như vậy mà không có gì muốn nói với hắn sao?”
Cố Lang trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Nói hắn cũng không nghe thấy.”
Ngô Thất: “…… Cũng không nhất định.”
Cố Lang lộ vẻ không tin.
Ngô Thất lải nhải: “Ta nghe nói, sau khi người chết xuống hoàng tuyền, mộ phần chính là đường nối từ nhân gian đến địa phủ. Cho nên nếu ngươi nói chuyện trước mộ hắn, hắn ở dưới mặt đất cũng có thể nghe thấy.”