Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng
Chương 13
Đại Tuấn đi ra từ bóng tối, trong tay cầm theo một túi rác, nhìn thấy Cố Ngôn Thầm một người đứng yên trước cửa phòng nghỉ đã tắt đèn, vui vẻ đi tới trước mặt anh: “Đạo diễn Cố, còn chưa đi sao?”
“Đang định đi.” Cố Ngôn Thầm bỏ điện thoại vào trong túi quần, lại hỏi: “Đoàn phim chỉ còn mình cậu hả?”
Đại Tuấn gãi gãi ót, “Sau khi đóng phim xong mọi người đều đi cả, vừa rồi em đi phòng nghỉ dọn rác, một mạch đều không thấy ai.”
“Ah~ đúng rồi, cái này.” Đại Tuấn thò tay vào túi quần lục lọi, thật lâu mới móc ra được gì đó, nắm tay đưa tới trước mặt Cố Ngôn Thầm, trong lòng bản tay, lộ ra một chiếc vòng tay thạch anh màu tím, “Đây là em vừa nhặt được trong phòng nghỉ, không biết là của ai rơi.”
Cố Ngôn Thầm nhìn vòng tay híp mắt, vươn tay nói: “Đưa tôi đi, tôi biết là của ai rồi.”
Đại Tuấn đưa vòng tay cho Cố Ngôn Thầm, “Đạo diễn Cố, em đi trước, ngài cũng về sớm nghỉ ngơi đi.” Trong tay cầm theo túi rác màu đen, rung chân chắc ý ngâm nga bài hát liền đi.
Tiếng ca không mấy đúng giai điệu theo gió đêm thanh tĩnh từ từ lọt vào tai:
Truy phong tranh hài tử chạy băng băng ở chân trời (Phong tranh: con diều)
Đuổi tới đường chân trời không biên giới.
…
Cố Ngôn Thầm đứng tại chỗ châm điếu thuốc, cho đến khi tiếng hát của Đại Tuấn hoàn toàn biến mất trong màn đêm, anh chỉ có thể đi về phía bãi đỗ xe, từ trong ghi chép trò chuyện tìm gọi đến số Trần bá bá, điện thoại vang lên vài tiếng thì đường dây được kết nối.
Tắt thuốc, mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển: “Bác Trần, thật ngại quá quấy rầy bác lúc này, không biết hiện tại bác có rảnh không, nếu tiện thì cháu đến viện mồ côi bàn chuyện quảng cáo công ích… Vâng, một lúc nữa cháu có mặt.”
Bác Trần là viện trưởng viện mồ côi Hằng Ái thành phố Đàm, bố của bác ấy và cụ Cố có quan hệ tốt, Cố Ngôn Thầm gọi ông ấy một tiếng bác.
Viện trưởng Trần hơn 50 tuổi, khuôn mặt nho nhã, mang một chiếc kính gọng vàng rất nặng phong độ trí thức. Sau khi cúp điện thoại của Cố Ngôn Thầm, sợ anh không tìm được phòng làm việc của ông, tính toán thời gian đợi anh ở trước cửa phòng làm việc.
Khi Mạc Hiểu ôm An Nhiên qua tòa hành chính, thấy viện trưởng Trần chắp tay sau mông đứng dưới một chiếc đèn đường ánh sáng vàng mờ, mặc đường trang màu xám đậm, vạt áo bay bay.
Mạc Hiểu dừng bước, đặt An Nhiên xuống đất, “Viện trưởng Trần, bác ở đây hóng mát ạ?”
Nếp nhăn hai bên khóe miệng của viện trưởng Trần kéo lên, nở nụ cười, “Cô Mạc, hôm nay qua đây à?” Cúi đầu liếc nhìn thấy băng vải quấn trên tay An Nhiên, sờ sờ đầu câu, “Cố ý đưa nó đến bệnh viện a, cực khổ rồi.”
“Đâu có, nên làm ạ.” Mạc Hiểu cười yếu ớt, “Đã lâu không đến thăm đứa nhỏ này rồi.”
“Lúc rảnh rỗi đến thăm nó nhiều hơn, nếu cuối tuần cháu không đến thăm là nó bắt đầu nhắc cháu rồi.”
Mạc Hiểu gật đầu, “Cháu sẽ cố.”
“Sắp tới viện mồ côi định quay một bộ quảng cáo công ích, kêu gọi…” viện trưởng Trần nhìn An Nhiên ngoan ngoãn đứng, không nói tiếp, “Bác muốn mời cháu biểu diễn, có được không?”
“Cháu hiện đang quay một bộ phim, thương lượng với người đại diện một chút, trong lúc đó sắp xếp qua đây liền không thành vấn đề.”
Viện trưởng Trần trêu đùa nói: “Đây không có thù lao đâu.”
“Viện trưởng bác đã lúc nào cho cháu thù lao a? Mạc Hiểu cười cười, dắt tay An Nhiên, “Không nói tiếp nữa, cháu đưa An Nhiên về phòng trước, em ấy nên đi ngủ rồi.”
Viện trưởng Trần vui vẻ, “Đi đi, hôm nay vất vả rồi.”
Khi Cố Ngôn Thầm tới, viện trưởng Trần nhìn chằm chằm một hướng đến xuất thần, dĩ nhiên không phát hiện bên người nhiều thêm một người.
Nhìn theo ánh mắt viện trưởng, một bóng lưng màu đen dưới ánh đèn nhàn nhạt có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn mềm mại, cô ấy nắm tay đứa nhỏ không tới thắt lưng chậm rãi đi, chậm rãi tiến vào bóng đêm.
Cố Ngôn Thầm nhẹ giọng mở miệng: “Bác Trần.”
Viện trưởng Trần bất ngờ quay đầu, thấy là Cố Ngôn thầm, vừa cười: “Đến rồi à, còn rất nhanh, đi, vào phòng làm việc ngồi.”
Lúc Cố Ngôn Thầm xoay người, theo bản năng liếc mắt một cái nhìn phương hướng Mạc Hiểu rời đi, viện trưởng Trần bắt được ánh mắt này, đưa tay làm dấu mời, vừa đi hướng phía phòng làm việc vừa nói: “Vừa vặn muốn cùng cháu nói một chuyện, quảng cáo công ích chúng ta quay bác muốn đề cử cô gái vừa nãy tham diễn.”
Cố Ngôn Thầm “Dạ?” một tiếng, phát ra từ trong cổ họng, âm cuối hơi cao lên, giọng nghi vấn.
“Cô bé ấy à, là một diễn viên, tên Mạc Hiểu, không biết cháu có biết không. Cô bé ấy tâm địa thiện lương, học đại học tham gia tình nguyện lần đầu tiên tới viện mồ côi, cùng đứa bé ở đây hợp ý, liền nhận nuôi cậu bé, hai năm qua bỏ tiền bỏ sức luôn tận tâm. Liền vừa nãy, Lăng An Nhiên, chính là đứa nhỏ Lăng Mạc Hiểu nhận nuôi, tay bị phỏng, một dì trong viện gọi điện cho con bé, nó liền lập tức chạy tới đưa đứa nhỏ đi viện, bây giờ mới trở về. Cô gái tốt như này bây giờ hiếm thấy.”
Cố Ngôn Thầm một chữ không sót lẳng lặng nghe xong, khẽ nói: “Là rất hiếm có.”
Mạc Hiểu đã lâu không tới thăm An Nhiên, An Nhiên bám cô rất chặt, rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi, vẫn lôi kéo tay cô muốn nghe chuyện xưa, không nỡ để cô đi.
Đợi Mạc Hiểu dỗ An Nhiên ngủ say, chuẩn bị trở về thành phố điện ảnh cũng đã hơn 10 giờ.
Đêm khuya thanh vắng, trên bầu trời có vài ngôi sao sáng lác đác cùng vài đám mây trắng, ánh trăng như nước chảy, lẳng lặng tỏa xuống trên mỗi phiến lá cành cây.
Mạc Hiểu đi chậm men theo đường nhỏ trong viện mồ côi, hôm nay vì hẹn Cố Ngôn Thầm cố ý trang điểm làm dáng, giày cao gót đẹp đẽ lúc này thành dụng cụ tra tấn.
Đưa An Nhiên đi bệnh viện, tới tới lui lui ôm cậu, đi vừa vội đường lại xa, gót chân trực tiếp bị cọ rớt hai mảng da, mỗi bước đi đều đau muốn chết.
Nghĩ tới đây vừa bất đắc dĩ vừa thở dài, mỗi câu đều kiên định nói chờ anh ấy, lại không rên một tiếng thả bồ câu người ta. Hết lần này tới lần khác di động lại hết điện, đến cơ hội giải thích cũng không có.
Mạc Hiểu như chú ốc sên chậm rãi đi, xa xa thấy một người dựa dưới cột đèn đường vừa rồi nói chuyện cùng viện trưởng. Đèn đường mờ nhạt, như phủ trên thân người một tầng sương mù, mơ hồ nhìn không rõ, đường nét lại có chút quen thuộc.
Khoảng cách càng gần, khuôn mặt ngươi kia càng rõ ràng, Mạc Hiểu cảm giác mình xuất hiện ảo giác.
“Không nhận ra sao? Nhìn tôi như vậy.” Khuôn mặt Cố Ngôn Thầm ẩn dưới ngón đèn, rõ ràng khiến người ta không thể tin được. Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, khẽ động, một ít tàn thuốc liền nhè nhẹ bay xuống.
Mạc Hiểu kinh ngạc nhìn anh, “Cố Ngôn Thầm? Sao anh lại ở đây?”
Cố Ngôn Thầm nhướng nhướng mày, “Chỉ cho phép em tới, tôi lại không thể tới?”
Mạc Hiểu đầu óc vừa động vô thức mở miệng, “Không phải tới bắt em chứ?”
“Ah, thì ra em còn nhớ rõ.”
Xem lời này… sao lại nghe có chút u oán.
Xác định chắc chắn là anh, Mạc Hiểu vui vẻ, chậm rãi đi tới bên cạnh anh, lập tức cả người gục trên người anh, “Anh đừng di chuyển, đừng đẩy em ra, em thực sự sắp đứng không vững rồi.”
Trong lúc bất chợt ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, vẻ mặt Cố Ngôn Thầm ngưng trọng, tay cầm điếu thuốc khựng trong không trung không có chỗ đặt, chậm rãi đứng thẳng người, hỏi, “Đầu gối của em lại dập đầu (va đập)?”
Mạc Hiểu lắc đầu, “Gót chân.” Ngẫm lại người đàn ông này có thể không hiểu, nói bổ sung, “Bị giày mài rách da rồi.”
Cố Ngôn Thầm cau mày, “Chân của em dường như rất biết xảy ra vấn đề.”
Mạc Hiểu: “…”
Vịn cánh tay anh đứng thẳng, quay đầu liếc nhìn gót chân, thanh âm mềm nhũn như là oán giận, lại có chút làm nũng, “Thực sự rất đau, không đi được đâu.”
“Cho nên?”
Thái độ người đàn ông ôn hòa, Mạc Hiểu sai hẹn với anh, âm thầm chột dạ. Chớp mắt đáng thương nhìn anh, “Cho nên em dựa vào anh, chỗ này đến bãi đỗ xe còn phải đi 5 phút đồng hồ.”
Cố Ngôn Thầm khẽ búng tàn thuốc, ngậm điếu thuốc hít một hơi, tàn thuốc đỏ nhạt sáng lên trong nháy mắt.
Mạc Hiểu trực tiếp ngồi xuống lề đường, cởi giày nhìn, đều cọ ra máu, thảo nào đau như vậy.
Vừa rồi cũng thử cởi giày đi, nhưng trên mặt đất ở viện mồ côi đất đá xù xì, đi ở bên trên giống như đi trên bàn châm đau đớn.
Cố Ngôn Thầm rũ mắt nhìn cô, hàng mi dài rợp như cánh quạt, dáng vẻ tủi thân tùy thời đều có thể khóc lên.
Lẳng lặng hút xong thuốc lá trong tay, nắm giữ đầu thuốc diệt mẩu thuốc lá, ném vào trong thùng rác. Đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống nói, “Lên đi.”
Lại có thể cõng cô, bản thân Mạc Hiểu cũng ngoài ý muốn, nhìn tấm lưng rộng rãi trước mặt, bởi vì động tác này, một mảnh sơ mi trắng thuần có chút căng chặt. Nghĩ thầm, nằm úp sấp lên, hẳn là rất kiên định nha!
Nhưng vừa đứng lên một chút, động tác dừng một chút, lại ngồi xuống. Do dự một chút, vươn ngón trỏ nhỏ nhắn chọc chọc tấm lưng này, “Cái kia, đạo diễn ~ váy của em… có hơi bó… không thể mở chân.”
Cố Ngôn Thầm nhíu mày, nhắm mắt, một trận cảm giác vô lực dâng lên.
Cô gái nhỏ kéo ống quần anh, ngưỡng đầu nhìn anh, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Khe khẽ thở dài, quỳ gối ngồi xổm xuống, ngón trỏ ngón giữa kẹp lấy hai chiếc giày, tự tay bế cô lên.
Mạc Hiểu chỉ cảm thấy ngọn đèn trước mắt nhoáng lên, đã bị anh vững vàng ôm lên khỏi mặt đất, đưa tay ôm lấy cổ anh, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngọt, ôm công chúa này~
Đêm tĩnh mịch, giấu một chút nôn nóng, một chút mê hoặc, không an phận trêu chọc lòng người. Khoảng cách cực gần trước mắt, là gò má đường nét rõ ràng của người đàn ông, cảm giác mềm yếu không báo trước lan tràn trong lòng cô.
Cánh tay đàn ông rất có lực, đi rất ổn, hai người một đường không nói gì.
Đến gần Cayenne, ô tô tự mở khóa, Cố Ngôn Thầm mở cửa xe, đặt Mạc Hiểu vào ghế phó lái.
Mạc Hiểu ôm chặt cổ anh đắm chìm trong hơi thở của riêng anh, không biết là bồ kết hay là mùi sữa tắm thơm ngát, hòa lẫn với mùi thuốc lá mát lạnh, đặc biệt dễ ngửi.
“Còn muốn ôm tới khi nào?” Cố Ngôn Thầm khom lưng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mạc Hiểu vùi đầu vào cần cổ anh hừ một tiếng, sau đó chậm chạp thu tay về: “Ừm, lên xe thôi.”
Khi ngồi trên xe Cố Ngôn Thầm, Mạc Hiểu đã quên có tính lựa chọn là mình đi xe đến, cô móc hộp để đồ trong xe, “Cố Ngôn Thầm, trên xe anh không có dép dùng một lần sao?”
Vừa dứt lời, trên đùi đã bị ném một đôi dép, Mạc Hiểu khom lưng đổi dép, nghĩ thầm thời gian người đàn ông này ở trên xe nhiều cỡ nào, lại còn tùy thời dự trữ sẵn dép.
Ô tô chạy trên đường quốc lộ, đèn hai bên đường hóa thành các dòng ánh sáng trôi về phía sau, Mạc Hiểu hạ cửa xe xuống một khe nhỏ, gió đêm, cùng với hơi nước dễ chịu tràn vào, cô hít một hơi thật sâu.
Ghé mắt nhìn Cố Ngôn Thầm, ánh sáng và bóng tối lững lờ trôi qua trên mặt anh, dường như ngũ quan anh tuấn càng lạnh lẽo cứng rắn rồi.
Mạc Hiểu tự biết đuối lý, yếu ớt hỏi: “Lời hẹn ban ngày còn giữ lời không?”
Không có phản ứng.
“Anh còn chưa ăn cơm chứ?”
Im lặng.
“Em cũng chưa ăn.”
Không chỉ có mặt tê liệt còn thêm câm điếc. Mạc Hiểu nghiêng đầu nhìn anh, muốn mượn lời đoán ý, phát hiện cmn thử thách người mà.
Mạc Hiểu tự mình nói tiếp: “Kỳ thực anh cũng không đồng ý cùng em ăn tối.” Ngụ ý anh cũng không có tư cách trách em nhe.
Lại nhìn Cố Ngôn Thầm, sắc mặt thúi hơn. Tựa lưng vào ghế cười trộm, “Bất ngờ có việc lúc đầu muốn nói với anh một tiếng, nhưng điện thoại hết pin.” Nhún vai, nói tiếp: “Cùng ăn bữa khuya nha, đạo diễn~ anh muốn ăn gì? Em mời anh nha, anh đã ứng trước tiền đóng phim vào thẻ, em hiện tại còn là phú bà.”
Cô gái bên cạnh như chú chim sẻ ríu rít, sắc mặt Cố Ngôn Thầm không biết từ lúc nào thả lỏng buông ra.
Lúc này đã qua giờ cao điểm buổi tối của thành phố Đàm, một đường thông thuận, khi sắp về thành phố điện ảnh ô tô dừng lại. Mạc Hiểu chuyên tâm quan sát ven đường có đồ ăn ngon không, lại không chú ý tới bên cạnh có một hiệu thuốc vẫn chưa trang hoàng xong.
– ——-
Editor: Còn có khoảng 60 ngày nữa là đến Tết chứ mấy.
Chán quá!!!!!!!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!