Người Vợ Câm - Chương 13: C13: Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Người Vợ Câm


Chương 13: C13: Chương 13


  Không thể tin được, không dám tin chuyện đó có thể xảy ra. Dương Nhạc ôm đầu bất lực nhớ lại những chuyện tồi tệ mà bản thân đã làm

Nét mặt vô hồn, rơi vào trầm cảm. Những hình ảnh đêm đó ùa về trong trí óc của cô, cô kinh tởm ghê sợ chính bản thân mình

Muốn quên xoá sạch hết kí ức ấy. Làm sao lại lên giường với người mà bản thân luôn trốn tránh mấy tuần nay

Càng không muốn đụng chạm vào cơ thể ấy. Nhưng rồi tất cả đi sai hướng, đêm đó cả cô và nàng rất cuồng nhiệt.

Cũng tại vì bản thân thấy buồn bực trong lòng, muốn đi uống rượu giải sầu cho tâm trạng tốt hơn. Ai có ngờ hậu quả để lại quá lớn, khó mà xoay sở

Tại sao đêm đó, cô lại có thể làm những chuyện không nên làm với Lộ Khiết được nhỉ

Không, Dương Nhạc không muốn đối mặt với sự thật. Cô không muốn nhìn thấy Lộ Khiết thêm một giây phút nào nữa. Mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát rồi

Tự nhận mình là kẻ hiền nhát, không dám chịu trách nhiệm về những gì đã làm. Bên ngoài hùng hổ, bên trong nhát gan

.

.

.

.

.

Dù biết trước kết quả nhưng vẫn khiến Lộ Khiết buồn bã. Đêm đó vẫn luôn nằm trong đầu nàng như in, không thể phai mờ. Như vậy có cớ để Dương Nhạc để ý đến

Nhưng đã hai ngày hơn, Lộ Khiết cảm giác ai đó không còn ở ngôi biệt thự này. Hơi ấm ấy đã biến mất từ lâu

Kì thật, lần này không thấy Dương Nhạc ở nhà khác hẳn so với lần trước. Một lần mạnh dạng đi vô phòng Dương Nhạc kiểm tra, nàng thấy mọi thứ trong này thật ngay ngắn như chưa từng ở

Giác quan thứ sáu của người con gái bao giờ cũng đúng. Nó cho nàng cảm giác Dương Nhạc đã đi đâu đó rất xa và không ở đây

Rảo bước một vòng trong phòng, ánh mắt đầy thích thú chạm vào nhiều nơi. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào đây

Hương thơm đặc trưng chỉ có trên người Dương Nhạc, nó bao trùm cả căn phòng. Lộ Khiết ngồi xuống giường lớn, tay vuốt nhẹ lên rồi mỉm cười

Sau đó liền nằm xuống, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào này. Nàng đã từng ước một lần nằm trên giường này cùng với Dương Nhạc

Nơi nào cũng có mùi thơm của chị, thích thật!

Rảnh rỗi Dương Hằng có đến chơi với Lộ Khiết, chủ yếu là trò chuyện qua lại. Vì cô thấy em ấy có nhiều quan điểm giống nhau

Lộ Khiết đem trái cây và nước ép ra cho Dương Hằng dùng, có chị ấy đến chơi làm nàng đỡ nhàm chán hơn

   “Không cần mấy thứ này đâu, chị có tay có chân, tự mình đi lấy được”- Dương Hằng lắc đầu cười trước độ chu đáo này, lòng thầm trách đứa em gái có phước không biết hưởng.

Lòng chỉ thốt lên câu ngắn gọn súc tích, dành riêng cho Dương Nhạc là: NGU NGỐC

   [Mấy ngày nay, Dương Nhạc có qua ba mẹ ở không vậy chị?]- Lộ Khiết đẩy cuốn sổ về phía Dương Hằng

Nàng cũng quên rằng chị ấy hiểu được ngôn ngữ cơ thể. Chỉ là theo thói quen mà viết ra giấy

Dương Hằng nhíu mày khó hiểu khi đọc xong, cô chớp mắt liên tục: “Em nói gì vậy. . .Dương Nhạc đi qua Ý tham gia sự kiện thời trang hai ngày nay rồi. Bộ nó không nói cho em biết hả?”

Cái gì?! Lộ Khiết như không tin lời nói đó. Làm sao có thể, Dương Nhạc đi nước ngoài rồi sao? Mọi thứ trong lòng sụp đổ hoàn toàn, đôi mắt bần thần nhìn xa xăm

Thấy phản ứng mạnh của Lộ Khiết làm cho Dương Hằng nhận ra điều gì đó. Cô ngồi thẳng lưng, ánh mắt dò xét sắc mặt của em ấy cẩn thận

Cô khẳng định luôn, chắc chắn mối quan hệ giữa hai đứa này có vấn đề, mà là vấn đề rất lớn, khó giải quyết

Lòng quặn thắt nhói đau, Lộ Khiết muốn khóc khi nghĩ lại mọi chuyện. Không thể thay đổi được gì sau đêm đó, Dương Nhạc vẫn như cũ, cứ thế tránh mặt nàng

Chắc có lẽ, chị ấy đã rất sốc sau khi tỉnh lại trong đêm say. Chắc là chị ấy không tin được chuyện cả hai đã lên giường với nhau

Hèn chi nàng thấy hai ngày qua rất trống trải, linh cảm của mình thật chính xác. Dương Nhạc. . .đã rời đi trong thầm lặng

  “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra hả?”- Dương Hằng lo lắng chạy qua ngồi cạnh Lộ Khiết khi thấy nàng rưng rưng nước mắt

Lộ Khiết lắc đầu mỉm cười, tay lau vội giọt nước mắt trên má. Nàng luôn tỏ ra là mình ổn cho những người xung quanh an tâm nhưng ai nào có biết. . .bên trong đã chết rồi

   “À có chuyện này chị quên nói. . .mẹ đã liên lạc với bác sĩ giỏi để hỏi về việc điều trị cho em. Nếu ngày mai em rảnh thì chị dẫn em đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra, em thấy sao?”

Nghe tin này làm thay đổi sắc mặt của Lộ Khiết. Có thật là sẽ chữa trị cho nàng được không

Nàng cũng không trông đợi gì nhiều vì lúc trước ba nàng từng dẫn nàng điều trị nhưng nhận lại là con số không

Bác sĩ đó bảo đây là bị câm bẩm sinh nên khỏi là chuyện khó xảy ra.

Vì lẽ đó mà Lộ Khiết không đặt nhiều hi vọng nữa, kết quả chỉ có một mà thôi. Là sẽ không nói chuyện được cho hết cuộc đời

Nhưng không muốn phụ lòng bà Dương có lòng tốt, Lộ Khiết cũng muốn xem bác sĩ này có cách chữa trị như nào. Biết đâu điều kì diệu đến với nàng, ông trời thương tình ban tặng giọng nói cho nàng thì sao

Phải có niềm tin thì mọi chuyện mới xảy ra theo hướng tích cực

.

.

.

.

.

Một ngày đẹp trời ở đất nước xa xôi. Không khí có chút không quen nhưng vẫn tiếp thu

Sau khi sự kiện thời trang kết thúc, Dương Nhạc muốn ở lại lâu hơn một chút. Sẵn dịp này, đi du lịch ở đây luôn, mua sắm, ăn uống các kiểu

Đi theo Dương Nhạc chính là thư ký Tôn Hân. Cô có nói với Tôn Hân có thể về trước nếu như bận vì bản thân cô còn muốn ở lại đây một thời gian

Tôn Hân thì kiên quyết ở lại cùng, vì nàng muốn ở cùng một chỗ với Dương Nhạc khi có thể.

Hai người ở cùng khách sạn nhưng khác phòng. Dương Nhạc không muốn ở chung với bất kỳ người lạ, đặc biệt là Tôn Hân

Cô thừa biết Tôn Hân luôn có những ý nghĩ bậy bạ trong đầu mỗi khi cả hai ở cạnh nhau. Để an toàn, tốt nhất là phải biết giữ khoảng cách

Một tuần hơn rồi nhỉ, cảm giác thật trống trải. Dương Nhạc ngồi uống cà phê tại một cửa hàng khá lớn ven đường.

Ánh mắt u sầu nhìn bên ngoài, cứ mãi nghĩ đến một người không muốn. Một tuần cũng có thể nói là quá lâu, một tuần không ở cùng đất nước

Tâm trạng phức tạp, lại nhớ đến đêm ấy. Dương Nhạc thở dài mệt mỏi, cô uống một ngụm cà phê, rồi chìm trong suy tư

Ở đây có thời hạn, không phải định cư. Đến lúc trở về, đối mặt như thế nào. Cô không yêu Lộ Khiết, càng không muốn trái tim này rung động trước nàng

Nhưng. . .có nhiều lúc chính nàng khiến cô có cảm giác mình đã yêu người con gái ấy từ lâu.

Có phải bản thân đang trốn tránh vì không dám đối diện với tình cảm này hay không? Nghĩ đến Lộ Khiết là trái tim lại liên tục đập nhanh và xao xuyến

Đó chính là dấu hiệu đang yêu hoặc thích ai đó. Dương Nhạc không làm chủ được hành động, tay phải nâng lên đặt lên ngực trái để cảm nhận

Yêu cô ta rồi sao. . .?
.

.

.

.

.

Hiện tại Dương Hằng đang cùng Lộ Khiết đến bệnh viện để gặp vị bác sĩ mà bà Dương đã đặt lịch hẹn. Nàng hơi lo lắng nhưng có Dương Hằng kế bên trấn an

Nàng nhìn chị ấy rồi nghĩ đến Dương Nhạc, chỉ muốn cô giống như chị dâu mà thôi. Sao hai chị em lại trái ngược với nhau dữ vậy

Mở cửa bước vào phòng khám liền thấy bác sĩ chờ sẵn. Hai người cúi đầu lễ phép chào, bác sĩ ấy cũng đứng lên mời hai người ngồi xuống ghế

  “Chào bác sĩ Khương, lâu ngày không gặp”- Dương Hằng mở lời chào hỏi, cô biết ông ấy thông qua nhiều lần gặp gỡ nhờ đi cùng mẹ

Bác sĩ Khương cười khà khà, ông nói: “Mẹ cháu nhờ giúp đỡ, đó là vinh hạnh của tôi”- Bác sĩ Khương ngừng lại, ánh mắt nhìn sang cô gái bên cạnh: “Đây là con dâu của bà ấy đó sao, đúng là xinh đẹp như lời nói”

Được khen ngợi làm Lộ Khiết ngại ngùng, nàng hơi ngẩng đầu nhìn bác sĩ Khương rồi mỉm cười.

  “Chắc mẹ tôi cũng nói sơ qua cho bác biết rồi đúng không?”

  “Có nghe qua, trước tiên để tôi xem sơ một lần rồi mới đưa ra kết luận được”- Bác sĩ Khương đứng lên, hướng tay chỉ ra sau: “Cháu qua bên này”

Dương Hằng ngồi bên ngoài đợi, cô không biết là có chữa trị được hay không. Phải làm bất cứ giá nào, phẫu thuật cũng phải thử qua

Cả nhà luôn hi vọng Lộ Khiết có lại giọng nói để nàng làm những chuyện nàng muốn. Đặc biệt là đối với Dương Nhạc, con người khô khan đó nhận ra giá trị của Lộ Khiết

Đến lúc Lộ Khiết có thể nói chuyện được, đừng có mà hối tiếc nha. Dương Hằng đắc chí cười thầm

Sau vài phút trôi qua, cuối cùng cũng kiểm tra xong

   “Tình hình hiện tại là không phải không điều trị được mà là tỉ lệ thành công rất thấp. Chiếm chưa đến 10%, với lại. . .nếu phẫu thuật có thành công đi chăng nữa cũng chưa chắc gì nói lại được. Nếu kì tích xảy ra, cô ấy có thể nói được nhưng thời gian khá lâu, ít nhất là vài tháng. Muốn nói bình thường như bao người thì mỗi ngày nên cố gắng tập nói chuyện nhiều hơn”- Bác sĩ Khương điềm đạm nói

  “Cho dù tỉ lệ thành công thấp thì cũng phải thử qua, hi vọng bác sĩ Khương cao tay giúp đỡ. Vì nếu có lại giọng nói, em ấy mới có lại tất cả những gì đã mất. Gia đình tôi đặt niềm tin ở bác rất nhiều”- Dương Hằng thành tâm nói từ tận đáy lòng, cô chỉ muốn Lộ Khiết bình thường trở lại

Bác sĩ Khương xoa thái dương, ngẫm nghĩ một chút, ông tiếp tục: “Thôi được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Trong tháng này sẽ lên lịch tiến hành phẫu thuật sớm nhất”

   “Cảm ơn bác rất nhiều!”- Dương Hằng mừng rỡ mỉm cười, nhìn Lộ Khiết rồi nhìn bác sĩ, cô lấy trong ví ra một tấm thẻ: “Đây là danh thiếp của tôi, khi nào bác có chọn được ngày thì liên lạc cho tôi biết”

   “Được”- Bác sĩ Khương gật đầu

————————-

Chúc mọi người Halloween vui vẻ!😄

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN