Sắc mặt Khuất Phong Vân càng đen hơn. Khuyển Tị giải thích: “Oan có đầu nợ có chủ, là điện hạ bảo ta đến dỡ nóc nhà, ngươi có bản lĩnh thì tìm điện hạ đi! Đâu liên quan gì tới ta chứ?!”
Khuất Phong Vân phóng người nhảy lên, vung sống đao nện choáng Khuyển Tị.
Hắn kéo Khuyển Tị hôn mê bất tỉnh về, ở cổng gặp Nguyễn Niệm mặt đỏ bừng đầy hoảng hốt.
Nguyễn Niệm lắp bắp: “Ta…… Ta đi về trước.”
“Chờ đã……” Khuất Phong Vân vừa định mở miệng thì Nguyễn Niệm nói nhanh: “Ta, nhà ta hình như cháy rồi, ta về xem đã.”
Sau đó liền vội vã bỏ chạy. Chưa chạy mấy bước giày đã văng ra, y dứt khoát không mang nữa mà nhặt lên chạy tiếp.
Khuất Phong Vân: “……”
*
Khi Khuyển Tị tỉnh lại thì phát hiện mình bị treo trêи cây, đầu chúi xuống đất lắc lư.
Khuất Phong Vân ngồi dưới tàng cây, nhắm mắt dựa vào thân cây như đang ngủ thϊế͙p͙ đi.
“Khuất ca,” Khuyển Tị lấy lòng nói, “Dưới cây lạnh lắm, về phòng ngủ đi.”
Khuất Phong Vân không mở mắt mà chỉ nói: “Ta đi để ngươi chạy à?”
“Không phải không phải,” Khuyển Tị xấu hổ cười nói, “Ta chạy gì chứ, không chạy đâu, nơi này thật mát mẻ.”
Khuất Phong Vân: “Vậy ngươi tiếp tục ở đây đi.”
“Ở lâu sẽ lạnh, đầu cũng choáng nữa,” Khuyển Tị thương lượng, “Ta xuống dưới được không?”
Khuất Phong Vân: “Không được.”
“Khuất Phong Vân!” Khuyển Tị tức giận nói, “Ngươi là đồ quỷ háo sắc! Chẳng phải chỉ quấy rầy ngươi đùa giỡn lưu manh thôi sao?! Ngươi có bản lĩnh thì đùa giỡn tiếp đi! Treo ta làm gì?!”
Khuất Phong Vân mở mắt đứng dậy tháo dây thừng trêи cây. Khuyển Tị tưởng hắn muốn thả mình xuống, còn chưa kịp mừng thì đã thấy Khuất Phong Vân kéo dây thừng một phát treo hắn lên cao hơn.
Khuyển Tị: “……”
“Khuất Phong Vân!” Ngươi là đồ khốn!” Khuyển Tị mắng to, “Đáng đời ngươi bị điện hạ bắt đi diễu phố! Diễu qua mấy con phố lận đó! Ta nhất định sẽ đốt pháo!”
Khuất Phong Vân nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ngươi thích diễu phố? Vậy cũng được.”
Nói xong định cởi dây thừng.
“Không phải không phải!” Khuyển Tị sợ hãi nói, “Ta đùa thôi! Khuất ca, Khuất đại ca, ta sai rồi! Ngươi cứ treo ta ở đây đi, không cần để ý đến ta, mau dỗ dành chị dâu đi. Sau này ta quyết không xuất hiện trước mặt các ngươi nữa, các ngươi thích hôn sao thì hôn. Chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”
Khuất Phong Vân: “……”
*
Trong ngự thư phòng, lão Hoàng đế vừa ho khan vừa nghe Ngụy Dung báo cáo việc quân ở biên giới phía Bắc. Thiết kỵ quân Bắc Kỳ đã bị đại quân Trấn Bắc đuổi ra khỏi kinh thành, Đại Diên và Bắc Kỳ không bao lâu nữa sẽ giao chiến, Ngụy Dung cũng không thể ở lâu trong kinh thành.
Thái tử đứng một bên, nghe Ngụy Dung nói khi thiết kỵ quân rời kinh thì Lục Bình Sơn từng gặp Cao Thừa.
“Trịnh Vu Phi đã vào ngục, Lục Bình Sơn phủi sạch hết mọi chuyện liên quan.” Ngụy Dung nói, “Lục Bình Sơn ở Lục bộ còn có không ít người, nhất thời e là cũng khó đối phó.”
Lão Hoàng đế nhìn Thái tử hỏi: “Quản gia Nhϊế͙p͙ phủ kia……”
Thái tử đi lên phía trước quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, xin hãy cho nhi thần tra rõ bản án cũ của Cố gia mười một năm trước.”
