Người Vớt Xác
Chương 20
Chúng tôi vội vã tiến lên. Cảnh tượng trước mắt dọa tôi dại cả người.
Trên bờ đập, thi thể gia đình lão Lý cùng cả nhà đạo sĩ béo đều đã được đưa lên. Lúc này nhìn lại, thi thể trừ việc trương bọt nước lên thì vẫn còn đầy đủ
Trong thôn ngoại trừ Trần gia chúng tôi ra chẳng có ai làm nghề vớt xác cơ mà.
Nghĩ vậy, trong lòng tôi bỗng cực kỳ khó chịu mà chẳng hiểu vì sao. Cha tôi đâu? Ông ấy chắc vẫn còn giận tôi lắm, nhất định là đã đi đường khác rồi, bây giờ nói không chừng đã sớm về đến nhà.
Tôi một mực thuyết phục mình. Nhưng đúng lúc này mắt tôi lại rơi xuống đập chứa. Trên không trung vừa ló dạng ánh bình minh, loáng thoáng có thể thấy rõ ràng đáy nước
Đối diện chúng ở dưới là hai luồng gì đó đen sì đang lay động, thoạt nhìn như cây rong. Ngay tức khắc tôi lại thấy khuôn mặt của cha và ông nội, cả hai người đều nhắm mắt ngồi thiền. Vết máu trên người ông nội cũng không còn nữa, trông vô cùng hiền lành.
Không!
Tôi muốn nhảy xuống nhưng Chu Tam đã nhanh tay tóm lấy, “Cậu làm gì vậy? Cậu có biết họ đang làm gì không?”
“Tôi không quan tâm, đó là cha và ông nội tôi,là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này” Tôi giãy giụa dữ dội, hét toáng lên trong giận dữ
Tôi không hiểu tại vì sao lại như vậy. Cha chỉ giận tôi mà thôi, rốt cuộc là nóng tính đến đâu mà họ lại có thể tàn nhẫn rời xa tôi thế này.
Cái gì mà nam nhi không dễ rơi lệ chứ, tôi đã sớm bỏ lại hết phía sau mà gào khóc thành cái dạng sướt mướt rồi, trái tim đầy lửa giận, tôi nhe răng trợn mắt nhìn hai người dưới đáy nước nở nụ cười mà tâm đau đến thở không nổi.
“Trần Tùng, cậu bình tĩnh lại đi. Cha và ông nội cậu đều là vì cậu, bọn họ đang dùng tất cả tu vi của chính mình để phong ấn đập chứa nước, ít nhất cũng cản được phân nửa kiếp nạn của cậu. Bây giờ người đã thành ra như thế cậu còn muốn phá hư lần nữa thì chính là đồ bất hiếu. Hai mạng người đấy, cậu có xứng đáng với họ không?” Chu Tam cao giọng mắng mỏ, giải thích cho tôi hiểu.
Nhưng tôi có thể bình tĩnh được đến mức nào, tôi luôn miệng nói rằng tôi phải tự mình gánh lấy chuyện mà tôi gây ra. Ai ngờ đâu đến khoảnh khắc cuối cùng vẫn là họ mạng đổi mạng với tôi.
Trần gia cả đời vớt xác, chẳng lẽ đến sau cuối tôi lại đành trơ mắt nhìn thi thể hai người thân nhất ngâm mình trong nước lạnh cả một đời ư?
“Anh Trần Tùng…”
“Tiểu Tùng, em bình tĩnh lại một chút, Chu Tam nói đúng đó”
Hai người phụ nữ bên cạnh thuyết phục tôi, giọng nói của họ xen lẫn tiếng nghẹn ngào, đồng thời cũng cùng Chu Tam ngăn tôi lại
“Không, không thể. Muốn chết thì cùng chết” Tôi khóc nức nở quát to
Vừa tránh khỏi vòng tay Chu Tam, tôi chẳng biết mình lấy đâu ra sức lực đến thế, hất hai người phụ nữ ra, lao thẳng xuống đập
Ngay giây phút tôi chạm vào nước lại không thể nhìn thấy thi thể của cha và ông nội đâu nữa. Mọi người trên bờ liên tục gọi tên tôi. Tôi chỉ coi như không nghe thấy, lần mò toàn bộ đập chứa đến mấy lần, tìm cho đến tận trưa.
Thẳng khi mặt trời lên cao, sự lãnh lẽo trong cơ thể tôi dần lắng xuống. Tôi hoàn toàn mất hết ý thức, cơ thể cứ thế nhẹ nhàng trôi đi.
“Đứa nhỏ tội nghiệp, mau nhìn xem nó có làm sao không, có nên gọi cấp cứu không?”
Chẳng biết đã là lúc nào, bên tai vang lên tiếng nói của trưởng thôn, tôi mới nhíu mày mở mắt ra
Xung quanh bu đầy thôn dân. Từ Phượng và Cát Uyển Nhi cũng ở đó. Cả hai đều khóc đỏ cả mắt.
Tôi ngu ngơ chống tay đỡ mình dậy, thấy một số thôn dân ở trên bờ đập đang nhặt mấy thi thể cuối cùng cha tôi vớt lên. Tôi liền muốn tiến lại phía đập nước một lần nữa.
Trưởng thôn bắt lấy cánh tay tôi nói, “Tiểu Tùng. Trần gia các cậu làm chuyện gì vì cái thôn này chú đều biết hết, nhưng bây giờ Trần gia chỉ còn lại một mình cậu, cậu không thể có mệnh hệ gì được”
Đột nhiên nước mắt lại tuôn ra, tôi che mắt gầm nhẹ. Sau đó mới lau hai hàng lệ quay lại đập nước mà hét, “Aaaaaaa”
Cả một ngày tôi chỉ ngồi bên đập. Từ Phượng và Cát Uyển Nhi ở lại cùng tôi. Trưởng thôn đem thức ăn ra cho chúng tôi nhưng tôi lại chẳng thấy thèm ăn.
Chu Tam đúng thật là có chút ít bản lĩnh, bây giờ Trần gia không còn ai nên được trưởng thôn mời đến giúp giải quyết hậu sự cho mấy cái thi thể
Khi tôi về lại nhà vào buổi tối, quần áo cũng đã sớm bị phơi khô, mắt cá chân thì đỡ được bảy tám phần. Vừa vào nhà tôi liền ngã uỵch xuống giường, bên tai vang vang câu nói cuối cùng ông nội để lại
“Tiểu Tùng, mệnh cách cháu bất thường. Vốn không muốn cho cháu chạm vào nhưng cuối cùng vẫn là lệnh trời khó cãi. Cháu hãy nhớ cho kỹ, nếu đã đụng phải thì cứ liều mạng đi làm. Nếu phá được mệnh, cháu nhất định còn có tiền đồ hơn ông nội”
Chút tiền đồ này lại làm cho tôi khóc không ra nước mắt
Cảm giác tội lỗi cùng tự trách cứ kéo dài mãi, tôi thậm chí chẳng biết mình nhắm mắt lại lúc nào
Cho đến ngày hôm sau, Cát Uyển Nhi gọi tôi dậy ăn sáng tôi mới nâng thân thể mệt mỏi của mình lên
Trên bàn cơm, Từ Phượng nói bọn họ phải trở về, hỏi tôi đã có kế hoạch gì chưa
Kỳ thật tôi thực sự không biết. Mặc dù ông nội và cha đã cùng nhau phong ấn đập chứa, tạm thời sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Hồng Hà thì sao? Còn con cá đỏ trên cánh tay tôi nữa
“Cùng nhau quay lại đi” Tôi cân nhắc mất nửa ngày mới đáp lời.
Cơm nước xong tôi đi đến phòng của ông nội, đào ra một tấm ván gỗ dưới chân giường ông. Bên trong có một chiếc hộp nhỏ cất giữ chút pháp khí Đạo gia và một cuốn Đạo pháp thư tịch (sách ghi lại nguyên tắc Đạo gia)
Đây cùng là những gì ông nội nói với tôi lần cuối, hóa ra ngoại trừ vớt xác ông còn làm việc khác
Chỉ là ông nội mệnh cách bình thường, coi như cả hai đều thạo thì ông cũng không thể ăn hai bát cơm cùng một lúc. Vì thế mọi người trong thôn mới chẳng hề hay biết trong một khoảng thời gian dài như thế. Ngay cả tôi ở đây đã 20 năm vẫn là lần đầu tiên biết được trong nhà còn có bí mật.
Thời điểm rời đi trưởng thôn có đến tiễn và thông báo tất cả thi thể đều đã được chôn cất rồi. Trưởng thôn nói rằng cả thôn một đời này thiếu nợ của Trần gia, nếu tôi có yêu cầu gì thì chỉ cần quay về mở miệng là được. Tôi chỉ lễ phép mỉm cười.
Buổi chiều trở lại thành phố, Từ Phượng mời chúng tôi đến nhà cô ấy nhưng tôi từ chối.
Mang theo Cát Uyển Nhi tạm thời tìm một khách sạn nán lại, hiện tại chúng tôi coi như là nương tựa vào nhau mà sống, không nghĩ đến chuyện đi nhờ vả người khác.
Sau khi buông hành lý tôi liền hối hận. Trước khi bước vào cửa tôi cảm thấy khách sản lạnh vô cùng nhưng mặt trời còn chưa lặn, rõ ràng không hề thích hợp.
Chỉ là tiền cũng trả rồi, tôi không muốn lãng phí.
Buổi tối tôi đem tấm gỗ nhỏ ông nội thường dùng đặt bên cạnh gối của Cát Uyển Nhi để cô ấy ngủ ngon rồi mới trở lại về phòng
Nhìn hai cuốn cổ tịch (sách cổ) nằm trong chiếc vali đã mở, một cuốn của ông nội, cuốn còn lại là lão Cát đã tặng, tôi không thể không thở dài một hơi. Cầm lấy cuốn ông nội để lại lật xem.
Bất tri bất giác đã đến 12h khuya.
Tôi đặt cuốn sách xuống tắt đèn đi ngủ. Mới nằm xuống lại nghe thấy tiếng cộp cộp vang lên. Giống như là trời bên ngoài đang đổ mưa, khi tôi dựng lỗ tai lên ngóng thì âm thanh đó liền biến mất
~~~ Nói một chút về Tiểu Tùng của chúng ta nhé. Mấy chương trước tui cũng giận Tùng lắm. Nhưng mà tui dịch truyện đọc tới đọc lui nhiều lần lại thấy cậu ấy vừa đáng thương vừa đáng trách. Tui không biết tâm lý tuổi 20 như thế nào, nhưng tui biết tình thân đối với mỗi người đều đặc biệt vô cùng quan trọng, nhất là với những người chỉ có một vài người thân bên cạnh. Trần Tùng chỉ còn cha và ông nội, cả hai vì cậu ấy mà hi sinh tính mạng, cậu ấy vô cùng đau xót. Mắt nhìn thấy bọn họ gặp nạn, bản thân cậu ấy đương nhiên sẽ đứng ngồi không yên. Gặp tui tui cũng sẽ xông lên cứu họ thôi, cho dù có táng thân cũng không hối hận. Tiểu Tùng mang theo tâm lý ấy, cùng với chút tò mò và ham muốn xông pha của tuổi đôi mươi, muốn tự lập, muốn dùng chính sức mình giải quyết chuyện bản thân đã gây ra. Đó là đặc trưng của tuổi thanh xuân rồi, như mấy chương đầu cậu ấy cũng từng nói, cậu ấy dù gì cũng đã qua 20, không thể nào để phụ nữ một mình đương đầu được. Vả lại không ai chịu giải thích kỹ càng cho cậu ấy biết những gì họ đang làm, ai cũng vì bảo vệ cậu ấy mà quên mất cậu ấy chẳng còn đứa trẻ 3 tuổi cần được bảo bọc nữa. Cậu ấy trưởng thành rồi. Cùng lắm chỉ là có quá ít bản lĩnh thôi. Cậu ấy không đáng tội ở phương diện tình thân và tình người, cậu ấy chỉ có tội bởi vì đã hành động quá mức cảm tính, giận quá nên mất khôn. Mong sao cậu ấy sẽ dần dần trau dồi được kĩ năng, có thể tự mình bước đi trên con đường giống như cậu ấy mong muốn. Đó là suy nghĩ của tui sau khi dịch đến đoạn cha và ông nội ở dưới nước. Còn mọi người?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!