Người Vớt Xác - Chương 5: Chung giường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Người Vớt Xác


Chương 5: Chung giường


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nhìn cô gái kia, không khỏi nhíu mày, tôi có thể xác định gió lạnh là từ người cô phát ra, cô gái này, xem ra đã bị thứ không sạch sẽ ám rồi.

Nhưng tình hình hiện tại của tôi cũng chẳng khá hơn, cho nên cũng không muốn xen vào việc của người khác.

Ngay lúc tôi cúi đầu xuống, cô gái kia dừng lại, lại đến trước mặt tôi, lấy ra túi tiền, bên rút ra một xấp tiền, đưa đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn cô ấy, cô gái dịu dàng cười một tiếng, “Cậu trông không giống ăn xin, dù không biết lí do gì khiến cậu chán nản như vậy nhưng hi vọng chút tiền này có thể giúp được cậu.”

Nói xong. Cô xoay người rời đi.

Gặp người có lòng tốt như thế, tôi cũng không đành lòng nên nói “Chị gái này, có lẽ có mấy thứ không sạch sẽ muốn hại cô, cô nên cẩn thận một chút.”

Cô gái dừng bước, quay đầu nhing tôi khó hiểu.

Chẳng qua một người đàn ông mặc âu phục bên cạnh cô ấy nhìn, sắc mặt có coi nói: “Tên kia, cô chủ có ý tốt giúp mày, mày lại đi trù ẻo tiểu thư hả!”

“Tôi chỉ nói thật thôi, tin hay không tùy các ngươi.” tôi nhíu mày.

Một người đàn ông khác cũng vận âu phúc khinh thường: “Anh Hào, mấy tên thầy bói bịp bợm này em thấy nhiều lắm. Thấy người ta giàu có là muốn hù doạ lừa tiền thôi”.

Mở miệng liền gán cho tôi là lừa đảo, tôi thấy khó chịu, cầm xấp tiền đỏ chót trong tay, “nếu các ngươi đã không tin, một trăm này tôi cũng không cần, cầm về đi”

“Ơ, trả hết lại?” Người đàn ông bận âu phục dẫn đầu sửng sốt, cười lạnh bước tới, rút cộc tiền trong tay tôi.

“Tên nhóc, tao thấy rõ trò lừa vặt của mày rồi, nếu mày không cần tiền của cô chủ thì để tao giúp mày”

“Vương Hào, đưa tiền cho cậu ấy.” cô gái kia bỗng nhiên lên tiếng.

Vương Hào sững sờ, cau mày nói: “Cô chủ, cô đừng bị tên nhóc này lừa, cô thấy hắn cùng lắm chỉ là học sinh cấp 3 thôi”

“Đưa cậu ấy”! cô gái mặt khó coi.

Vương Hào giật mình, thấy cô chủ tức giận, đành đem tiền trả lại cho tôi, nhưng lại hung hăng trừng tôi cảnh cáo, “thằng nhãi, mấy trò mẹo này cũng đừng đem ra lừa gạt, anh khuyên chú học tập mấy tên ăn mày đó, giả bộ đáng thương một chút, có khi có người tội nghiệp thì cho chút tiền.”

Tôi lười cùng tên hung hăng này dây dưa, thứ nhất hắn to cao hơn tôi, đông người không thắng được, thứ hai có khi nói câu nữa là ăn đâph thì không đáng.

Nhưng ngay lúc tôi quay người sắp đi, cô gái kia bỗng dưng chạy theo tôi, “Anh gì ơi dừng lại nói chuyện chút được không?”

Tôi nhíu mày, thấy trên mặt cô gái có khi cười, sắc tái lại càng đậm hơn, đành lòng không nỡ cự tuyệt, thế nên gật đầu.

Mấy người vệ sĩ của cô gái đang khuyên cô, cô chỉ lạnh lùng hơi lườm bọn họ, những người này lập tức im re nhưng vẫn nhìn tôi cảnh giác.

Vừa hay cô ấy sống ở chung cư gần đây. Tôi cùng cô ấy đi đến chỗ ở của cổ, trên đường cùng cô gái trò chuyện, biết được cô tên Từ Phượng.

Nhà của Từ Phượng moi ngóc ngách đều rất sang trọng, lần đầu tiên tôu bước vào ngôi nhà như thế này, nhất thời hiếu kì đánh giá, trang trí mọi thứ đều rất hài hoà, đẹp đẽ.