Lão Hoàng đế ho khan: “Ngươi không phải đang tra sao, Lục Bình Sơn……”
“Không chỉ vì diệt trừ Lục Bình Sơn đâu ạ,” Thái tử nói, “Nhi thần xin phụ hoàng hạ chỉ lật lại bản án của Cố gia. Án oan năm đó Lục Bình Sơn có tội, Hoàng gia của chúng ta cũng có lỗi. Phụ hoàng tuy bị người hãm hại, trong lúc không tỉnh táo mới giết lầm trung thần nhưng sai vẫn là sai, Đại Diên đã nợ Cố gia.” Thái tử dập đầu liên tục, “Xin phụ hoàng hạ chỉ tra rõ án này, chiêu cáo thiên hạ trả lại trong sạch cho Cố gia.”
Lão Hoàng đế nhìn nhi tử quỳ trước mặt không nói gì.
Ngụy Dung tiến lên một bước, cũng quỳ xuống dập đầu nói: “Lão thần xin Hoàng Thượng phê chuẩn Thái tử.”
Lão Hoàng đế đột nhiên che miệng ho khù khụ như xé phổi. Ngụy Dung có chút lo lắng, vừa định gọi thái y thì lại nghe Thái tử phũ phàng nói: “Phụ hoàng, đừng giả bộ nữa.”
Ngụy Dung: “……”
Lão Hoàng đế xấu hổ ngừng ho, trầm mặc thật lâu rồi thở dài nói: “Thôi, dù sao ta cũng chẳng sống được mấy ngày nữa……”
Tim Thái tử thắt lại, “Phụ hoàng……”
“Trẫm tự biết sức khỏe của mình,” lão Hoàng đế nói, “Giờ chỉ còn chút hơi tàn mà thôi. Chuyện năm xưa trẫm có lỗi, cũng nên trả lại công bằng cho Cố gia.”
Thái tử: “Đa tạ phụ hoàng.”
“Đứa bé kia của Cố gia……” Lão Hoàng đế lại ho khan nói với Thái tử, “Dẫn đến cho trẫm gặp. Nếu y bằng lòng thì có thể nhận chức tướng quân của phụ thân y năm đó, xem như bù đắp phần nào cho nỗi oan của Cố gia nhiều năm qua.”
Thái tử từng nói với lão Hoàng đế rằng con trai Cố Chương còn sống, nhưng lão một mực không muốn nhắc lại chuyện năm đó, cũng không muốn gặp Cố Lang, cứ như làm vậy thì có thể che giấu sai lầm năm xưa mình phạm phải trong lúc mất bình tĩnh.
Thái tử nghe lão Hoàng đế nói muốn gặp Cố Lang thì hết sức vui mừng, “Vâng, ngày mai nhi thần liền dẫn y tới gặp phụ hoàng.”
*
Ngụy Thanh Đồng theo Cố Lang đi tới đi lui trong Đông Cung. Cố Lang trong lòng hỗn loạn, nhiều lần đến gần tẩm cung Thái tử rồi lại lảng ra xa.
Ngụy Thanh Đồng không biết đường đi, cảm thán nói: “Đông cung thật rộng lớn, đi lâu như vậy mà còn chưa tới tẩm cung, bảo sao ta bị lạc đường.”
Cố Lang: “……”
Ngụy Thanh Đồng lại nói: “Cố huynh đệ, tẩm cung Thái tử có nhiều hộ vệ không?”
Cố Lang: “Không nhiều lắm, hắn không thích ngoài cửa có nhiều người canh gác.”
Ngụy Thanh Đồng: “Vậy thì tốt rồi.”
Cố Lang tưởng nàng sợ bị phát hiện, vừa định khuyên nàng trở về thì nghe Ngụy Thanh Đồng nói: “Nếu không thì lỡ có giấu nam nhân sẽ không tiện đánh nhau.”
Cố Lang: “…… Ngươi muốn đánh y?”
Ngụy Thanh Đồng nhướn mày, “Lão nương muốn đấu với y.”
Cố Lang: “……”
“Mong là không phải kẻ yếu đuối,” Ngụy Thanh Đồng trầm ngâm nói, “Nếu không chẳng phải ta lại bắt nạt người sao.”
Cố Lang: “…… Chắc không phải đâu.”
Bọn họ đi đến dưới hiên, Cố Lang chợt nhớ lại lần trước cãi nhau đã gặp Mộ Dung Diễn mặc mãng bào thêu hình rồng ở đây.
Khi đó Mộ Dung Diễn đang nghĩ gì? Đáy mắt tựa như không có chút cảm xúc nào nhưng lại cô đơn như vậy.
Mộ Dung……
Cố Lang thầm gọi trong lòng, sau đó y chợt thấy Mộ Dung Diễn mặc mãng bào thêu hình rồng giống như hôm đó đi ra từ góc hành lang.
Cố Lang giật mình quay đầu muốn đi.
Ngụy Thanh Đồng kỳ quái nói: “Cố huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?”
Cố Lang: “Ta……”
“Cố Lang……” Mộ Dung Diễn cũng đã thấy y nên bước nhanh tới, đáy mắt tràn ngập ý cười.