Người Vợ Bí Mật - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Người Vợ Bí Mật


Chương 27


Hết phim, Nghiêm Hạo nắm tay Mễ Giai theo đám đông đi ra khỏi rạp chiếu phim. Tâm trạng Nghiêm Hạo cực kì tốt, biểu cảm không lạnh lùng như trước, khóe miệng luôn ẩn hiện ý cười, trái lại Mễ Giai ở bên cạnh vẫn trong tình trạng lơ mơ, cô không rõ hôm nay vì sao Nghiêm Hạo lại gọi mình tới, chỉ để đi xem phim? Cô thấy xem ra Nghiêm Hạo có vẻ khác thường.

Vẻ không yên lòng của Mễ Giai tất cả đều lọt vào mắt Nghiêm Hạo, lúc xem phim, cái mà cô nhìn nhiều nhất không phải màn hình mà là mặt anh, anh biết hiện tại cô đang nghi hoặc, nhưng cũng không vạch trần, tùy ý hỏi, “Phim không hay à?”.

“Hay. . . Rất hay”. Mễ Giai xấu hổ cười cười, phim hôm nay xem là một bộ phim hài về tình yêu, nhân vật nữ chính có cuộc gặp gỡ bất ngờ, lúc đầu hai người nhìn nhau không vừa mắt, sau đó thành đôi oan gia, đoạn giữa làm ra rất nhiều trò cười, cuối cùng không thể quên được nên trở về với nhau. Đây là một bộ phim ấm áp khôi hài, chỉ là tâm tư của Mễ Giai không đặt vào nó, cho nên nói nghiêm túc thì cô chả biết trên màn hình đã chiếu những gì.

Nghiêm Hạo mỉm cười, vén những lọn tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai, khẽ nói, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”.

Sự dịu dàng của anh khiến Mễ Giai có phần choáng váng, tim cũng bỗng chốc đập tăng nhịp, lúc anh chạm vào da thịt cô, đột nhiên cô có một loại cảm giác như bị điện giật, sau này cô mới biết cảm giác này gọi là rung động.

Nghiêm Hạo cực kỳ tự nhiên nắm tay cô đi ra ngoài, cứ thế đi lẫn trong dòng người, bề ngoài anh tuấn của Nghiêm Hạo giúp anh tăng thêm khí chất nổi bật, thu hút rất nhiều ánh mắt nóng rực không thèm che giấu của mấy nữ sinh, Mễ Giai không có thói quen bị chú ý như vậy, ngại ngùng muốn tránh ra. Cảm giác được Mễ Giai không an phận, Nghiêm Hạo nhíu chặt mày, nhìn cô, biểu cảm có chút không vui.

“Nếu. . . Bị phóng viên nhìn thấy thì không ổn lắm”. Cẩn thận quan sát vẻ mặt biến hóa của anh, Mễ Giai dè dặt nói.

“Anh không phải là nhân vật của công chúng, không có phóng viên nào nhàm chán đến mức cả ngày theo dõi để chụp ảnh anh đâu”. Nghiêm Hạo tức giận lừ cô, sau lại thản nhiên bồi thêm, “Lại nói, nhìn thấy thì làm sao, chúng ta vốn là vợ chồng, chẳng lẽ nắm tay cũng phạm pháp ư”.

Mễ Giai im lặng không nói gì, nhu thuận mặc anh nắm tay kéo đi.

Hai người tìm một nhà hàng gần rạp chiếu phim, không xa hoa nhưng sạch sẽ gọn gàng, làm cho người ta có cảm giác thoải mái như ở nhà. Gọi cơm và vài món ăn gia đình, hai người cứ như vậy bắt đầu bữa tối của bọn họ, Nghiêm Hạo hình như rất đói bụng, anh ăn một miệng lớn, nhưng tướng ăn vẫn vô cùng nhã nhặn, Mễ Giai đăm chiêu gẩy gẩy đồ ăn trong bát, không thể nào động đũa.

Nghiêm Hạo gắp đồ ăn để vào bát Mễ Giai, “Em mau ăn đi, ăn xong mình ra bờ sông tản bộ”. Theo kế hoạch của anh, ‘buổi hẹn hò’ hôm nay phân ra ba bước, đầu tiên là xem phim, sau đó ăn cơm, cuối cùng là đi dạo.

“Còn. . . Anh còn muốn đi dạo ở bờ sông?”. Mễ Giai ngạc nhiên nhìn anh, hôm nay anh rốt cục là làm sao vậy? Dường như đã thay đổi thành một người khác.

“Đúng rồi, hẹn hò không phải đều như thế sao?”. Nghiêm Hạo nói thản nhiên, đối với chuyện hẹn hò nam nữ này anh cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhớ mang máng thời niên thiếu với mối tình đầu đều làm vậy.

“Vì. . . Vì sao?”. Mễ Giai không hiểu, không hiểu sự thay đổi đột ngột của anh.

“Chả vì sao hết, chỉ là anh muốn làm như vậy thôi”. Nghiêm Hạo trả lời bất cần, đồng thời lại gắp thêm thức ăn cho Mễ Giai, hiện tại bát cơm của Mễ Giai gần như đã bị anh gắp thành đầy ú, cơm bị che kín không thể nhìn thấy.

“Nhưng anh trước kia. . . . Không phải như thế”. Mễ Giai nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Nghiêm Hạo mỉm cười, trông cô bây giờ giống một nàng dâu nhỏ thời cổ đại đang chịu oan ức, liền trêu, “Thế nào, em đây là đang oán giận anh trước kia không lãng mạn ư?”.

Nghĩ rằng anh hiểu lầm, Mễ Giai vội vàng giải thích, “Không có, chỉ là cảm thấy có hơi là lạ”.

Buông bát đũa, Nghiêm Hạo nghiêm túc nhìn Mễ Giai, nắm tay cô, nói, “Mễ Giai, có lẽ chúng ta chưa hiểu hết về đối phương, chúng ta kết hôn cũng không phải xuất phát từ tình yêu, nhưng hiện tại chúng ta có thể bắt đầu thử tìm hiểu, thử yêu nhau”.

Anh thích Mễ Giai, điểm này anh có cảm giác ngay từ đầu, nhưng gần đây mới xác định, anh không thích ánh mắt ngày đó Mạc Chấn Huân nhìn Mễ Giai, tuy khả năng là anh ta chỉ tìm cách khiêu khích mình, nhưng anh vẫn để ý. Anh biết Mễ Giai đối xử với anh cũng như anh đối xử với cô, nếu anh mở lời, cô sẽ rời đi. Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy khó thở, cho nên anh nghĩ mình thích cô, hơn nữa anh cũng thích cảm giác này, bởi vì anh đối với cô có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Mễ Giai kinh ngạc nhìn Nghiêm Hạo, anh đặc biệt ‘thông báo’, ờ, cứ tạm thời gọi là ‘thông báo’ đi, thật là có chút dọa đến cô, nếu không phải chính tai mình nghe được, cô thật không thể tin lời này được nói ra từ miệng Nghiêm Hạo.

Nhìn anh hồi lâu, Mễ Giai cuối cùng vẫn không cho anh một đáp án chính xác, xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ lên, ăn thức ăn anh gắp cho lúc trước. Nghiêm Hạo cũng không ép cô, cười dịu dàng, sau lại tiếp tục cầm bát đũa.

Cuối cùng hai người cũng không tản bộ thành công, bởi vì lúc Mễ Giai đang cúi đầu ăn, trùng hợp là La Lệ hôm nay tăng ca đến bây giờ, đang tính trước tiên cùng bạn trai đến đây ăn một chút, sau đó đi xem phim ở rạp chiếu phim bên cạnh.

“Mễ Giai?”. Thấy Mễ Giai ở bàn bên đang cúi đầu ăn cơm, La Lệ bất ngờ gọi, cô nhớ sáng nay vì lo lắng chuyện hôm qua lúc về trông Mễ Giai như mất hồn mất vía nên gọi điện hỏi thăm, không nghĩ rằng nghe điện lại là một người đàn ông, còn nói Mễ Giai hôm nay không thoải mái, nhờ cô giúp cô ấy xin nghỉ.

“Lệ, Lệ Lệ?”. Mễ Giai giật mình ngẩng đầu, thấy bàn bên cạnh là La Lệ và một người đàn ông, Mễ Giai nhận ra người đó, chính là đồng nghiệp của bọn cô ở công ty.

Bạn trai của La Lệ cũng trông thấy Mễ Giai, hào phóng mỉm cười gật đầu với cô, lúc ánh mắt dời sang Nghiêm Hạo ngồi đối diện Mễ Giai, không khỏi mở lớn, hết nhìn anh rồi lại nhìn Mễ Giai, biểu cảm giống như ‘không thể tin được’.

La Lệ cũng thấy Nghiêm Hạo, nhìn Mễ Giai, ánh mắt như muốn hỏi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Mặc cho bọn họ bất ngờ kinh ngạc, Nghiêm Hạo vẫn thong dong gật đầu chào hỏi.

Mễ Giai hiện tại có cảm giác hết đường chối cãi, cũng không còn tâm trạng ăn cơm, nhân lúc hai người La Lệ vẫn còn kinh ngạc chưa kịp phản ứng, kéo Nghiêm Hạo, vội vàng thanh toán hóa đơn rồi rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN