Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng
Chương 9
Trên đỉnh đầu, mấy con chim sẻ ríu rít trong tán cây um tùm. Tấm phản sáng bị nhân viên đi qua vô tình làm đá phải, lung lay hai cái, xiêu vẹo đổ trên mặt đất. Một luồng sáng vừa vặn phản xạ vào trong mắt Mạc Hiểu, đâm thẳng vào mắt làm cô híp mắt một cái, lạnh nhạt thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn kịch bản.
Hà Nhất Nam ngồi trên ghế xếp nhỏ của cô ấy, tay chống đầu, buồn ngủ. Lắc lư một cái, suýt chút nữa té xuống đất, cô ấy vội vã ngồi thẳng người, buồn ngủ tan đi phân nửa. Xoa mắt hỏi Mạc Hiểu: “Khát không? Mình đi mua đồ uống.”
Đúng là có khát nước, Mạc Hiểu gật đầu bảo được.
Phim điện ảnh chiếu trên màn hình không quá hai tiếng, nhưng quay chụp phải hơn mấy tháng, chuẩn bị giai đoạn đầu, đi vị, điều chỉnh thử thiết bị… đã chiếm phần lớn thời gian. Diễn viên chính còn tốt, vai quần chúng phối hợp diễn hầu hết thời gian đều phải chờ đợi rất lâu.
Phần lớn thời gian ở hiện trường quay chụp thực sự rất khô khan chán ngắt, trên mạng truyền bá những quay chụp thú vị bên lề, chỉ là số ít thời điểm sôi nổi.
Đưa mắt nhìn qua, tốp năm tốp ba diễn viên đang ngồi trong phim trường, phần lớn đều đang mặt ủ mày chau, không có tinh thần.
Mạc Hiểu gọi Hà Nhất Nam lại, “Mua thêm một ít đồ uống, chia cho mọi người.”
Hà Nhất Nam là một cái gái tốt có lợi cùng vui, vui vẻ đồng ý, đi chừng mười mét lại chạy chậm trở lại, “Đoàn phim có hơn mười nhân viên công tác, cộng thêm diễn viên, vai quần chúng cũng tầm 200 người, mình phải mua 200 phần?”
Ở đoàn phim, diễn viên hào phóng chính là mua nước mời mọi người, cô trước đó chưa từng mua. Thấy mọi người phơi nắng đến không khí đều trầm mặc, để Hà Nhất Nam mua chút gì đó, nhưng chưa từng nghĩ mua bao nhiêu.
Ngón tay chọc chọc trên kịch bản, xoa xoa quai hàm, nói: “Vẫn là mỗi người một phần đi.”
Hà cô nương thân là con gái nhưng nội tâm đàn ông, hỏng bóng đèn tự mình thay, máy tính hỏng tự mình sửa, gặp phải gián thì tự mình đập, đổi cái bình nước cho máy nước uống cũng so easy.
Nhưng mà đây là hơn 200 lọ nước uống.
Lúc này, vừa vặn có một nhân viên ở phim trường đi tới, Hà Nhất Nam ngoắc ngón tay gói cậu ta, “Đại Tuấn, qua đây!”
Lâm Đạt Tuấn là một thanh niên mười chín hai mươi tuổi, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, nhếch miệng cười chính là một hàng răng trắng nhỏ, sức sống tràn đầy, chịu khó làm việc, cố gắng làm cho mọi người đều thích, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Đại Tuấn. Đoàn phim có vai áo rồng thích hợp cũng gọi cậu ta lên, có thể kiếm thêm ít tiền.
Cậu ta rung đùi đắc ý đi tới, “chị Nhất Nam, có chuyện gì thế?”
Hà Nhất Nam chỉ xe đẩy nhỏ ở cách đó không xa, nói: “Đẩy đi, chúng ta đi chơi.”
Đại Tuấn đau đầu, không rõ vì sao: “Hả?”
Hà Nhất Nam một chưởng đánh vào sau gáy cậu, “Hả cái gì hả, đuổi kịp chị.”
Sau một tiếng, Đại Tuấn đẩy một xe đồ uống theo đường chữ s trở về.
Trên trán cậu ta đầy mồ hôi, cười khoe hàm rắng trắng: “Chị tiểu Mạc, em mang chỗ này về trước, còn dư lại trong tiệm vẫn đang làm, chị Nhất Nam vẫn đang chờ ở đó, lúc nữa nhân viên cửa hàng sẽ đưa tới.”
Mạc Hiểu đưa khăn giấy cho cậu ta, “Lau mồ hôi đi, vất vả rồi.”
“Không có, chị tiểu Mạc, em đi chia cho mọi người nhé?”
Cố Ngôn Thầm ngồi sau máy giám sát, đang nói gì đó với Tô Trạch Viễn, Mạc Hiểu cầm 3 ly đứng lên, nói với Đại Tuấn: “Còn dư lại đều chia ra!”
Đại Tuấn đẩy xe đi chia đồ uống, một đám người đang ủ rũ chán nản liền huyên náo lên, vây quanh xe đẩy phân chia đồ uống.
Tô Trạch Viễn chú ý thấy tình huống phía bên kia, nói với Cố Ngôn Thầm: “Cô gái nhỏ còn hiểu lễ nghĩa.”
Cố Ngôn Thầm liếc mắt nhìn phía xa, “Cô ấy chỉ làm chuyện muốn làm.”
“Sao cậu biết, làm như cậu hiểu biết cô ấy lắm.” Tô Trạch Viễn chế giễu.
Đang nói chuyện, cô gái nhỏ cầm đồ uống đi tới trước mặt, “Đạo diễn Cố, đạo diễn Tô, uống nước đi.”
Tô Trạch Viễn nhanh nhẹn, mỗi tay nhận một ly, thả một ly trước mặt Cố Ngôn Thầm, đồ trong tay mình, cắm uống hút liền hút một ngụm lớn, “Nước chanh này đúng là cmn nhẹ nhàng khoan khoái, hò hét mấy ngày này, giọng của anh đều sắp tàn rồi.”
Lời này không điêu, Cố Ngôn Thầm chủ yếu phụ trách tổng thể bộ phim, sắp xếp điều khiển và xử lý kỹ thuật, một số việc vụn vặt bình thường đều do Tô Trạch Viễn phụ trách, phim trường từ sáng đến tối đều quanh quẩn tiếng anh ta lạc giọng gào thét.
Mạc Hiểu nói: “Ngày mai em mang một ít viên nhuận họng qua đây, để dự bị ở đoàn phim.”
Tô Trạch Viễn: “Chuyện này đâu cần em lo lắng, anh đã để bên phụ trách đời sống đi mua rồi.”
Tốc độ của tiệm đồ uống khá nhanh, trong chốc lát đã đưa đồ uống dư lại tới, Cố Ngôn Thầm lại nhìn sang nhóm nhân viên công tác và diễn viên đang ầm ĩ phân đồ uống ở bên kia.
Đồ uống trước mặt anh còn chưa dịch chuyển, nét mặt cũng không lộ ra tâm tình gì. Mạc Hiểu yếu ớt hỏi, “Đạo diễn Cố, chuyện này…có vấn đề gì không?” dừng lại một chút lại hỏi, “Không lẽ không hợp quy định sao…”
Dù sao cũng là một đạo diễn nghiêm túc, quy cách, nói năng thận trọng.
Cố Ngôn Thầm thản nhiên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói vào bộ đàm, “Nghỉ ngơi nửa giờ.”
Phim trường im lặng hai giây, sau đó hô “yeah” khắp nơi, trong nháy mắt dưới nắng đều không còn một bóng người, tất cả đều tránh vào bóng râm uống nước.
Tô Trạch Viễn chớp mắt với Mạc Hiểu, đạo diễn của chúng ta vẫn có tình người.
Mạc Hiểu cầm đồ uống đã cắm ống hút, đưa tới trước mặt Cố Ngôn Thầm, “Đạo diễn, anh cần chung vui với mọi người.”
Trên cổ tay tinh tế trắng trẻo của cô gái, một chuỗi ánh sáng lóe lên từ vòng tay lưu ly màu tím, trên da thịt trắng nõn, sáng lên một vệt ánh sáng tím rất mỏng.
Trong tròng mắt đen của Cố Ngôn Thầm tựa hồ nổi lên một chút ý cười, anh hút một ngụm nước chanh, vị chua lành lạnh thấm vào, trượt xuống từ đầu lưỡi tới dạ dày đều có cảm giác mát mẻ. Đầu lưỡi liếm qua hàm, dư vị, có chút ngọt.
Nghỉ ngơi nửa giờ, Mạc Hiểu ngồi bên cạnh nói chuyện phiến.
Nói là nói chuyện phiếm, cơ bản là một mình Tô Trạch Viễn nói, Mạc Hiểu thỉnh thoảng hỏi thêm vấn đề, thêm vào một câu.
Cố Ngôn Thầm phát lại các cảnh vừa quay được, trong phim trường ồn ào náo nhiệt, dáng vẻ anh an tĩnh đặc biệt xuất thần, lại chẳng thú vị.
Mạc Hiểu ra hiệu bằng mắt với Tô Trạch Viễn, hạ giọng hỏi: “Đạo diễn Cố nhà anh vẫn luôn là dáng vẻ này sao?”
Tô Trạch Viễn nghi ngờ “Hử?” một tiếng.
Mạc Hiểu liền nghiêm mặt, thu lại tâm trạng.
Tô Trạch Viễn hiểu ngay, cười hư hỏng, “Gia phong nghiêm, từ nhỏ đã là ông cụ non.” đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại nói: “Còn cực kỳ không hiểu phong tình, cô gái nào thích cậu ta đều sẽ tức chết.”
Mạc Hiểu im lặng, có chút hiểu ý.
Theo trọng tâm câu chuyện nói, “Anh ấy… Đạo diễn Cố, có rất nhiều con gái theo đuổi.”
Tô Trạch Viễn có bà tám tiềm ẩn, nói tới đây càng hăng, “Cậu ta chính là nhất chi hoa* của đại viện, trong mắt con gái chỉ có cậu ta.”
* ý chỉ người lớn lên đẹp, các mặt đều tốt.
Còn rất vần chứ, Tô Trạch Viễn nói xong tự mình cười, uống xong ngụm nước chanh cuối cùng, bóp bẹp cốc nhựa, một cú ném xa hoàn hảo, “bộp” một tiếng chuẩn xác ném vào thùng rác.
“Như vậy, anh ấy qua lại với không ít bạn gái rồi.” Vẻ mặt Mạc Hiểu hiếu kỳ.
“Rắm!” Tô Trạch Viễn càng nói càng lớn tiếng, “Cậu ta ngũ hành bị khuyết, không có tế bào yêu đương, nhưng mà trong đại viện cũng có một hai bạn lớn lên từ nhỏ.” giọng nói có ý tứ hàm xúc.
Hai tay Mạc Hiểu đặt trên đùi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, lặng lẽ đợi phần tiếp.
Cố Ngôn Thầm như có như không mà liếc mắt nhìn bọn họ, nghị luận về anh đã không đáng tin, lại còn trước mặt anh.
Anh nhìn thời gian, liếc qua nước chanh trước mặt, cúi đầu nói vào bộ đàm: “Chuẩn bị quay chụp.”
Tô Trạch Viễn đúng là không đáng tin, nghe thấy câu này liền quên mất lời vừa nói, trực tiếp bỏ qua đề tài đang nói, bắt đầu làm việc.
Nghỉ ngơi như vậy trong chốc lát, mọi người khôi phục tinh thần lại bắt đầu quay chụp.
Đường Dư cầm trong tay một lọ sữa màu xanh lại không uống một ngụm, Mạc Hiểu cùng Tô Trạch Viễn vừa nói vừa cười, như một cây gai rơi vào trong mắt cô ta. Thật là không biết xấu hổ, kỹ thuật diễn không được thì thu mua lòng người, nịnh bợ đạo diễn để đi lên.
Đều là con đường tới La Mã, một cái thì bình thường, con gái gia đình bình thường lấy tinh thần chân chính chạy đến La Mã, nửa bước nghìn dặm, một bước một vết chân đi đến gian nan.
Còn có ít người, xuất thân đang ở La Mã.
Trong lòng Đường Dư dồn nén tức giận, bùng nổ trong khi đang đối diễn với Mạc Hiểu ở cảnh tiếp theo.
Cảnh này do Tô Trạch Diễn phụ trách giám đạo, Cố Ngôn Thầm về khách sạn nói chuyện với nhà đầu tư.
Cảnh này là Trần Hiểu biết được trong hai năm cô xuất ngoại Lưu Hạo Thần đã có bạn gái, niềm vui khi gặp lại bị dập tắt không còn chút gì, Trần Hủy không buông xuống được người trong lòng, càng nuốt không trôi cục tức này, nổi giận đùng đùng đi tìm Lâm Thù Vũ, cũng chính là nhân vật Đường Dư thủ vai khóc lóc om sòm khiêu khích. Thời điểm hai người đối đầu gay gắt, Lưu Hạo Thần rõ ràng thiên vị Lâm Thù Vũ, tức giận khiển trách Trần Hủy tùy hứng. Trần Hiểu ấm ức tức giận khóc lớn.
Mạc Hiểu có chút đau đầu, khóc lóc om sòm đối với cô chính là một thử thách. Cô tính tình lạnh nhạt, bình thường dù tức giận thế nào cũng không đến mức khóc lóc om sòm phát giận, thật sự chọc giận cô không vui thường nhận được chăm sóc bằng bạo lực. Kinh nghiệm biểu diễn của cô không quá phong phú, không chế nhân vật có tính cách khác biệt quá lớn với bản thân có chút khó khăn.
Nhưng cô vẫn là lo xa, bởi vì còn chưa diễn đến cảnh cô khóc, ở thời điểm khiêu khích Đường Dư liền không ngừng NG.
Đường Dư hôm nay không biết gặp ngọn gió nào, Tô Trạch Viễn vừa hô:”Action”, trong nháy mắt cô ta liền nhập vai, lại không biết nhập vai nào, tựa như cái điều hòa không khí, vèo vèo phun ra khí lạnh, khí chất hoàn toàn không giống với nhân vật cô ta thủ vai, nữ một tính cách ôn hòa dịu dàng.
Mạc Hiểu không dám xem thường, đối với Đường Dư liền gặp chiêu phá chiêu, nhưng vốn là Đại tiểu thư ngang ngược vs Thục nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại biến thành, Đại tiểu thư ngang ngược vs ngự tỷ cường thế. Cảnh này bất luận thế nào cũng không quay tiếp được.
Tô Trạch Viễn thực sự không chấp nhận được, lần thứ tám kêu “tạp”, quá vụng về lệch lạc làm cho anh ta không nhịn được nổi giận: “Đường Dư, hôm nay cô có chuyện gì thế? Cô là người đọc sách có tri thức hiểu lễ nghĩa, không phải nữ thần mặt lạnh, cô đối mặt với một cô gái đơn thuần tâm tư đơn giản lại tùy hứng, không phải kẻ địch thiên quân vạn mã. Bây giờ ngữ khí của cô thế này, đến phía sau có phải muốn tay không giết quỷ?” (ác liệt hơn)
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Đường Dư vào tổ bị nói nặng như vậy, mấy cảnh sau cô ta tỉnh táo hơn, nói với Tô Trạch Viễn, “Đạo diễn Cố, một lần nữa, tôi biết vấn đề của bản thân ở đâu, sẽ không tái phạm.”
Kế tiếp Đường Dư lại có thể chuẩn xác diễn xuất được dáng vẻ của Lâm Thù Vũ, chỉ là trong âm thầm đoạt màn ảnh, chính là mấy chuyện xấu ngầm, dẫn Mạc Hiểu đi sai phương hướng.
Đường Dư không chỉ xuất đạo sớm hơn Mạc Hiểu, phim đóng qua cũng nhiều hơn, là một diễn viên tiền bối có kinh nghiệm nếu như giúp đỡ người mới thì có thể cho diễn viên mới diễn rất thoải mái, tránh được rất nhiều sai sót, Hàn Thành thuộc về loại này. Ngược lại, nếu có ý làm khó dễ, diễn viên mới càng khó khống chế nhân vật.