Mấy vệ sĩ của Từ Phượng đứng ở ngoài, tôi chỉ nghĩ cô ấy muốn hỏi rõ về điều mà tôi vừa nói, không ngờ cô ấy xuống thẳng nhà bếp nấu ăn, chỉ chốc lát đã làm ra cả bàn thức ăn, mùi thơm toả bốn phía..

Từ Phượng mời tôi ngồi xuống, dịu dàng hỏi chuyện: “Em Trần, không ngại thì chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?”

“Chị quá khách sáo rồi, chuyện của chị, em không chắc là giúp được.” tôi ngại ngùng nói, vừa rồi trên đường về, cô ấy bảo tôi hãy gọi cô là chị Từ.

Từ Phượng khen tôi khiêm tốn, sau đó hỏi tôi làm thế nào thấy chị ấy bị mấy không sạch sẽ ám.

Tôi vốn định ăn ngay nói thật, nhưng sợ Từ Phượng biết tổ tiên tôi làm nghề vớt xác thì sợ, phải nói tôi tổ tiên kiếm cơm từ việc âm.

Cô ấy không hoài nghi, tôi hỏi: “Chị Từ, chị có thể nói rõ cho em nghe không? Năng lực e. có hạn, không chắc có thể giúp chị hoàn toàn.

Từ Phượng nghe tôi nói thì mặt đầy sợ hãi nói: “gần đây chị luôn mơ cùng một giấc mơ, mơ rằng mình rơi xuống sông Hồng Hà, có đôi tay cứ với tới bóp cổ chị”

Nhớ tới cảm giác kia thì như hít thở không thuận, thần sắc của Từ Phượng tái nhợt thêm mấy phần.

Tôi nhíu mày lại, mấy loại giấc mơ thế này. Theo khoa học mà nói, bởi vì vỏ đại não hoạt động quá mức, dẫn đến trạng thái thần kinh hưng phấn sinh một trạng thái rời rạc với thực tại

Nhưng, những giấc mơ nhue thế thường sẽ không lặp lại nhiều lần.

Giấc mơ của Từ Phượng, tôi từng nghe ông nội nói qua. Loại này gọi là giấc mộng Câu Hồn

(Câu hồn mộng), mỗi một lần mơ, một phách(1) sẽ bị câu đi mất, bảy lần như thế, bảy phách mất hết.

Mà mơ đến lần thứ chín. Cũng là lúc hồn về Địa Phủ.

Tôi nhìn sắc mặt tái nhợt của Từ Phượng, đi ngoài đường còn mang đến gió lạnh, chính là thể trạng mất phách, mà mất đi ít nhất 4 phách mới khiến con người thành như thế.

Tôi liền hỏi, “chị Từ. Có phải giấc mơ như thế đã đến lần thứ năm, sáu rồi phải không”

Tôi sở dĩ nói như vậy, là bởi vì khi người mất hết 7 phách, thì không khác gì một “người gỗ” còn Từ Phượng thì thần trí còn rất tỉnh táo, đương nhiên chưa mất đi hết 7 phách.

Từ Phượng kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó gật đầu, “đã năm lần.”

“Xem ra có chút phiền phức.” tôi mặt nghiêm trọng, sau đó hỏi: “chị Từ, gần đây chị ra bờ sông không?”

Từ Phượng nằm mơ thấy chìm dưới sông Hồng Hà, tôi nghĩ chị nhất định là đã đi qua nơi gọi là Hồng Hà này. Bị ma da(2) để ý cho nên mới thi triển thủ đoạn để câu hồn đoạt phách.

Cũng may Từ Phượng gặp được tôi, nếu gặp đạo sĩ khác, có khi sẽ không biết loại ma da còn có chiêu câu hồn đoạt phách như vậy.

Tổ tiên tôi làm nghề vớt xác, chuyện thế này gặp qua rất nhiều. Trước kia ông đã giảng chỉ cho tôi, cũng đã chỉ cách giải quyết loại câu hồn này.

Cách giải rất đơn giản, chính là tìm được xương cốt của con quỷ đã thi triển pháp này, đem xương cốt đốt thành tro, sau đó đem sắc thành chén thuốc cho người bị câu hồn đoạt phách uống vào.

Đương nhiên. Nói thì đơn giản, làm thì rất khó, mỗi một loại ma da, đều do chết đuối trong nước không cách nào đi đầu thai, hài cốt tất nhiên cũng ở trong nước, cho nên muốn tìm hài cốt của ma da, chẳng khác nào nhổ răng miệng hổ.

Từ Phượng đáp,”công ty của tụi chị có 1 công trình lớn trên sông Hồng Hà, bởi vì trước đó mấy ngày có công nhân rơi sông sông chết đuối, cho nên mấy ngày nay bôn ba vì việc này. Chị mỗi ngày đều đến giám sát.”

Vừa mới nói xong, Từ Phượng lập tức khẩn trương nhìn tôi”có phải có liên quan đến chuyện này?”

Tôi nghĩ hẳn là công nhân đã chết của Từ Phượng làm, nhẹ gật đầu nói: “Có lẽ là phải tìm xác của công nhân kia”

” Đã tìm nhưng không được. Cũng lạ thât, nước sông Hồng Hà chảy không xiết, nếu người chết đuối ở đó, thi thể trôi cũng không được bao xa, nhưng công nhân kia rơi xuống, chị đã thuê ba nhóm thợ lặn chuyên nghiệp, cũng không tìm được thi thể của hắn”.

Từ Phượng xoa nhẹ giữa trán, cô ấy vì chuyện này mà đã rất lo âu mấy ngày nay, người nhà công nhân kia mỗi ngày đều kéo ra bờ sông, cứ thấy cô là chửi rủa không ngừng.

Tôi trầm ngâm một lát. Cảm thấy chuyện này cùng công nhân chết đuối kia có liên quan, về phần vớt xác, đây chính là sở trường của người nhà họ Trần chúng tôi.

Trước kia ông cùng cha dù không để tôi đụng đến chuyện này, nhưng mưa dầm thấm đất, dù trình độ không được như cha nhưng cũng coi là có kinh nghiệm.

Mà hơn nữa, Từ Phượng trông rất giàu có, ban đầu tôi muốn tìm nhà đại gia mua chó, tôi phải giúp Từ Phượng việc này, nhờ ân tình này nhờ cô giúp tôi thôi.

Thế là tôi nói: “chị Từ, em biết đại khái là chuyện này làm sao, ngày mai em và chị đi công trường một chuyến để xem qua viên này.”

“Được.”

Từ Phượng đương nhiên mong còn không được, sau khi ăn cơm xong, trời đã tối, tôi đang lo tìm chỗ ở. Không ngờ Từ Phượng cho tôi ở nhờ 1 đêm.

Từ Phượng rất xinh đẹp, toàn thân phát ra khí tức khiến tôi muốn chinh phục, nghe chị nói cho tôi ở lại, trong đầu tôi lập tức tưởng tượng khung cảnh kiều diễm kia. =)))

Nhưng tôi lập tức bỏ ngay cái suy nghĩ này, dù cô ấy có loại khí tức khiến tôi muốn mê muội. Nhưng cao hơn hết là cỗ khí tức xa cách.

Đối với chị tôi lại nảy ra ý định không thực tế này, làm tôi đến gần sáng cũng chưa ngủ được chút nào.

Bỗng nhiên, cửa phòng hình như mở ra một chút, tiếng động làm tôi giật mình, tôi ngay tức khắc nhìn về phía cửa, thấy một bóng đen đánh về phía tôi.

Ngay khi tôi muốn tự vệ lại thì một mùi hương xông vào mũi, âm thanh quen thuộc truyền vào tai tôi.

“Trần Tùng, chị hơi sợ, đêm nay có thể cho chị chen chúc 1 đêm không?”

Có thể nằm chung ư?

Trong đầu của tôi không ngừng vọng lên câu này, đầu óc trống rỗng, tôi thậm chí còn nghĩ mình đang trong mộng xuân(3).

(1)Phách: con người có 3 hồn 7 phách, 3 hồn là thiên hồn, địa hồn, nhân hồn.

(2) Ma da: quỷ nước, tương truyền những người chết đuối thì không thể đầu thai được, ngày ngày chịu cái lạnh thấu xương, phải kéo người chết thay thì mới đi đầu thai được nhưng cũng chịu cực hình ghê gớm.

(3) Mộng xuân: mơ giấc mơ về tình dục, người nam thường gọi là mộng tinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN