Người Vớt Xác
Chương 34
Tôi còn tưởng mình đã nghe lầm. Những thứ trong túi đúng là dược liệu.
“Tiểu tử cậu kích động cái gì, trong túi này cùng lắm chỉ có một loại thôi. Cái khác còn chưa có tin tức đâu. Hai ngày nữa lại dẫn cậu đi chỗ khác, có lẽ nơi đó có cách tìm được một số nữa”
Khi Chu Tam nói trong này chỉ vỏn vẹn chứa một loại thuốc, tôi cũng không quá kinh ngạc. Rốt cuộc thì mấy thứ mà lão Cát nói kia, hầu như tất cả tôi đều chưa nghe qua, muốn đơn giản như vậy đã tìm được mới là không bình thường
“Ngũ vị tử này là tôi nghe nói, về sau lan tin tức ra ngoài bọn họ liền tìm tới cửa. Khối vàng là thù lao đầu tiên, thứ hai là ngũ vị tử trong tay cậu. Giữ cho chặt một chút, tôi dám nói hiện tại cậu có muốn đi tìm cũng chẳng có nơi nào để đi đâu”
Ngũ vị tử! Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là một trong những loại bột giấy.
“Đa tạ anh Chu Tam!”
Đối với Chu Tam, ấn tượng của tôi hiện tại về hắn có thể nói là cải thiện to lớn. Tuy rằng lúc trước có đôi khi nhìn bộ dạng hắn vẫn nhịn không được có chút cảm thấy tên này không đáng tin cậy. Nhưng bây giờ xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong, mặc dù hắn thoạt nhìn là cái loại người hay chêm chọc người khác, nhưng vừa gặp chính sự thì tuyệt đối đáng tin.
Có lẽ đây cũng là lý do Tự Phượng để hắn tìm cho tôi những dược liệu đó
Nhắc đến Từ Phượng, tôi liền nhớ đến cái quan tài cổ ở Hồng Hà!
Điều quan trọng nhất lúc này là cần phải tiêu trừ sạch sẽ mộng cảnh câu hồn đoạt phách Từ Phượng.
Trên đường về nhà, tôi cùng Chu Tam chẳng ai mở miệng nói chuyện, dường như cả hai đều nhất trí duy trì một loại trầm mặc không thể nói rõ
“Thực ra, lần đầu tiên thấy anh, trực giác nói với tôi rằng anh là một thần côn”
Sự im lặng bị tôi phá vỡ, Chu Tam nghe tôi nói xong không hề giận, thậm chí còn bật cười ha hả.
“Đây không phải là một điều bình thường sao? Tôi quen rồi. Cậu cũng chẳng phải người đầu tiên nói tôi là thần côn, nhưng tôi không có bản lĩnh như cậu nghĩ, nói thế nào nhỉ, làm loại công việc như chúng tôi, cậu cứ thật thật giả giả để người ta nhìn không thấu, nếu làm được điều này thì cậu đã thành công”
“Thật thật giả giả làm người ta nhìn không thấu?”
Lời Chu Tam nói tôi nhất thời nghe không hiểu, nhưng đối phương chỉ cười hai tiếng, tựa hồ không muốn nói rõ ý tứ, trực tiếp đi về phía trước
“Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi nghĩ tôi cũng chẳng cần phải xác định điều gì, tôi chỉ có một câu cho cậu. Có đôi khi mắt nhìn thấy không hẳn là thật, cho nên đừng dùng đôi mắt của cậu đi nhìn nhận sự vật”
Câu nói của Chu Tam khiến tôi đứng lại tại chỗ, câu nói này tôi nghe rất quen tại. Sau một hồi suy nghĩ tôi vẫn không nhớ mình đã nghe thấy nó ở đâu. Cho đến khi xuống núi và gần đến cửa tiệm của Chu Tam, ánh mắt của tôi mới ảm đạm một chút
Chẳng ai khác ngoài ông nội tôi!
Chu Tam hẳn đã nhận ra cái gì đó, không nói câu nào, chỉ vẫy tay gọi tôi vào
“Tôi không vào đâu, tôi còn phải đến chỗ chị Từ một chuyến. Cũng không biết bên kia đang thế nào, trong lòng có chút lo lắng”
Quả thực tôi có một chút lo lắng. Mặc dù Cát Uyển Nhi cũng ở đó nhưng tôi luôn cảm thấy không ổn thỏa cho lắm. Từ Phương hiện tại không thể có bất kỳ tai nạn nào
“Đi đi, đi xem cũng tốt”
“Anh không đi hả?”
Tôi vốn cho rằng Chu Tam sẽ yêu cầu cùng tôi đi qua đó nhìn một chút, không ngờ tên này lại lắc đầu nói, “Nhìn một cái là được rồi, tôi không đi đâu, ngày mai hẳn đi”
Tôi nhẹ gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì bị Chu Tam gọi lại
“Cái kia, đề nghị lúc trước của cậu tôi thấy không tồi, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”
Ban đầu tôi không kịp phản ứng đề nghị trong miệng Chu Tam rốt cuộc là gì, sau một lúc sửng sốt tôi mới mỉm cười
“Không có gì, tôi chờ anh”
Từ chỗ Chu Tam trở về, tâm tình tôi tương đối tốt. Chu Tam đã hứa sẽ hợp tác với tôi để giải quyết vụ quan tài cổ sông Hồng Hà. Không hề nghi ngờ gì nữa, sự trợ lực của tôi không phải chỉ có một chút.
Một lần nữa quay lại nhà Từ Phượng, may mà âm khí lần trước không xuất hiện, từ nơi này nhìn qua thấy đèn nhà Từ Phượng bật sáng. Tôi nhìn thời gian, đã hơn 1h sáng, sao họ vẫn còn thức?
Mới vừa lên đến tầng hai, một mùi thịt nồng đậm bốc ra từ nhà của Từ Phượng. Mà tôi vừa đến trước cửa, cánh cửa liền xoạch một tiếng mở ra
Tôi ngu ngơ trong chốc lát, ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt tươi cười như hoa của Từ Phượng
“Hai người, đây là..?”
Tôi có chút kinh ngạc. Sau khi cửa mở mùi thịt đậm đà thậm chí còn mạnh hơn
“Uyển Nhi nói em sẽ quay về, đúng là đã trở về, ban đầu chị còn không tin”
Từ Phượng mở miệng nhẹ giọng, khoảnh khắc tiếp theo Cát Uyển Nhi cũng từ trong phòng đi ra
Tôi liếc nhìn Cát Uyển Nhi. Trong lòng không hiểu sao có cảm giác kỳ lạ, nhưng tôi không nói gì, trực tiếp vào bếp. Vừa rồi cùng Chu Tam lên núi một chuyến, không tính chưa bỏ bụng cái gì lại còn bị dọa. Nếu không phải năng lực chịu đựng của tôi không tệ, đoán chừng hiện tại tất cả đều bị trì hoãn
Lúc này vừa về đến, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi đã hầm gà chờ tôi, sao lại không làm tôi kinh hỉ cho được.
Không đợi nổi nữa, tôi mở ngay nồi súp, mùi thịt đậm đà đập vào mặt. Tôi nhìn đáy nồi, khá lắm, non mềm ngon miệng. Lấy cái thìa bên cạnh, tôi cầm lòng không đậu nếm một ngụm. Tuy rằng bị bỏng kêu to một tiếng nhưng dòng nước ấm lại theo yết hầu tôi một đường chảy xuống, trực tiếp chạy vào trong bụng
“Không tồi không tồi, sao đêm hôm khuya khoắt còn nghĩ tới chuyện hầm gà vậy?”
Tôi quay đầu lại, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi đều đứng cạnh cửa. Thẳng đến khi tôi xoay người mở miệng, hai người mới mỉm cười, Từ Phượng nói, “Em không ở đây chị không dám chợp mắt. Uyển Nhi dường như cũng không buồn ngủ, tụi chị liền đi dạo chợ đêm mua chút đồ về, vốn là hầm cho ngày mai ăn. Nhưng Uyển Nhi nói đêm nay em sẽ về nên lấy hầm chờ em. Sao, không hài lòng hả?”
“Em sao lại không hài lòng, ước còn chẳng được”
Tiếng nói vừa dứt, cả ba đều bật cười
“Đúng rồi, nghe nói em cùng Chu Tam ra ngoài?”
Từ Phượng đột nhiên mở miệng làm tôi nhất thời sửng sốt. Tôi gật đầu, lúc này mới nói, “Đúng vậy, anh Tam bảo em ra ngoài có chút chuyện. Nên cùng hắn đi một chuyến, nhưng mà chuyến này cũng không phải không hề có thu hoạch” Sau đó tôi lấy ngũ vị tử vừa có được ra cầm trong tay ước lượng
“Đây là!”
Đầu tiên Cát Uyển Nhi phát hiện ngũ vị tử không giống bình thường, trực tiếp nắm lấy nó. Sau khi mở ra, tức thì vui vẻ ra mặt
“Không sai, đây là ngũ vị tử. Không ngờ anh Tùng nhanh như vậy đã tìm thấy thuốc dẫn đầu tiên!”
Tôi xoa đầu Cát Uyển Nhi, cô gái nhỏ cao hứng như vậy, xem ra ngũ vị tử này không có vấn đề gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!