Vừa trông thấy ta, Cố Thanh Ngôn đã vội đứng dậy rời đi. Ta nhanh tay kéo chàng ta lại, giải thích: “Cố tiên sinh, huynh đừng đi vội. Huynh nói không ăn đồ bố thí, nên ta đến xin lỗi huynh. Hiện tại ta có việc cần thuê huynh làm, huynh muốn nhận không?”
Cố Thanh Ngôn tỏ ý khước từ, ta liền dùng lời nói khích chàng ta: “Uổng cho tiên sinh là nhân tài đất nước, vậy mà một tiệm cơm bé xíu lại không quản lý nổi!”
Cố Thanh Ngôn giận dỗi, bèn đồng ý ngay tắp lự. Và cửa tiệm của bọn ta đã ra đời một cách chắp vá như thế.
Công việc chính của Cố Thanh Ngôn là quán xuyến bên ngoài, đồng thời tiệm còn thuê thêm hai bác gái thạo việc, mỗi ngày phụ trách nấu vài món ăn thanh đạm.
Đối với món rau, bọn ta định ra mức giá cực kỳ thấp, trái lại đồ uống thì cao hơn. Về phần món thịt, chỉ bán vào mùng một, mười lăm hàng tháng. Và qua một đợt sàng lọc như vậy, những khách còn lại mới thực sự là các thư sinh nghèo không có tiền ăn cơm.
Đa phần người đọc sách đều có tính khí cao ngạo, giá bán ra thấp quá cũng sợ họ không đến ăn, thế nên bọn ta chuẩn bị thêm một ít giấy mực, rồi tung chiêu đổi chữ lấy bữa ăn.
Mỗi tháng ta đều đặn đến tiền trang lãnh năm mươi lượng. Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn lo lắng bất an. Ta bèn trở về bàn bạc với Như Ý, cuối cùng thống nhất mở thêm một cửa tiệm trang sức.
Như Ý vốn có nhan sắc hơn ngươi, vả lại nàng đã là hoa khôi suốt nhiều năm liền, cái nàng am hiểu nhất là làm thế nào điểm trang xinh đẹp.
Dựa theo những mẫu hoa nàng vẽ, ta ra ngoài tìm nguyên liệu về làm. Bọn ta không làm mấy món đắt giá từ vàng bạc, thay vào đó là những món be bé lấp lánh dưới ánh mặt trời, chẳng hạn như kẹp tóc hình bướm, khuyên tai lông vũ, v.v.
Trong tiệm, có ta lanh mồm dẻo miệng, cộng thêm Như Ý đẹp tựa Tây Thi, hệt như một bảng hiệu sống treo trước cửa tiệm. Nên chẳng mấy chốc đã được các chàng trai, cô gái đón nhận nhiệt tình.
Qua một tháng kinh doanh, thế mà cũng kiếm được hai ba chục lượng.
Lợi nhuận đó, ta và Như Ý sẽ chia đôi. Tiền của ta thì chia ra hai phần, một phần cho mẹ dưỡng già, phần còn lại để mua ít bút mực và thức ăn cho mấy cô bé tới học chữ.
Dạo gần đây, thời tiết ngày càng oi bức. Ngó sang bộ quần áo tả tơi của Cố Thanh Ngôn càng khiến ta chướng mắt hơn. Thế là ta cắn răng lấy ra số quỹ đen còn lại sau khi Triệu Tứ Thủy đi, để mua cho Cố Thanh Ngôn hai bộ đồ mới.
Người đẹp vì lụa, câu này quả không ngoa. Cố Thanh Ngôn mặc lên chiếc áo bào ta mua, đột nhiên trông tuấn tú hẳn ra.
Mẹ ta, mỗi khi trông thấy người đẹp đều thích hỏi thăm vài câu. Lần này bà lại kéo Cố Thanh Ngôn sang một bên, rồi bắt đầu mấy lời cũ rích đó.
“Có hôn phối chưa? Nhà mấy huynh đệ? Song thân còn khoẻ không?”
Ta xấu hổ đến mức chỉ hận không thể lập tức che miệng mẹ ta lại. Cố Thanh Ngôn thì đỏ bừng hai tai, nhìn về phía ta, nói: “Ý trung nhân… có một người, chỉ là chưa đi cầu thân.”
Tính tình Cố Thanh Ngôn trước nay luôn thanh cao xa cách, giờ nói ra câu này, thật sự khiến ta ngỡ ngàng, sau đó liền vỗ tay cười to: “Cô nương nhà ai thế?”
Cố Thanh Ngôn đáp qua loa: “Là… cô nương của một gia đình tốt, đợi sang năm ta học xong sẽ hỏi cưới nàng ấy.”
Đêm hè nóng nực, giấc ngủ cũng không sâu. Đương lúc ta nhắm mắt lim dim, bỗng thấy thấp thoáng bóng người ngồi cạnh giường. Người kia khẽ nhướng đôi mày, dưới hàng mi đen nhánh có một nốt ruồi nhỏ.
Ta mỉm cười với hắn, hắn cũng cười đáp lại, còn giúp ta chỉnh góc chăn ngay ngắn.
Ta bừng tỉnh, nhận ra đây không phải là giấc mơ, nên vội nhảy xuống giường. Nào ngờ bị hắn giữ chặt lại, đẩy ta trở về trong chăn.
“Ngủ thêm chút nữa đi.”
Thẩm Chiếu không thắp đèn, tay áo rộng dài buông rũ trên giường ta, tựa như một giấc mộng xuân kiều diễm.
Ta lắp bắp không thành câu: “Đến hồi nào vậy? Ngày mai huynh không thượng triều à?”
“Có chứ, đợi muội ngủ rồi ta mới đi.”
Thanh âm không giấu nổi mệt nhọc. Giấc mộng xuân kiều diễm kia đã vỡ tan thành từng mảnh. Ta nhích vào góc giường, nói: “Nằm một lát không?”
Hắn bảo: “Chúng ta còn chưa thành thân, như vậy không hợp lễ nghĩa.”
“Vậy thì… nhỏ tiếng thôi, đừng để mẹ lại xách dao đến liều mạng với huynh.”
Thẩm Chiếu mỉm cười, sau đó để nguyên quần áo nằm xuống giường.
Trông hắn thực sự rất mệt, quầng thâm hiện rõ dưới mí mắt, chỉ qua vài nhịp thở đã ngủ thiếp đi.
Ta khẽ khàng ngồi dậy, nương theo chút ánh sáng lờ mờ ngoài cửa, ngắm nhìn đôi mày ngài kia. Nói là nằm một lát, nhưng chẳng được bao lâu, chừng nửa canh giờ sau hắn đã tỉnh giấc, lặng lẽ đưa mắt nhìn ta.
Nhẩm tính thì lâu lắm rồi bọn ta chưa gặp mặt. Ban đầu, ta cứ mong ngóng hắn ghé qua. Bởi ta có rất nhiều chuyện muốn kể cho hắn nghe, chuyện về cửa tiệm mới của ta, chuyện ta dùng năm mươi lượng giúp mấy thư sinh qua cơn đói khổ. Thế mà khi hắn thực sự ở đây, ta lại nói không nên lời.
Thời gian gặp gỡ quá ngắn ngủi, dường như vừa chớp mắt đã vội trôi xa.
Im lặng nhìn nhau một lúc, Thẩm Chiếu đột nhiên ngồi dậy hỏi: “Muội béo lên à?”
Ta lập tức cho hắn một cú đánh.
“Ai béo, huynh mới béo đó! Có bệnh hả!”
Thẩm Chiếu bật cười: “Chắc là ta bệnh thật rồi, chỉ thích bị muội mắng thôi.”
Thế mà ta nhìn ra chút cô đơn trong nụ cười ấy. Phụ hoàng hắn qua đời, hắn cần nhanh chóng làm lễ đăng cơ, tựa hồ chưa kịp bi thương đã phải vực dậy tinh thần, đối phó với nhóm quý tộc. Bên cạnh hắn, e là không có lấy một ai nói lời thật tâm.
Ta cụp mắt, kể: “Muội gặp một người tên Cố Thanh Ngôn, quả thật rất có tài. Sau này, về việc triều chính chắc là chàng ta có thể giúp đỡ huynh.”
Thẩm Chiếu gật đầu nói đã nhớ kỹ.
Tiễn Thẩm Chiếu xong, ta tập trung dò la động tĩnh bên phòng của mẹ, nhưng lại không để ý, ở chỗ góc tường trong sân có một người đang lặng lẽ đứng đó. Ta suýt chút đụng trúng đối phương, sau dừng lại nhìn kỹ mới phát hiện là Cố Thanh Ngôn.
Trong lòng thoáng chút bất an, không biết chàng ta có mặt tự bao giờ, đã nhìn thấy tới đoạn nào. Nhưng chung quy Cố Thanh Ngôn vẫn là người kiệm lời, chàng ta chỉ mỉm cười rồi nói với ta chào buổi sáng.
Mấy chuyện này, chàng ta không nói, ta chủ động hỏi thì cũng không tiện, nên cuối cùng chỉ đành mặc kệ.
10.
Thoắt cái đã sang năm mới.
Đúng dịp đầu xuân, bảng vàng được công bố. Cố Thanh Ngôn thi đậu Bảng nhãn.
Đây chính là chuyện đại hỷ. Bởi suy cho cùng, ta luôn ôm ấp mong ước được chạm mắt với Trạng nguyên, Thám hoa hoặc Bảng nhãn.
Ta nghĩ, có thể nhân lúc Cố Thanh Ngôn cưỡi ngựa ngang qua, bảo chàng ta đảo thêm vài vòng trước tiệm đậu phụ nhà ta.
Ta còn đùa giỡn, hỏi chàng ta khi nào mới xin cưới ý trung nhân. Cố Thanh Ngôn cười buồn nói: “Không cưới nữa.”
“Tại sao?”
“Ta… đến quá muộn.”
Vô tình chọc trúng chỗ đau của đối phương, ta ngại ngùng lựa lời an ủi: “Huynh lên kinh dự thi, người ta đợi không nổi nên lấy chồng thôi, đó cũng chẳng phải chuyện hiếm. Huynh đừng sốt ruột, để ta nói mẹ giúp huynh để ý xem. Bây giờ mấy cô nương muốn gả cho huynh e là xếp thành hàng dài rồi đấy.”
Nhưng hiển nhiên Cố Thanh Ngôn không muốn bàn sâu về vấn đề này, chàng ta quay sang hỏi: “Tính ra ta cũng lớn hơn muội vài tuổi, giờ ta muốn nhận muội làm nghĩa muội, muội có đồng ý không?”
Cố Thanh Ngôn làm quan, làm đến mức bán mạng. Quanh năm đều vùi đầu trong đống hồ sơ. Thi thoảng mẹ ta nấu vài món ngon mang tới cho huynh ấy, lúc trở về bà còn tặc lưỡi cảm thán, nói đứa nhỏ này mỗi ngày chỉ ngủ có hai canh giờ, nhất định là sống không thọ.
Làm quan, không thể thiếu những dịp xã giao. Nhưng theo ta biết, tửu lượng của Cố Thanh Ngôn không tốt lắm, có lần ta còn thấy huynh ấy nôn ra máu. Hôm đó, ta loay hoay nấu cháo kê cho huynh ấy, sẵn tiện hỏi thăm tại sao phải bán mạng như vậy.
Cố Thanh Ngôn tựa đầu vào giường, mái tóc buông dài, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta.
“Ta là dân thường, chỉ muốn làm quan lớn.”
Ta cảm thấy, Cố Thanh Ngôn mà ta quen biết sẽ không nói ra những lời như thế. Nhưng huynh ấy lại nói rành mạch từng chữ.
Ta thật không biết nên trả lời sao cho phải, chỉ đành đặt chén cháo xuống, dặn huynh ấy đợi nguội rồi hẵng uống.
Cố Thanh Ngôn bán mạng, Thẩm Chiếu cũng có kế hoạch đàn áp thế gia vọng tộc. Hai người phối hợp ăn ý, Thẩm Chiếu đặc cách đề bạt, thế nên chưa đầy một năm, Cố Thanh Ngôn đã làm tới chức quan tứ phẩm.
Thẩm Chiếu thi hành chính sách mới nhằm làm suy yếu thế lực của nhóm quý tộc.
