Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng
Chương 18
Tin tức trên mạng về <Niên luân> xuất hiện không ngừng, lời đồn đãi trùng trùng điệp điệp thẳng tới mây xanh, vững vàng dừng ở đầu đề cùng với lời khen cho <Thời đại mạch lạc>.
Các anh hùng bàn phím này phần nhiều là hiệu ứng đám đông, nghe hướng gió mà lên tiếng, ở thời đại lời nói không cần chịu trách nhiệm này, càng quá đáng hơn khi quạt gió thổi lửa theo người khởi xướng.
Thực ra bọn họ chưa chắc đã gặp được bạn vài lần, chỉ là thấy bề ngoài của sự việc rồi từ đó đưa ra phán đoán mà bản thân cho là hợp lý, lại dùng ngôn luận tự cho là đúng để công kích người khác, làm thế để thể hiện năng lực bản thân. Không thể không thừa nhận năng lực kích động mạnh mẽ của kẻ khởi xướng.
Chỉ có bản thân là người trong trung tâm dư luận, mới có thể tự thân lĩnh hội những lời đồn đại, tích tụ lại hại người. Ngôn luận, vô hình nhất, cũng là vũ khí có sức sát thương mạnh nhất.
Nắng sớm vừa lên, Cố Ngôn Thầm đột nhiên nhận được điện thoại của phía đầu tư điện ảnh <Niên luân>, lấy lý do thương thảo sự phát triển về sau của phim để thông báo anh đến công ty họp.
Cùng đi còn có Tô Trạch Viễn, anh ta xoa xoa khuôn mặt đi về phía bãi đậu xe, tăng ca liên tục làm cho tinh thần của anh ta hơi uể oải.
“Lúc này tìm chúng ta chỉ sợ không phải chuyện tốt lành gì.”
Đèn xe nháy hai cái, Cố Ngôn Thầm chân dài soải bước đi tới, mở cửa khom lưng lên xe, “Không ngại, tùy cơ ứng biến.”
Vấn đề ở đoàn kịch từng bước từng bước theo nhau mà tới, hiển nhiên là có người cố tình chuẩn bị từ trước, muốn cũng không tránh được.
Tô Trạch Viễn ngồi lên xe cảm giác dưới chân có cái gì đó cộm cộm, vừa cúi đầu nhìn, nguy rồi, một đôi giày cao gót nữ!
“Con bà nó! Sao có thể là giày cao gót?!” dưới chân có một đôi giày cao gót dường như có lực sát thương mạnh hơn cả những trắc trở đang phải đối mặt, đôi mắt dày đặc tơ máu của Tô Trạch Viễn nhất thời mở to.
Anh ta ngửi đông ngửi tây, “Thành thật khai báo, có phải cậu cất giấu người phụ nữ nào nào không?”
Khuya ngày hôm trước, giày của Mạc Hiểu rơi trong xe đã quên mang đi, hai ngày này chuyện xấu quấn thân, đã quên trên xe còn có đôi giày cao gót.
Cố Ngôn Thầm cầm tay lái đạp chân ga, “Ngửi thấy được?”
Trong xe mùi vị tươi mát, không có chút mùi khác thường nào, ánh mắt nghi thần nghi quỷ của Tô Trạch Viễn vừa xem liền nghĩ đến một trận hỗn loạn trên xe, cuối cùng, không chắc chắn nói: “Không có… đi.”
Cố Ngôn Thầm: “Lỗ mũi chó còn chưa đủ nhạy.”
Tô Trạch Viễn nói năng có khí phách một tiếng: “M!” bị nghẹn trong chốc lát không thể nói tiếp, biết dừng câm miệng một phút đồng hồ, đá đá giày cao gót bên chân quan sát cẩn thận, dáng vẻ nghiêm túc, như dò xét công cụ gây án.
Cái dạng độc thân nghìn năm như Cố Ngôn thầm, chuyện nam nữ nhạt nhẽo sao có thể so với tu hành khổ hạnh, trên xe của cậu ta xuất hiện giày cao gót– chắc chắn có biến!
Tô Trạch Viễn ước lượng cao thấp lớn nhỏ của đôi giày cao gót, đột nhiên hỏi: “Nghe nói Vi Âm sắp về nước? Đã về rồi?”
Cố Ngôn Thầm vẫn đang lái xe, lãnh đạm nói: “Không rõ lắm.”
Tô Trạch Viễn hỏi đến nhạt nhẽo, lại không đoán ra dược ai khác, trực tiếp câm miệng nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ một chút.
Vội vã lướt qua xe đều là dáng hình phù phiếm, đến địa phận thành phố, Tô Trạch VIễn đi sau anh cách hai ba bước, nhìn anh như có điều suy nghĩ.
Đối với con cháu trong đại viện có cậu ta cực kỳ được chú ý, khi còn bé gây họa cũng là cậu ta có khả năng gánh vác nhất. Quân côn của ông cụ Cố đánh vào người vẫn có thể cắn răn không kêu một tiếng. Bản thân anh ta cẩu thả, từ nhỏ có vấn đề gì liền thích tìm Cố Ngôn Thầm nghĩ kế, một đường vất vưởng khỏe mạnh mà lớn lên, luôn cảm thấy không có vấn đề nào mà cậu ta không giải quyết được.
Sáng sớm hôm nay hai vị đạo diễn đều đột xuất về thành phố, quay chụp đột nhiên gác lại, nữ diễn viên trong đoàn phim trong lúc rảnh rỗi tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Mạc Hiểu thấy Cố Ngôn Thầm vội vàng rời đi, mơ hồ cảm thấy có chút bất an, luôn lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì đó, wechat dừng ở khung trò chuyện với Cố Ngôn Thầm, tin nhắn cứ viết lại xóa, muốn hỏi mà không không biết nên hỏi gì, càng sợ làm phiền đến anh.
Ánh mắt liên tục hướng về phía đường đi, sợ bỏ qua lúc anh trở lại.
Mặt trời lên cao, nóng lên, mọi người chuẩn bị tan trở về khách sạn. Lúc này, nhìn thấy một chiếc xe ô tô đen quen thuộc chậm rãi chạy về bãi đỗ xe. Mạc Hiểu không hiểu vì sao, giật mình một cái đột nhiên đứng lên.
Động tác hơi mạnh, mọi người không hiểu vì sao đều ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Dư khinh thường cười lạnh, “Một đoàn phim tiền đồ chưa rõ, cũng không biết vị đạo diến mới lên này có thể ngăn cơn sóng dữ hay không, đều nói vật họp theo loài.” có thâm ý khác liếc mắt nhìn cô, “Tôi thấy ấy, cũng không phải là đồ tốt đẹp gì.”
Hai người bất hòa, nhân viên nội bộ đoàn phim đều biết được, mặc dù mọi người không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đường Dư, song vẫn im lặng, trong chốc lát bầu không khí đầy xấu hổ.
Mạc Hiểu liền đứng yên rũ mắt nhìn Đường Dư, trong mắt lạnh lùng giống như khối băng, khóe miệng khẽ cong, đi tới bên người cô ta, khom lưng gần kề bên tai cô ta, thấp giọng nói: “Cô nói tôi thì được, lại để tôi nghe đến cô chê trách anh ấy… đừng trách tôi không khách khí.”
Vẫn là giọng nói bình thường thản nhiên, không có cố hết sức hiểu hiện tâm tình, lại làm Đường Dư nghe đến dọc theo xương sống rùng mình.
Người bình thường luôn không che đậy ăn to nói lớn thực ra không đáng sợ, đáng sợ thường là người ung dung thản nhiên như này, bởi vì, người ngoài vĩnh viễn không biết được ranh rới cuối cùng của người đó ở đâu.
Mạc Hiểu đứng lên, dùng âm lượng mọi người đều nghe được nói: “Làm diễn viên chính trong phim, không cầu cô và đoàn kịch vinh nhục cùng hưởng, nhưng tốt xấu lấy ra chút tốt chất chuyên nghiệp đi. Chí ít…” Mạc Hiểu nhìn chằm chằm cô ta, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng rành mạch, “Đừng có lên án người trả tiền catse, người cho cô vị trí này.”
Nói xong, không đợi Đường Dư từ trong kinh ngạc phản ứng lại liền tự nhiên rời đi, để lại một bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại khiến người thán phục.
Phía bên Đường Dư, mấy ánh mắt không rõ hàm ý như có như không liếc về phía cô ta.
“Nhìn cái gì vậy!” cô ta chợt đứng lên, một chân đạp ngã ghế xếp nhỏ, xoay ngưởi rời đi.
Lời nói của Mạc Hiểu, cái nhìn của người ngoài, làm cho cô ta cảm thấy xấu hổ vả giận dữ trước nay chưa từng có, bước đi vội vàng trở lại khách sản, trực tiếp ngã mình lên giường. Trong lòng có không cam lòng, khó khăn suy nghĩ, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh. Mu bàn tay che mắt nằm yên, cuối cùng để lại đầy bụng thống khổ rầu rĩ.
Chanh chua, cay nghiệt, khiêu khích, cố tình gây sự, đây không phải là dáng vẻ cô mong muốn, chỉ là, từ lúc nào, mà cô biến thành dáng vẻ chính mình đều chán ghét?
Cô không gét Cố Ngôn Thầm, thậm chí kính phục anh ta, cô muốn phim điện ảnh có một tương lai tốt, nhưng nhìn thấy Mạc Hiểu liền không nhịn được lời lẽ qua lại. Nghĩ mãi, bản thân rốt cuộc vì sao chán ghét cô ta. Hàn Thành sao? Có phải vậy không. Cô càng chán ghét hơn là cô ta cái gì cũng không quan tâm cái gì cũng có, chán ghét người bên cạnh cô ta đều thật lòng thật dạ đối tốt với cô ta, chán ghét cô ta dám yêu dám hận bất chấp hậu quả. Cô chán ghét tất cả những gì trên người cô ta, những thứ cô không có.
Trong một phòng khác ở khách sạn, Tô Trạch Viễn nổi giận triệt để, cắn răng nghiến lợi lặp lại ba chữ “Trương Kình Vũ”, hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn một lần.
“Gì mà không nhìn thấy thị trường tương lai của phim muốn giảm chi phí, rõ ràng chính là Trương Kình Vũ giở trò quỷ sau lưng chúng ta! Đi mẹ nó nhị cữu cụ lớn! Ông đây vẫn liền cho hắn một gậy, ông đây con mẹ nó không tin không tìm được người đầu tư!”
Cố Ngôn Thầm vắt chân ngồi trên ghế salon, cong ngón trỏ gõ từng cái từng cái trên tay vịn, thanh âm lạnh tĩnh trầm thấp: “Mấy ngày nay tranh thủ tìm đầu tư, tiến độ quay chụp không thể làm lỡ, phong tỏa tin tức với bên ngoài, tránh khỏi dẫn đến nhân viên gây rối.”
Nhưng sự việc khó khăn hơn dự liệu, đã nhiều ngày bọn họ liên lạc với những đầu tư hoặc công ty điện ảnh và truyền hình có thể đầu tư đều liên hệ một lần, đối phương đều như nhau trước khi sự tình thương lượng xong, nhất trí mà bày tỏ đồng tình sâu sắc với hiện trạng đoàn phim <Niên luân>, sau đó tìm một cái cớ uyển chuyển nhất để từ chối quyết liệt.
Bọn họ một bên cố hết sức tìm đầu tư, một bên đuổi quay chụp tiến độ, còn phải giấu giếm tình huống hiện tại với bên ngoài, thật sự cảm nhân sâu sắc mùi vị sứt đầu mẻ trán.
Điện ảnh vẫn tiến hành quay chụp như trước, không rõ ra sao, người đầu tư giảm chi phí, tin tức đoàn kịch cùng đường bí lối như mọc chân, không chân mà chạy (lan truyền nhanh chóng). Dưới quang cảnh bình tĩnh của phim trường là tâm tình mơ hồ xao động.
Sau bữa trưa mọi người ngồi nghỉ ngơi ở phim trường, Mạc Hiểu tìm một góc xem kịch bản, trước mặt có một cái bóng chậm rãi di chuyện, ngẩng đầu một cái thấy Đại Tuấn. Cậu ta ngược sáng, mất mát trên mặt không quá rõ ràng.
Mạc Hiểu gọi cậu ta lại, “Đại Tuấn!”
Cậu ta nghe được giọng nói, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vui vẻ đi tới trước mặt Mạc Hiểu, mím mím môi, miệng cười khoe hàm răng trắng: “Chị tiểu Mạc.”
“Sao không vui thế, họ lại đem việc mình đẩy cho em làm?”
Dù sao tuổi Đại Tuấn cũng còn nhỏ, lại mới vào xã hội, khó tránh khỏi bị ma cũ làm khó, thường xuyên phải làm một số việc không phải của mình. Cậu bé ngốc này chịu khó, sức lực dư dả, vui tươi hớn hở qua lại trong đoàn phim, mỗi ngày đều bận đến muộn.
Có lần bận việc nửa ngày, trên trán còn đầy mồ hôi, thở hồng hộc mới bới được hai đũa cơm, lại bị sai bảo đi khiêng đạo cụ.
Lúc này Mạc Hiểu nhìn không nổi nữa, lạnh lùng nói với người sai bảo Đại Tuấn: “Tay khỏe chân mạnh sao không làm việc? Nhân viên phục vụ đoàn phim như vậy tôi thấy không cần thiết giữ lại, kêu thêm một người như Đại Tuấn, một người làm hai phần.”
Người nọ hít mũi chán nản, ngại ngùng đi ra. Đại Tuấn từ đó liền thích gần gũi với Mạc Hiểu.
Đại Tuấn gãi gãi đầu, hạ thấp giọng: “Đoàn phim cũng sắp tan rồi, nếu có thể ở lại đoàn phim, em tình nguyện làm thêm nhiều việc.”
“Sao cậu biết muốn giải tán?”
“Tất cả mọi người đều nói như vậy?”
“Mọi người đều nói như thế nào?”
“Bọn họ nói đoàn phim không có tiền, phim sẽ sớm ngừng quay.”
Mấy ngày nay Mạc Hiểu cảm giác bị quấn một sợi dây trong lòng, ràng buộc lại bất lực, lời Đại Tuấn nói làm cho sợi dây này lại chặt thêm ba phần.
Cô nhìn Đại Tuấn, giọng nói nghiêm túc chưa từng có: “Điện ảnh sẽ không ngừng quay, không tới cảnh cuối cùng đoàn kịch không tan.”
Đại Tuấn sững sờ nhìn cô, “Chị tiểu Mạc, làm sao chị biết?”
Mạc Hiểu cười trấn an, “Tin tưởng chị là được rồi.”
Nữ số 3 trong phim Diệp Hi vừa vặn đi ngang qua, nghe được lời Mạc Hiểu nói thì ngừng lại, hỏi: “Thật chứ? Cô xác định phim sẽ không ngừng quay?”
Mạc Hiểu cười yếu ớt, “Ừm” một tiếng.
“Lúc đầu tôi rất coi trọng bộ phim này, kịch bản tốt, đạo diễn chuyên nghiệp, phim điện ảnh quay ra nhất định là tác phẩm có lương tâm, tôi đã lăn lộn ở giải trí nhiều năm rồi không có danh tiếng, vốn muốn mượn bộ phim này ít nhiều nổi tiếng một phen, nhưng là…” Diệp Hi nói, giọng nói trầm thấp hạ dần.
Mạc Hiểu an ủi: “Nếu như chúng ta cũng không tin tưởng bộ phim này, thì nó mới thật sự xong đời.”
“Nhưng bình luận về <Niên luân> trên mạng kém như vậy.”
“Phim còn chưa lên màn ảnh, người khác bình luận chẳng qua cũng là bảo sao biết vậy, đến lúc đó chúng ta dùng thực lực nói chuyện.”
Đề tài này là mẫn cảm nhất hiện nay của đoàn phim, cũng là câu chuyện được mọi người chú ý nhiều nhất, bên này khe khẽ bàn luận, tốp năm tốp ba người gia nhập thêm thảo luận.
Người càng nhiều, tâm tình tiêu cực cũng nặng, Mạc Hiểu lời thề son sắt nói phim điện ảnh sẽ không dừng quay, mọi người lại nghi vấn tràn đầy.
Lúc này, không biết từ chỗ nào đến một người, tây trang, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, tay kia còn mang theo một túi đựng hộp quà tinh xảo, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Người kia nói: “Xin hỏi cô Mạc Hiểu ở đây phải không?”
Những người che khuất Mạc Hiểu tự nhiên tránh ra, Mạc Hiểu nhíu mày: “Anh là?”
“Xin chào cô Mạc, tôi giúp ngài Trương tặng quà cho cô.”
Chân mày Mạc Hiểu nhíu càng sâu, “Ngài Trương nào, anh tặng nhầm người rồi!”
Người nọ đưa hoa hướng trong lòng Mạc Hiểu, Mạc Hiểu không nhận, lùi về phía sau. Người nọ liền đem cả hoa và quà đặt trên mặt đất.
“Tôi chỉ hỗ trợ đưa đồ, quà đưa đến nhiệm vụ liền hoàn thành, nếu như có vấn đề gì mời cô nói với ngài Trương.” nói xong thật đúng là xong việc rồi rời đi.
Trong đám người có người vui đùa ồn ào, nói ai truy cô mà hào phóng như vậy.
Diệp Hi thấy Mạc Hiểu bực mình, liền cầm lấy thiệp kẹp bên trong bó hoa mở ra, nhất thời kinh hãi, thốt ra: “Trương Kình Vũ, không phải <Thời đại mạch lạc>–“
Đại Tuấn trong lòng vừa động phản ứng anh, lập tức che miệng cô ấy để cô ấy không nói nữa, nhưng tên người vừa rồi vẫn bị một số người nghe được.
“Trương Kình Vũ không phải người đã đào hố hại đoàn phim chúng ta sao?”
“Sao lại tặng quà cho cô ấy?”
“Nghe nói gian tế của đoàn kịch không phải cô ấy mà?”
“Ai là gian tế mà sẽ lộ liễu chẳng kiêng nể gì qua lại, tôi thấy cậu đoán sai.”
“Hơ hơ, bên này điện ảnh sẽ dừng quay, người ta hoàn thành nhiệm vụ không cần để ý gì nữa.”
…
Nhiều tiếng chỉ trích cùng nghi vấn như thủy triều vọt tới, nhanh chóng cuốn Mạc Hiểu vào vòng xoáy nghi kỵ.
Cô bị vây quanh trong đám người đẩy qua đẩy lại đứng không vững, nắm chặt tay, móng tay ấn vào lòng bàn tay nhắc nhở bản thân trấn tĩnh. Ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt chất vấn, chăm chú phân tích rõ, có mấy gương mặt xa lạ.
Đợi khi cô xác định có người cố ý hãm hại, thậm chí trong đoàn phim có người nội ứng ngoại hợp kích động tinh thần của mọi người, đã đặt bản thân vào trung tâm vòng xoáy, không thể giãy dụa, không thể nói gì.
Đại Tuấn vừa dùng sức chen vào trong, vừa rống to hơn: “Các người trách oan chị tiểu Mạc, không thể là chị ấy.”
Tình huống của đoàn kịch, chắp cánh tới tai Tô Mạc Viễn, anh ta cúp điện thoại, nhìn về phía Cố Ngôn Thầm đang lái xe: “Phim trường có người tụ tập gây chuyện, tình huống không khả quan, chúng ta cân nhắc trở về.”
Cố Ngôn Thầm bình tĩnh lái xe, “Xảy ra chuyện gì?”
“Một ít vai quần chúng cùng phục vụ đoàn phim nói Mac Hiểu là nội gián trong đoàn kịch, tiết lộ tin tức hại điện ảnh không có tiền muốn dừng quay, nếu như họ thất nghiệp không lấy được tiền lương liền—“
Cayenne màu đen trong nháy mắt biến thành mũi tên rời cung, Tô Trạch Viễn chưa nói xong liền bị va chạm theo quán tính, hai tay anh ta nắm chặt đai an toàn kêu to: “Con bà nó! Cậu khai hỏa tiễn à! Cẩn thận cẩn thận- aiz, chú ý bên trái, xe này không thể vượt quá mức bình thường, mẹ nó! Vội vàng đi đầu thai saooo!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!