Y vén chăn xuống giường, thấy trong phòng trống rỗng thì không khỏi gọi một tiếng, “Mộ Dung……”
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Trần công công mỉm cười đi đến, theo sau là tiểu thái giám bưng nước.
“Cố công tử tỉnh rồi à?” Trần công công nói, “Điện hạ đang ở ngự thư phòng, có cần sai người đi……”
Cố Lang vội vàng nói: “Không cần, không có gì đâu.”
Y nhận lấy khăn do tiểu thái giám đưa tới, có chút nóng mặt, sợ Trần công công cười nhạo mình vừa dậy đã muốn tìm Thái tử.
Trần công công ra ngoài cửa gọi đồ ăn sáng, Cố Lang đang lau mặt chợt nghe thấy Ngô Lục vội vàng hỏi: “Trần công công, Hoàng thượng phạt điện hạ quỳ tới khi nào ạ? Ta có việc…… Xuỵt? Xuỵt cái gì?”
Cố Lang: “……”
Mộ Dung Diễn quỳ trước cửa ngự thư phòng, cảm thấy nắng hơi gắt nên định vào hỏi phụ hoàng hắn xem có thể đợi mặt trời xuống núi rồi lại đến quỳ không?
Hắn đột nhiên cảm giác có người tới gần sau lưng, quay đầu nhìn lại là Cố Lang.
Mộ Dung Diễn: “……”
Trần công công, chẳng phải đã dặn ngươi đừng để y biết sao?
Cố Lang yên lặng lấy ra một cái đệm đưa cho hắn.
“Thật ngoan,” Mộ Dung Diễn vừa cười vừa kéo y qua, “Còn biết xót tướng công nữa.”
Cố Lang mất tự nhiên nói: “Trần công công đưa cho ngươi đấy.”
Mộ Dung Diễn nhét đệm xuống dưới đầu gối, nói với vẻ sâu xa: “Ờ……”
Cố Lang im lặng đến cạnh hắn rồi cũng quỳ xuống.
Mộ Dung Diễn ngẩn người, lại cười rồi rút cái đệm từ dưới đầu gối ra, “Vậy ngươi quỳ lên đệm đi.”
Cố Lang lắc đầu: “Ta không cần.”
“Không được,” Mộ Dung Diễn nói, “Đệm lên, nếu không đầu gối sẽ đau.”
Cố Lang: “Không cần……”
Mộ Dung Diễn: “Đệm lên……”
Trong ngự thư phòng chợt vọng ra tiếng gầm thét của lão Hoàng đế, “Bảo tên nghịch tử kia biến đi! Đừng ở đây làm mất mặt!”
Một tiểu thái giám chạy đến nói với Mộ Dung Diễn: “Điện hạ, Hoàng Thượng bảo ngài về đi ạ.”
Mộ Dung Diễn cất cao giọng nói: “Tạ ơn phụ hoàng!”
Sau đó liền ngồi phịch tại chỗ.
Cố Lang: “…… Sao thế?”
Mộ Dung Diễn: “Chân tê quá, ta nghỉ chút đã.”
Cố Lang nhíu mày rồi thản nhiên xoa chân cho hắn.
Mộ Dung Diễn nhìn y ngồi dưới ánh mặt trời, rũ mắt xoa chân cho hắn, dịu dàng ấm áp.
“Sao rồi?” Cố Lang ngẩng đầu hỏi, “Còn tê không?”
Mộ Dung Diễn giật giật rồi nói: “Xoa lên trêи một chút.”
Cố Lang sờ dọc theo bắp đùi hắn, “Chỗ này à?”
Mộ Dung Diễn: “Cao hơn một chút.”
Cố Lang lại nhích lên, “Chỗ này?”
Mộ Dung Diễn: “Lên chút nữa.”
Cố Lang: “……”
Còn lên nữa chính là……
Cố Lang bỗng nhiên véo mạnh, Mộ Dung Diễn rêи một tiếng, “Shhh……”
Cố Lang: “Còn tê không?”
Mộ Dung Diễn: “…… Không tê không tê.”
Cố Lang cầm lấy cái đệm bỏ đi.
Mộ Dung Diễn vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Sao lại véo mạnh thế chứ, chân bầm hết rồi này.”
“Ai bảo ngươi……” Cố Lang cả giận, “Đây là ngự thư phòng!”
Mộ Dung Diễn bừng tỉnh đại ngộ: “À, nói vậy nghĩa là về phòng thì được phải không?”
Cố Lang: “Không phải!”
Mộ Dung Diễn vờ như không nghe thấy, ôm eo y ghé sát vào tai nói: “Vậy đi nhanh chút, về nhìn giúp ta xem có bị bầm không……”
Cố Lang: “……”
–
Nguyễn Niệm ngồi trêи giường, không nhớ nổi đêm qua mình làm sao về được nhà.
Y nhớ mình và Khuất Phong Vân đã gặp Thái tử và người trong lòng hắn ở quán rượu. Thái tử mời bọn họ uống rượu, còn nói trước kia có nữ thổ phỉ muốn gả cho Khuất Phong Vân.
Y tức giận uống rượu, sau đó hình như…… bị Khuất Phong Vân vác lên……
Vác lên xong thì sao?
Nguyễn Niệm không nhớ nổi.
Y xuống giường mở cửa phòng, thấy Khuất Phong Vân đang rửa mặt trong sân.
Khuất Phong Vân nghe tiếng động liền quay đầu.
Nguyễn Niệm phát hiện môi hắn hình như bị rách, còn hơi sưng lên, “Ngươi…… miệng ngươi sao vậy?”
Khuất Phong Vân hỏi: “Ngươi không nhớ à?”
Nguyễn Niệm lắc đầu.
Khuất Phong Vân dừng một chút rồi nói: “Ngươi cắn đấy.”
“Cái…… Cái gì?!” Nguyễn Niệm giật mình lắp bắp nói, “Ta…… Ta cắn?!”
Khuất Phong Vân gật đầu, “Ừ.”
Nguyễn Niệm: “Ta, ta sao…… lại cắn ngươi?”
Khuất Phong Vân buông khăn mặt xuống: “Tự nhớ lại đi.”
Nguyễn Niệm: “……”
Nếu ta nhớ được còn phải hỏi ngươi sao?
Y nhìn theo Khuất Phong Vân đi ra ngoài, lại nghĩ tới thiệp mời hôm qua Tướng phủ đưa tới nên vội vàng gọi: “Ngươi đi đâu vậy? Có phải ngươi muốn đi chơi hồ với Từ cô nương không đấy?!”
Khuất Phong Vân quay đầu lại nói: “Ngươi muốn ta đi à?”
Nguyễn Niệm vặn xoắn ống tay áo nói: “Ngươi sẽ nghe lời ta sao?”
Khuất Phong Vân lại hỏi: “Muốn ta đi không?”
Nguyễn Niệm lắc đầu, “Không muốn……”
Sau đó Khuất Phong Vân vẫn đi ra ngoài.
“Ngươi……” Nguyễn Niệm vội la lên, “Chẳng phải đã nói không đi sao?!”
Khuất Phong Vân: “Ta đi xem điểm tâm làm xong chưa.”
Nguyễn Niệm: “…… Ờ.”
*
Sau khi Thái tử thẳng thắn thừa nhận trước triều thì quần thần chấn động, mỗi ngày đều dâng lên rất nhiều tấu chương.
Trước kia tuy có tin đồn Thái tử có thú vui Long Dương nhưng cuối cùng không ai biết là thật hay giả. Huống hồ nếu Thái tử chỉ nuôi người trong Đông Cung thì đám người cũng đành mắt nhắm mắt mở, dù sao xưa nay đế vương gia thích nam sắc cũng đâu chỉ có mình hắn.
Nhưng hôm nay Thái tử công khai việc này trêи triều đình, còn muốn phong Thái tử phi, bách quan lập tức nôn nóng.
Còn thể thống gì nữa! Còn thể thống gì nữa!
Thế là Lễ bộ Thượng thư cầm đầu các quan ngày ngày đều phải khẳng khái phân trần một phen, khuyên Thái tử sớm quay đầu.
Bọn hắn thậm chí còn điều tra xem là kẻ nào vô liêm sỉ dụ dỗ Thái tử, mê hoặc Thái tử. Nhưng đêm đó Lễ bộ Thượng thư cũng không thấy rõ là ai, người trong Đông Cung lại nói năng thận trọng, sợ không cẩn thận nói sai sẽ bị Thái tử treo lên đánh.
Lão Hoàng đế bị nhấn chìm trong một núi tấu chương, tức giận sai người đem hết tấu chương đến Đông Cung cho Thái tử đọc xem mình đã gây ra chuyện tốt gì.
Thái tử đọc vô cùng nghiêm túc, còn khen Lễ bộ Lâm Thượng thư có bút lực sâu sắc, văn chương nổi bật.
Nhưng qua mấy ngày, Mộ Dung Diễn lại phát hiện Lâm Thượng thư không dâng tấu chương nữa.
“Lâm Thượng thư mấy ngày nay sao thế?” Mộ Dung Diễn lật tấu chương hỏi Trần công công, “Không dâng tấu chương nữa à?”
Trần công công nói: “Chắc là hắn đang lo chuyện con mình.”
Mộ Dung Diễn: “Con hắn làm sao?”
Trần công công: “Nghe nói đã hẹn ước cả đời với con của Hình bộ Thượng thư, Lâm Thượng thư rất tức giận, giờ hai người còn đang quỳ ở Lâm phủ.”
Mộ Dung Diễn: “…… Tạ ơn con của hắn.”
Còn nữa, sao các vị phụ thân đều thích bắt con mình quỳ thế?