Mộ Dung Diễn cúi xuống, chóp mũi hai người chạm nhau, “Lẽ ra ta nên sớm gặp ngươi, nếu không phải những năm qua cơ khổ như vậy thì ngươi cũng sẽ không suy nghĩ lung tung…… Sau này ta sẽ không để ngươi chịu ấm ức nữa.”
Hơi thở cực nóng gần trong gang tấc, trái tim Cố Lang nóng lên, “Ta sợ ngươi ủy khuất……”
Mộ Dung Diễn nhẹ giọng cười, “Vậy ngươi phải đền bù cho ta, sinh cho ta thêm mấy đứa……” Lời còn lại bỗng nhiên bị nuốt vào miệng, môi lưỡi mềm mại phủ kín lên.
Cố Lang nắm vạt áo hắn, từng cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện ra. Trong đêm uống rượu, cá ở sòng bạc, ngoài thành trúc, người kia cười……
Ngươi có ta mà……
Cố Lang mười ngón siết chặt, xoay mình đè người xuống, đuôi mắt ửng đỏ nhìn Mộ Dung Diễn, giọng nói khàn khàn: “Được…… Mộ Dung Diễn, chỉ cần ngươi không buông tay thì ta cũng không phụ ngươi.”
Đáy mắt Mộ Dung Diễn tràn ra ý cười, ôm người thật chặt, ngẩng đầu lên cắn môi y rồi cười nói: “Cả đời đều không buông tay.”
Hơi thở giữa răng môi càng phả ra nóng hổi, mềm mại triền miên. Đai lưng Cố Lang bị giật xuống, áo ngoài rơi bên giường, áօ ɭót hờ hững buông lơi. Y còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị xoay lại, sau lưng rơi vào trong đệm chăn mềm mại, một thân thể ấm áp đè lên ngực.
Mộ Dung Diễn hôn chóp mũi y, thấp giọng nói: “Ngươi nợ ta có phải nên trả rồi không?”
Vành tai Cố Lang đỏ lên, dừng một chút rồi sờ loạn lên cổ áo hắn kéo một cái nhưng chỉ lộ ra nửa lồng ngực.
Mộ Dung Diễn tựa vào trán y cười, hơi thở phả vào mặt y vừa nóng vừa nhột.
Y không khỏi có chút buồn bực, “…… Cười cái gì?”
Mộ Dung Diễn kéo tay y đặt lên hông mình khẽ nói: “Phải cởi đai lưng trước.”
Cố Lang mặt đỏ tai nóng, “Ngươi cứ kệ ta……”
“Ừ, ta mặc kệ, ngươi tiếp tục đi……” Mộ Dung Diễn đè y ra hôn, lòng bàn tay dán lên eo vuốt ve, mơn trớn cái lưng thon gầy của y, xoa nắn phần bụng bằng phẳng……
Những nơi lòng bàn tay đi qua trở nên nóng rực ngứa ngáy, Cố Lang nhịn không được co rụt người, lại bị Mộ Dung Diễn ôm eo hôn càng sâu hơn.
Y đang thở hổn hển thì thấy Mộ Dung Diễn nghiêng người lấy một bình sứ ở đầu giường mở ra ngửi ngửi.
Cố Lang sắc mặt phức tạp, “…… Ngươi…… vẫn uống à?”
“Nói mò gì đó?” Mộ Dung Diễn dùng hạ thân cọ xát y, “Nhìn ta giống như sắp uống lắm sao?”
Cố Lang nhìn bình sứ kia, “Vậy……”
“Đây là để ngươi dùng,” Mộ Dung Diễn xoa từ eo y xuống dưới, Cố Lang giật mình run lên một cái, “Ngươi thích vị gì? Lần sau ta bảo người chuẩn bị nhiều chút……”
Cố Lang bịt miệng hắn lại, mặt đỏ tới mang tai, “Đừng nói nữa!”
“Ừ, không nói,” Mộ Dung Diễn kéo tay y xuống rồi xáp lại gần, “Đêm xuân ngắn ngủi, cũng nên gấp gáp nhỉ.”
“Ai gấp…… Ưm……”
Sắc trời dần muộn, trong phòng lờ mờ, bình sứ trống rỗng lăn xuống giường, tiếng thở dốc ướt át tràn ra màn trướng.
Áօ ɭót của Cố Lang vắt trêи cánh tay, cắn chăn mền ngăn không được run rẩy, cần cổ ửng hồng, toàn thân mồ hôi chảy ròng ròng, không kìm được tiếng rêи rỉ tràn ra giữa răng, “Ưm……”
Mộ Dung Diễn hôn lên cần cổ đầy mồ hôi của y, lồng ngực trần trụi nóng rực chạm vào nhau, giữa lúc nâng lên hạ xuống là tiếng thở dốc cùng với tiếng thì thầm khàn khàn trầm thấp, “Cố Lang……”
Bên hông bỗng nhiên xiết chặt, trong người nóng hổi, Cố Lang cuộn mình vùi vào cần cổ Mộ Dung Diễn, mười ngón nắm chặt bờ vai ẩm ướt mồ hôi của hắn thở hổn hển.
Thật lâu sau, hai tay bất lực rũ xuống, Cố Lang xụi lơ trong chăn khẽ thở gấp.
Mộ Dung Diễn hôn lên nước mắt trêи khóe mi của y rồi ôm người vào lòng.
Thân thể Cố Lang bỗng nhiên cứng đờ.
Mộ Dung Diễn khó hiểu nói: “Sao vậy?”
Tai Cố Lang nóng lên, “……Hình như…… chảy ra……”
Mộ Dung Diễn dừng lại, sau đó đột ngột đè lên y, thấp giọng nói: “Vậy ta chặn nó lại nhé?”
“Cái…… Ưm……” Cố Lang run rẩy nói, “Sao ngươi lại……”
Mộ Dung Diễn: “Lần cuối cùng được không?”
Cố Lang: “…… Lúc nãy ngươi cũng nói như vậy!”
“Lần này là thật.”
“Ngươi lừa gạt…… Ưm……”
Canh ba nửa đêm, Thái tử mở cửa phòng, phủ lên quần áo rồi gọi người nấu nước nóng.
Hộ vệ chạy tới tự hào nói, “Điện hạ, nấu xong rồi ạ.”
Thái tử hết sức hài lòng thưởng cho hắn một thỏi bạc to.
Hộ vệ cất bạc vui vẻ đi khiêng nước nóng, thậm chí còn thấy sau này có thể phát tài nhờ nấu nước nóng.
Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang từ trong chăn ra, ôm người bước vào thùng tắm.
Mặt nước tràn ra, Cố Lang mơ màng dựa vào lồng ngực Mộ Dung Diễn mặc cho nước tràn qua lưng eo, toàn thân ấm áp dễ chịu.
Trong lúc mơ màng, y tựa như nhìn thấy mình lúc nhỏ cưỡi trêи vai phụ thân đi giữa dòng người trêи phố. Đầu đường đèn đuốc sáng trưng, mẹ y đi bên cạnh, cầm trong tay đèn lồng vẽ hình con hổ đùa với y.
Mẹ đang cười, cha cũng đang cười, dường như y cũng đang cười……
Khóe mắt Cố Lang hơi cong lên, trong ʍôиɠ lung hình như có nụ hôn dịu dàng rơi xuống trêи môi……
*
Sắc trời hửng sáng, Nguyễn Niệm ôm gối đầu ngồi giữa giường nhìn Khuất Phong Vân đang ngủ bên cạnh.
Sau khi bọn họ trở về từ miếu Quan Âm thì Khuất Phong Vân không thèm để ý tới y nữa.
Hôm qua Thái tử dẫn bọn người Cao Thừa đi, Ngụy Thanh Đồng lôi kéo y sang một bên hung dữ nói: “Chuyện hôm nay nếu ngươi dám nói ra ngoài thì đừng trách ta không khách khí!”
Nguyễn Niệm mờ mịt: “Hả?”
“Còn giả ngốc cái gì?!” Ngụy Thanh Đồng không tin y, “Đồ biến thái!”
Hôm nay Nguyễn Niệm bị nàng gọi là đồ biến thái mấy lần thì không khỏi tức giận, “Cô nương, ta đắc tội gì với ngươi?!”
Ngụy Thanh Đồng không ngờ y vẫn khí khái như vậy, “Trong lòng ngươi còn không rõ hay sao?!”
Nguyễn Niệm lắc đầu.
Ngụy Thanh Đồng tức điên lên: “Ngươi sờ ngực ta!”
Ngụy Dung và Khuất Phong Vân cách đó không xa: “……”
Thế là Khuất Phong Vân không thèm nói chuyện với y suốt cả đoạn đường.
Khuất Phong Vân chậm chạp mở mắt ra, đột nhiên thấy Nguyễn Niệm ôm gối ngồi giữa giường nhìn hắn thì giật nảy mình, suýt nữa rớt xuống giường.
Khuất Phong Vân: “…… Sao không ngủ?”
Nguyễn Niệm lại gần hắn nói: “A Ngạnh, có phải ngươi đang giận ta không?”
Khuất Phong Vân im lặng.
Nguyễn Niệm ấp úng nói: “Ta, ta không phải cố ý sờ Ngụy cô nương đâu, lúc đó tay ta bị trói sau lưng, ta lại nhìn không thấy nên mới bất cẩn……”
Khuất Phong Vân: “Bất cẩn?”
“Đương nhiên,” Nguyễn Niệm nói, “Ta có muốn sờ cũng sờ ngươi chứ!”
Khuất Phong Vân: “……”