Đến tháng tám, Thẩm Chiếu bị đầu độc trong cung. Lúc Cố Thanh Ngôn ghé qua báo tin, ta đang làm một chiếc khuyên tai lông vũ.
Đầu kim đâm vào da thịt, mà tựa hồ không thấy đau đớn. Ta bật dậy hỏi Cố Thanh Ngôn: “Sống chêt không rõ… là ý gì?”
“Việc hoàng thượng trúng độc đã bị các đại thần ém xuống. Đây là tin tức bí mật mà ta nhận được.”
Chợt nhận ra phản ứng như thế là quá bất thường, ta miễn cưỡng bịa ra cái cớ mà chính mình nghe còn không tin: “Muội, muội nghe nói… vị tân đế này thi hành chính sách mới, còn ra mặt giúp bách tính chúng ta, muội thật sự rất khâm phục. Huynh trưởng… huynh có thể dẫn muội đi gặp ngài ấy được không?”
Cố Thanh Ngôn lộ vẻ bối rối.
Thật ra khó trách huynh ấy, dẫn một người sống sờ sờ vào cung, nghĩ đường nào cũng thấy khó khăn.
Huynh ấy trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Muội có tín vật gì không?”
Ta giật thót tim, hoá ra ngày đó huynh ấy thực sự nhìn thấy hết. Huynh ấy biết mối quan hệ của ta và Thẩm Chiếu. Nhưng không có thời gian bận tâm những chuyện đó, ta lập tức đi lấy ngọc bội mà Thẩm Chiếu để lại.
Cố Thanh Ngôn khẽ gật đầu bảo: “Có ngọc bội thì dễ xử lý rồi.”
Kế hoạch của Cố Thanh Ngôn là để ta cải trang thành tiểu thái giám theo sát huynh ấy. Đồng thời huynh ấy cầm theo ngọc bội, lúc gặp người cản đường thì dứt khoát nói là Hoàng đế bí mật triệu kiến.
Ta không rành quy tắc trong cung, nhưng ta biết Cố Thanh Ngôn làm vậy là giả truyền thánh chỉ. Chắc chắn sẽ phạm trọng tội bị chem đầu.
Ta không thể vì mong muốn của bản thân mà khiến Cố Thanh Ngôn vô duyên vô cớ mất mạng.
Lúc chuẩn bị xuất phát, ta đã hối hận rồi. Ta nói với Cố Thanh Ngôn rằng ta không đi nữa, song vẫn nhờ huynh ấy đưa miếng ngọc bội đến bên cạnh Thẩm Chiếu.
Năm ngày sau, Cố Thanh Ngôn lại mang đến tin mới, Thẩm Chiếu tỉnh lại rồi. Song sắc mặt huynh ấy có vẻ do dự, ta biết huynh ấy còn có điều muốn nói.
Cố Thanh Ngôn kể: “Là tiểu thư của Thôi thị không quản ngày đêm, tận tình săn sóc.”
Việc này ta hiểu rõ, bọn họ vốn đã có hôn ước.
Cố Thanh Ngôn nói: “Muội không… tức giận sao? Ta không biết ngài ấy từng hứa gì với muội. Nhưng muội đã gọi ta một tiếng huynh trưởng, vậy huynh trưởng muốn khuyên muội một câu, ngài ấy… không phải người lương thiện.”
Ta bình tĩnh đáp: “Muội biết rồi.”
Người như Triệu Tứ Thủy, ta không nắm giữ nổi. Từ lúc bắt đầu ta đã biết rõ điều đó. Dù Thẩm Chiếu từng nói muốn cưới ta làm thê, ta cũng chưa từng xem là thật. Bởi suy cho cùng, hắn vẫn có nỗi khổ riêng. Mà kể cả cưới ta thì sao, chắc gì hắn đã một lòng một dạ.
Nhưng tuổi trẻ của ta, đã gặp một người quá đỗi tuyệt vời, đến nỗi cả đời này cũng không quên được người đó.
Tóm lại, hắn bình an là được.
Năm nay ta vừa tròn mười tám, đã bị coi là lão cô nương rồi. Gần đây, mẹ ta lại tham gia hai bữa tiệc mừng gả con gái của hai tỷ muội lâu năm. Lần này bà không nhịn nổi nữa, về nhà liền cầm chổi đuổi ta chạy khắp sân.
Như Ý tặc lưỡi: “Thím Đào, ngay cả tú bà ở Xuân Phong Lâu cũng không như vậy đâu.”
Còn ta vì trốn trận đòn này, xém chút trèo lên tận đọt cây. May mắn thay, thời khắc nguy cấp nhất Cố Thanh Ngôn đã xuất hiện.
Ta vội nhảy ra sau lưng huynh ấy, Cố Thanh Ngôn che chắn cho ta, còn mỉm cười nói: “Thím Đào, bình tĩnh bình tĩnh.”
Mẹ ta quyết không khoan dung: “Bình tĩnh? Bình tĩnh cái gì? Tiểu Tiểu nó không chịu lấy chồng. Con có nuôi nó cả đời không?”
Cố Thanh Ngôn liếc nhìn ta.
“Được thôi, nuôi cả đời, có làm sao đâu?”
Đáy lòng thoáng kinh hãi. Ta cảm thấy bấy lâu nay, dường như có điều gì đó đã bị phớt lờ.
Cố Thanh Ngôn lại tiếp lời: “Không chỉ Tiểu Tiểu, còn cả Như Ý và thím Đào, con sẽ nuôi mọi người suốt đời.”
Như Ý bật cười: “Ôi chao, Cố Thanh Ngôn, huynh đúng là có tiền đồ.”
Ta thầm phỉ nhổ chính mình, còn chế nhạo bản thân là tự mình đa tình. Một người thanh cao như Cố Thanh Ngôn, sao có thể nảy sinh tình ý với ta chứ?
Một tháng sau, Thẩm Chiếu đến rồi. Những lần trước, đa phần hắn đều ghé vào ban đêm, âm thầm đến rồi lại âm thầm đi. Nhưng lần này, trời trong nắng ấm, hắn đường đường bước qua cửa chính.
Có lẽ do bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt. Ta đón Thẩm Chiếu vào nhà, rôt cuộc không nhịn được mà hỏi han: “Độc đã giải hết chưa? Sao tự dưng đến đây?”
Thẩm Chiếu đưa mắt nhìn ta: “Nếu ta còn không đến, Cố Thanh Ngôn sẽ nuôi muội cả đời mất.”
Tim ta hẫng đi một nhịp. Cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra.
Thẩm Chiếu ngồi hàn huyên đôi câu với mẹ ta, sau đó hắn đứng dậy, cung kính giơ tay hành lễ: “Thím Đào, hôm nay tại hạ đến đây, mục đích thật sự là cầu thân.”
Hạt dưa mẹ ta đang cắn bỗng chốc rơi xuống đất.
“Tại hạ ái mộ Tiểu Tiểu, muốn cưới muội ấy làm thê tử. Lẽ ra phải đến từ sớm, nhưng phụ thân ở nhà đột ngột qua đời, nhất thời xảy ra nhiều chuyện vụn vặt. Mong thím Đào thứ lỗi.”
Ta đứng bên cạnh, lặng lẽ nhặt mấy hạt dưa mẹ ta làm rơi.
Thẩm Chiếu nói tiếp: “Về phần sính lễ, trước khi tới đây, tại hạ đã lựa kỹ càng khắp nhà kho, nhưng xem ra không có thứ nào xứng với Tiểu Tiểu. Nghĩ ngợi một hồi, tại hạ cảm thấy chỉ có thể dùng quốc gia làm sính lễ.”
Mẹ ta cứng họng từ nãy giờ, lùc này mới mờ mịt hỏi: “Dùng quốc gia làm sính lễ… là ý gì?”
Thẩm Chiếu đáp: “Tức là tại hạ làm viên chức nhỏ ở Nha Môn, nên sẽ tặng Nha Môn cho Tiểu Tiểu làm sính lễ.”
Tức thì, ta xoay người đứng phắt dậy, nói thẳng với mẹ: “Con không đồng ý.”
Thẩm Chiếu chau mày: “Tại sao không đồng ý?”