Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 515
Chương 515: Suýt bị xe đâm
Theo anh biết, Nam Cung Thiên Ân không có con, càng không thể nào có con đi mẫu giáo, sao anh ta lại đến đây chứ?
Chẳng lẽ anh ta đã biết Tiểu Vãn Nhiên rồi? Cho nên mới đến đây?
Anh càng nghĩ càng lo, sau đó cầm điện thoại gọi cho Kiều Tư Hằng, nói với anh ta Nam Cung Thiên Ân đang ở cửa trường mẫu giáo Yêu Trẻ.
Kiều Tư Hằng nghĩ một lúc rồi nói: “Dạo này tôi mới gặp Nam Cung Thiên Ân, cậu ta không có gì bất thường, hơn nữa với tỉnh của cậu ta, nếu cậu ta biết Vãn Nhiên là con gái mình thì sẽ không chơi trò theo dõi với cậu đầu, cậu ta sẽ ngay lập tức cướp vê”.
“Vậy tại sao anh ta lại ở đây?”.
“Chắc chỉ trùng hợp đỗ xe ở đó thôi, cậu đừng lo,
Sau khi nghe thấy Kiểu Tư Hằng nói vậy, Kiều Phong cũng hơi yên tâm hơn.
Mà Nam Cung Thiên Ân trong chiếc Skyker ở đối diện đúng là không biết Tiểu Văn Nhiên là con gái mình, anh chỉ đột nhiên rất muốn gặp Bạch Tinh Nhiên và Tiểu Vãn Nhiên, sau đó bèn bất giác lái xe đến đây.
Sau khi từ Nguyệt Thành về, thiện cảm khó hiểu của anh với Bạch Tinh Nhiên càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm ra việc ngốc nghếch như hôm nay.
Cách cửa sổ xe, anh nhìn Bạch Tinh Nhiên dắt Tiểu Vãn Nhiên nhún nha nhún nhảy đi ra từ nhà trẻ, vết thương trên trán Tiểu Vãn Nhiên để lại một mảng đỏ ửng, nhưng việc này chẳng hề ảnh hưởng đến sự xinh xắn đáng yêu của cô bé.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ lúc cô bé và các bạn nhỏ khác chào tạm biệt, nhìn gương mặt tươi cười đáng yêu, Nam Cung Thiên Ân thì mà lại có cảm giác muốn tiến lên ôm cô bé. Người chưa bao giờ thích trẻ con như anh thế mà lại có suy nghĩ này với một đứa bé con nhà khác.
Ngón tay đặt trên khóa cửa, anh suýt chút nữa thì định mở chốt, nhưng cuối cùng lại không mở cửa đi ra nữa.
Anh phải dùng thân phận gì, lí do gì để xuất hiện trước mặt hai mẹ con cô gặp rồi thì lại có thể nói gì? Nói là trùng hợp sao? Hay là nói với họ anh cố ý đến đây chờ họ ra. Nếu anh nói vậy thật thì chắc chắn sẽ bị người là nghĩ là không có ý tốt lành gì nhỉ?
Anh lại khóa chặt cửa xe, cơ thể tựa về lưng ghế, ánh mắt xuyên qua kính chắn gió nhìn hai mẹ con dắt tay nhau chuẩn bị qua đường.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu xám bạc đột nhiên lao ngang qua xe của Nam Cung Thiên Ân, vội vàng lao về chỗ hai mẹ con đang đứng.
Nam Cung Thiên Ân kinh ngạc, thấy xe sắp đâm vào hai người, may mà động tác của Bạch Tinh Nhiên nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc cấp bách thì kéo Tiểu Vân Nhiên ra sau, chiếc xe lao qua.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá gấp,
Nam Cung Thiên Ân thậm chí không kịp đẩy cửa xuống xe. Thoáng cái lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tinh Nhiên hết hồn, đến khi cô xoay đầu thì chiếc xe xám bạc đã lái qua trước mặt cô.
“Sao lại lái nhanh thế chứ?”, cô lẩm bẩm với gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Đúng đó, sợ chết khiếp”, một phụ huynh khác nói.
Rất rõ ràng, mọi người đều không coi việc lần này là một loại cố ý gây thương tích, chỉ có Nam Cung Thiên Ân cảm thấy việc này có vấn đề, vì anh cảm nhận được chiếc xe đó lúc ở bên cạnh anh mới bắt đầu tăng tốc.
Bạch Tinh Nhiên bị hoảng sợ vỗ tim mình, sau đó bể Tiểu Vãn Nhiên lên đi về phía bên kia đường.
Kiều Phong ở bên kia đường thậm chí còn không nhìn rõ vừa nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết có một chiếc xe vượt quá tốc độ. Tiểu Vãn Nhiên bò lên xe nói với anh: “Bố ơi, vừa nãy có chiếc xe lái nhanh ơi là nhanh, làm con mới mẹ sợ chết khiếp”.
Kiều Phong ôm cô bé lên ghế an toàn, vừa mỉm cười nói: “Cho nên sau này lúc sang đường thì phải cẩn thận đấy biết chưa?”
“Biết rồi ạ, con sẽ cẩn thận”, Tiểu Vân Nhiên ngoan ngoãn nói,
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên ôm Tiểu Vãn Nhiên lên hàng ghế sau, đóng cửa xe, rồi lại về ghế lái lái xe đi
Anh nhanh chóng nhằn một tin cho trợ lý Nhan, cũng khởi động xe rời khỏi nhà trẻ.
Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa về nhà tổ, trợ lý Nhan đã gọi đến lại, Nam Cung Thiên Ân sốt sắng hỏi: “Tra được chưa?”.
“Là biển giả, sao thế? Thiên Ân thiếu gia”, trợ lý Nhan hỏi.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không có gì”, nói xong thì bèn
dập máy. Sau khi anh lái xe về nhà tổ thì đi thẳng lên phòng ngủ của Chu Chu ở tầng hai.
Anh cực ít khi vào phòng ngủ của Chu Chu, hôm nay đột nhiên đi vào, hơn nữa còn trong tình huống tan làm sớm như này, trong lòng cô ta đương nhiên vui mừng.
“Thiên Ân, anh về rồi.”, cô ta tiến lên đón, cười tủm tỉm khoác cánh tay anh: “Chiều nay em không có việc gì làm nên đã học chị Hà cách làm chè, đích thân làm một bát cho anh, em xuống bưng lên cho anh…”
Nhưng Nam Cung Thiên Ân lại tóm cánh tay cô ta kéo cô ta từ bên cạnh mình ra trước mặt, đôi mắt lạnh lùng trừng cô ta. “Chiều nay em còn có hứng làm chè?”.
“Sao thế?”, sắc mặt Chu Chu tái đi, quan sát anh: “Thiên Ân, xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Anh hỏi em, hôm nay có phải em bảo người lái xe đến nhà trẻ đâm mẹ con Y tiểu thư không?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi thẳng.
Chu Chu há hốc miệng, lắc đầu theo bản năng: “Sao có thể chứ? Thiên Ân… sao anh lại có suy nghĩ như vậy, em…
“Dừng”, Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Anh biết em sẽ không thừa nhận, anh cũng không định ép em nhận, nhưng có một điều tốt nhất em phải hiểu rõ. Y tiểu thư mới về nước gần đây, ở Châu Thành chẳng có lấy một người bạn, càng sẽ không có thù oán gì với ai ghê gớm như vậy. Trước khi gặp anh, hai mẹ con cô ấy chưa từng xảy ra tai nạn gì, nhưng từ sau khi gặp anh, cô ấy bị đánh trong gara xe, gặp chuyện ở trung tâm thương mại, hôm nay ở cổng trường mẫu giáo suýt nữa thì bị xe đâm chết. Em có thể tiếp tục ngụy biện là em vô tội, dù sao anh cũng không có chứng cứ, anh cũng không muốn lãng phí thời gian, nhân lực đi điều tra mấy chuyện này…
“Nam Cung Thiên Ân!”, Chu Chu tức tối ngắt lời anh, rưng rưng trừng anh: “Trong lòng anh em là người độc ác vậy sao? Việc giết người mà anh cũng dám đổ lên đầu em? Anh vì một người đã có chồng mà mất cả khả năng phân tích cơ bản nhất rồi à?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn nước mắt trên mặt cô ta, gật đầu: “Được, anh coi như những việc này không liên quan đến em là được, nhưng anh cảnh cáo em, nếu sau này hai mẹ con cô ấy có mệnh hệ gì, thì em hoàn toàn chịu trách nhiệm”.
“Anh nói gì?”, Chu Chu sững sở.
“Anh nói, nếu sau này hai mẹ con cô ấy có mệnh hệ gì thì anh sẽ cắt đứt quan hệ với em chắc chắn!”, Nam Cung Thiên Ân bỏ lại câu này rồi xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
“Thiên Ân..”, Chu Chu hoảng hốt kéo cổ tay anh, nước mắt lưng tròng nói: “Sao anh có thể nói lời như vậy với em chứ? Cô ta chỉ là một người đã có chồng, hơn nữa còn là người đã từng sinh con, sao em có thể đi hại cô ta chứ? Anh…
“Tốt nhất là không có thật”, Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng rút bàn tay mình khỏi tay cô ta.
Nhìn cánh cửa bị anh sập lại, Chu Chu đờ đẫn, đơ ra tại chỗ thật lâu, cô ta mới vớ lấy điện thoại trên bàn đi vào nhà vệ sinh.
Cô ta gọi vào số của Chu Chỉ Văn, hỏi dồn dập: “Bố, hôm nay có phải bố sai người lái xe đi đâm người phụ nữ họ Y không?”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng lật mạt chược, trong đó kèm theo giọng nói của Chu Chí Văn: “Đúng thế, nhưng coi như người phụ nữ đó may mắn, không đâm chết cô ta”.
“Bố… không ngờ lại là bố thật. Bố muốn hại chết con sao?”, Chu Chu tức nghẹn nói, việc ở thang cuốn còn chưa qua, lại xảy ra chuyện này, thảo nào Nam Cung Thiên Ân lại đổ trách nhiệm lên đầu cô ta.
“Làm sao thế?”, Chu Chỉ Văn ung dung nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!