Lúc này Mạc Hiểu kinh nghiệm chưa đủ sai sót liền hiện ra, cô ăn hai lần thua thiệt, nhìn rõ được đường lối của Đường Dư, cười lạnh nói: “Làm như cô thì có ý nghĩa sao?”
Đường Dư cười đến lạnh hơn, “Chính mình kỹ thuật diễn kém còn không biết ngại mà giận chó đánh mèo người khác?”
“Vậy sao? Không biết vừa rồi là ai liên tục NG tám lần.”
Đường Dư không có bối cảnh, cũng không xào tai tiếng (tạo scandal để nổi), hoàn toàn dựa vào thực lực tạo thành địa vị, bị Mạc Hiểu chế giễu nghi ngờ thực lực trong nháy mắt thẹn quá thành giận.
Tô Trạch Viễn không có chú ý tới bầu không khí đang ngày càng giương cung bạt kiếm phía bên này, nói vào bộ đàm: “Hai người các cô hôm nay ở cái trạng thái gì thế? Một lần nữa!…. Action.”
Cảnh này ở trong phòng, quay chụp thư phòng đầy sách và mùi mực nhà Lâm Thù Vũ, hai người lúc này đang đứng ở sau bàn học Lâm Thù Vũ thường dùng để luyện chữ.
Mạc Hiểu theo kịch bản vô lý và ngang ngược chỉ trích Đường Dư một trận, vừa xé vừa ném giấy Tuyên Thành, bút lông, sách vở trên mặt bàn.
“Trần Hủy, cô bình tĩnh đi, A Thần trước nay chỉ coi cô như em gái, tôi biết cô không muốn đối mặt, nhưng đây là sự thật.” Đương Du mặt lạnh lùng nhìn cô càn quấy.
Mạc Hiểu chỉ tay vào Đường Dư mắng, “Thối lắm, ta và Thần ca ca là thanh mai trúc mã, người anh ấy muốn kết hôn đến giờ vẫn là ta, là cô câu dẫn anh ấy, là cô đoạt anh ấy đi! Cô là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, đừng có ở trước mặt ta giả vờ thanh thuần.”
Vẻ mặt đường dư tự nhiên tiếp tục diễn, ở dưới chỗ bị bàn học che không thấy được, có nơi đạo diễn không thấy được, một cái ghế bị cô ta đá về phía trước.
Mạc Hiểu liền cảm thấy đầu gối đau xót, chỗ ngã bị thương mấy ngày trước bị góc ghế mạnh mẽ va đập, móng tay lún vào trong thịt non lòng bàn tay, cứng nhắc nhịn xuống không kêu đau.
Bị Đường Dư giày vò một buổi chiều, Mạc Hiểu lúc này thật sự nổi giận, không kịp suy nghĩ, vớ lấy một cái bình hoa nhỏ trang trí trên mặt bàn ném về phía Đường Dư.
Bình hoa đập vào bả vai Đường Dư, bộp một tiếng giòn tan rơi xuống đất.
Đạo diễn không hô ngừng, phim trường lại im lặng đến lạ lùng.
Trong nháy mắt mặt Đường Dư trắng bệch, cố nhịn xuống đau nhức, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Trần Hủy, nháo đủ chưa?” Ánh mắt cô ta lướt quanh thư phòng, lại chỉ vào bả vai bị đập, “Cô có thể đánh ta, có thể càn quấy, nhưng cô phải thừa nhận, A Thần anh ấy, yêu là tôi.”
Tô Trạch Viễn vẫn không kêu ngừng, cũng không hô qua, hiện trường an tĩnh giống như nghe được tiếng hít thở của mọi người.
Cố Ngôn Thầm không biết đã trở về từ lúc nào nhìn Mạc Hiểu, giọng nói trong vắt nhưng lạnh lùng: “Tôi không nhớ rằng trong kịch bản có bố trí lấy bình hoa đáp người.”
Editor: 8 ngày nữa là khai giảng rồi, tôi nản!
– ———
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!