Người Vợ Câm - Chương 34: C34: Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Người Vợ Câm


Chương 34: C34: Chương 34


  Mấy ngày qua khá bận rộn với công việc cho nên Dương Nhạc chưa đến bệnh viện để lấy kết quả kiểm tra sức khỏe.

Sẵn nay tiện đường đi ngang, cô ghé vào luôn. Bác sĩ Trần đang có bệnh nhân nên đưa cho Dương Nhạc kết quả trước, khi nào khám xong cho người đó mới nói rõ tình trạng của cô

Nhưng Dương Nhạc không có thời gian ngồi chờ, vì thế cô ra về, nói sẽ gọi cho ông ấy sau.

Vừa về đến nhà, mới vào phòng khách là chú chó con chạy đến mừng Dương Nhạc. Nó vui đến mức nhảy lên người cô luôn

Cô ôm nó vào lòng rồi ngồi xuống ghế, cứ thế vuốt ve bộ lông của nó. Nuôi thú cưng cũng có ích lắm chứ bộ, nó giúp mình giảm căng thẳng mỗi khi chơi đùa cùng nó

Lộ Khiết tất tần tật chạy khắp nơi tìm chú chó, nàng sợ nó đi lạc rồi không biết đường quay về. Nét mặt lo lắng cùng với sốt sắn

Con chó này không phải của nàng, nó của bạn Dương Nhạc, người ta nhờ giữ giùm. Lỡ như nàng làm mất nó thì phải ăn nói làm sao đây, giống chó này rất đắt tiền

Nàng sợ thật sự, chạy như bay để tìm nó sớm nhất. Lộ Khiết vừa đi vừa lên tiếng gọi: “Thỏ, mày đi đâu rồi. Thỏ ơi thỏ”

Nàng nhận ra là chú chó này rất thông minh, rất biết nghe lời chủ nhân của nó. Nàng kêu như vậy chắc nó nghe nó sẽ biết

Mồ hồ rịn đầy trên trán, đi ngang phòng khách thì bất chợt Lộ Khiết dừng lại. Khi nãy nàng có đến đây tìm rồi nhưng không thấy, bây giờ nàng không biết có nên tìm lại thêm lần nữa hay không

Thôi vào xem cho chắc, biết đâu nó nghịch ngợm chạy vào đây không chừng.

Đi gần tới ghế, Lộ Khiết giậc mình khi phát hiện một cặp chân dài. Nàng nhón chân đi nhẹ nhàng, tới nơi mới biết đó là Dương Nhạc

Do chân chị ta dài quá nên ghế không đủ cho chị ta để, thành ra phải để lệch sang một bên. Từ đây nàng nhận thấy con thỏ nàng đi tìm nãy giờ

Nó nằm ngủ trên người Dương Nhạc mà Dương Nhạc cũng đang ngủ luôn. Nhìn ngủ ngon lành cành đào, trời có sập chắc không hay biết gì

Trông có vẻ như con thỏ này nó hay quấn quít với Dương Nhạc hơn nàng nhỉ. Để ý là thấy nó hay lẽo đẽo theo chân Dương Nhạc mỗi khi cô có ở nhà

Y như chủ nhân thật sự của nó mới chích là Dương Nhạc đây

Nét mặt Dương Nhạc khi ngủ trông rất thanh tịnh, không chút lo âu nào. Xem xem, môi đỏ, mũi cao, má hồng, chân mày ngang và đậm. Nhìn mà ghanh tị muốn chết

Trên đời lại có người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế à, nhan sắc không khuyết điểm. Nhìn bao lâu rồi cũng chả hay biết gì, Lộ Khiết hơi đỏ mặt vì nhìn trộm người khác ngủ

Ít khi nào Dương Nhạc ngủ phòng khách, chắc có lẽ đi làm về mệt quá nên ngã ngang ngủ thiếp đi.

Và rồi ngay lúc này, đôi mắt vô tình nhìn thấy hồ sơ khám sức khỏe của Dương Nhạc để trên bàn. Tính hiếu kỳ trỗi dậy, Lộ Khiết chau mày nhìn thật kĩ

Bộ Dương Nhạc bị bệnh hay sao mà có cái này? Nàng quan sát một lúc lâu, tay có dự định mở ra xem thì chú chó thức dậy.

Nó thấy Lộ Khiết liền lắc lư cái đuôi rồi sủa vài tiếng. Nhờ tiếng của nó mà Dương Nhạc tỉnh giấc, cô dụi mắt ngồi dậy thì khoảng cách hai người được rút ngắn

Lộ Khiết bất động, tay vẫn giữ nguyên vị trí cũ, mắt mở to nhìn Dương Nhạc vì nàng sắp làm chuyện xấu.

Dương Nhạc đánh mắt lên nàng sau đó dời sang bàn tay nàng có ý định xem hồ sơ của mình. Dương Nhạc hắng giọng, vươn tay lấy hồ sơ về tay mình

  “Em định làm gì?”- Dương Nhạc nghi ngờ hỏi

Lộ Khiết bối rối, tay rút về trong tích tắc. Không biết nói sao nữa, tự ý xem đồ của người khác là không nên. Do vậy nàng cúi mặt thấp xuống để tránh ánh mắt của cô

Ngập ngừng thật lâu, Lộ Khiết mới lên tiếng: “Bệnh à?”

Dương Nhạc làm bộ mặt đáng thương ngay trước mắt cho nàng xem, kèm theo là tiếng thở dài não nề: “Ừ bệnh. Bệnh sắp chết luôn rồi mà chẳng có ai quan tâm gì cả. Kiểu này chắc chết sớm thôi”

Lộ Khiết im luôn, nói như vậy chẳng khác gì nói nàng vô tâm, đang ám chỉ nàng đấy à.

   “Em đặt tên cho nó là gì vậy? Mỗi lần muốn kêu nó tôi không biết kêu bằng gì?”

Hai tay Lộ Khiết siết chặt vào nhau khi bị Dương Nhạc nhắc tới chuyện này. Từ khi nàng đặt tên cho nó, nàng cũng chưa từng nói cho cô nghe.

Hỏi cũng được mấy phút rồi mà Lộ Khiết không trả lời làm Dương Nhạc thêm tò mò khó hiểu. Cô kiên nhẫn ngồi đợi bởi vì cô thật sự muốn biết tên của nó

   “Thỏ”- Lộ Khiết ngượng miệng nói ra, nhưng thực chất là nàng không muốn nói tên nó ra chút nào cả

   “Hả, em nói gì nói lớn lên”- Không nghe rõ nên cô buộc miệng lên tiếng

Nói một lần là đã ngượng rồi, vậy mà Dương Nhạc lại không nghe mà kêu nàng nhắc lại. Thật là tức điên lên mà, nàng hít một hơi vào giữ bình tĩnh. Lấy hết can đảm nhắc lại

   “Thỏ! Nó tên thỏ”

   “Cái gì!?”- Dương Nhạc nhăn mặt nói, mặt cô đúng kiểu vừa ngạc nhiên vừa khó tin.

Bất đắc dĩ nhìn chú cho bên cạnh thêm lần nữa với ánh mắt ngơ ngác. Là chó nhưng tên thỏ, ai mà lạ lùng vậy trời.

Không tin được đầu óc sáng tạo bất diệt của Lộ Khiết luôn đó. Dương Nhạc còn tưởng mình nghe nhầm, sao lại nảy ra cái tên này hay vậy

   “Em. . .đặt tên vậy cho nó thiệt hả?”- Khoan đã, cái tên thỏ này làm Dương Nhạc nhớ đến cái tên mà cô đã từng thấy qua. Rất trùng hợp, cô ngờ ngợ nhìn Lộ Khiết rồi tra hỏi: “Em thích tên thỏ hay tên này có ý nghĩa khác?”
  
   “. . .”- Giọng điệu của cô làm nàng im lặng mà đợi cô nói tiếp

   “Nhớ lần đó ở khách sạn, em lưu số điện thoại của tôi tên Thỏ đế, lần này đặt tên con chó là thỏ”- Dương Nhạc xoa cằm, ánh mặt nghi hoặc nhìn nàng: “Chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ?”

Bị đối phương gần như vạch trần sự thật, Lộ Khiết trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Dương Nhạc. Nàng bây giờ thắc mắc tại sao Dương Nhạc biết nàng lưu tên chị ta là thỏ đế

Chẳng lẽ chị ta tự ý xem điện thoại của nàng sao? Vừa bất ngờ nhưng cũng vừa ngại ngùng khi tên đó bị Dương Nhạc biết

   “Em đừng có ngạc nhiên như vậy chứ”- Dương Nhạc thích thú cười, cô tiếp lời: “Hôm đó em say, tôi đưa em về phòng thì em cho là tôi tán tỉnh em. Đã vậy em còn nói sẽ gọi vợ của em ra để hù dọa nữa đó. Không nhớ gì à? “

Chuyện này.  . .

Sắc mặt Lộ Khiết thay đổi nhanh chóng, nàng nhớ chứ, nhớ rõ từng chút một. Nhưng nàng muốn quên nó đi, không muốn nhớ lại chỉ vì quá mất mặt

Thấy mấy ngày sau đó Dương Nhạc không nói tới, nàng cứ nghĩ chị ta đã quên. Ai ngờ hôm nay quá khứ được đào lại, đã vậy giọng điệu khi nói của chị ta chẳng khác gì trêu ghẹo nàng

    “Vậy để tôi nhắc cho em nhớ, lúc sau em còn——”

Không cho Dương Nhạc có cơ hội nói hết câu, Lộ Khiết liền nhào người tới và bịt miệng cô lại ngay. Dương Nhạc sững người lặng nhìn, cơ thể nàng vì nhào đến mà nằm lên người cô tại ghế sô pha

Hai người nhìn nhau, cảm xúc dâng trào lên rồi khiến cho bầu không khí thêm khó xử. Cùng nhịp đập trái tim, da thịt chạm vào nhau làm cho người khác ngượng ngừng

Vì khoảng cách khá gần cho nên có thể nghe được hơi thở của nhau. Cảm nhận độ nặng của cơ thể Lộ Khiết đè lên

Ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, trở lại tâm trạng như ban đầu, không hoảng loạn

Lộ Khiết không nghĩ tình cảnh này sẽ xảy ra, nàng chỉ định che miệng Dương Nhạc lại không cho nói thôi. Ai ngờ đâu vì quá lúng túng mà dùng lực mạnh hướng tới làm nàng trở tay không kịp

Dương Nhạc cảm thấy thích tư thế này, cô nhẹ nhàng gỡ tay Lộ Khiết ra và luồn tay ra phía sau lưng để giữ nàng trên người: “Em thích tôi rồi đúng không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN