Người Vớt Xác - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Người Vớt Xác


Chương 58


“Anh vừa nói gì cơ?!”

Tôi hiển nhiên còn chưa kịp nghe rõ ý tứ trong lời nói của Chu Tam thì hắn đã dúi cái rương vào trong tay tôi, ngẩng đầu nhìn sơn động đen sì sâu hoắm rồi hét lớn: “Cái kẻ lỗ mãng nhà cậu, còn không mau chạy đi!”

Ầm ầm!

Gần như là cùng lúc Chu Tam vừa dứt lời thì một tiếng động vô cùng lớn cũng từ bên trong truyền ra. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai

Nhưng chớp mắt một cái, tôi liền ngẩn người.

Một trận khí ẩm lập tức đập thẳng vào mặt, tôi không thể tưởng tượng nổi, nhìn vào sâu trong hang, Chu Tam kéo tôi một cái rồi nói: “Vừa rồi là phù trận, bị cậu phá mất rồi.”

“Phù trận?”

Trong đầu tôi chỉ còn mỗi hai chữ này, nếu nhớ không nhầm thì trong sách của ông nội cũng có ghi chép đơn giản phù trận này

Nói chính xác một chút thì là lấy bùa hoặc chất môi giới làm đường dẫn, đem bỏ vào một chỗ nào đó, tóm lại chính là thuật phong ấn

“Cho nên, thứ tôi vừa phá là bùa nào?”

Chu Tam không kịp nói gì với tôi, trực tiếp nhảy ba bước vọt thẳng đến cửa hang động. Lúc này, trước cửa hang rũ xuống mấy dây leo, bị hắn túm trong tay, rất nhanh cũng ném lại cho tôi một cái

“Bùa gì, cậu nói xem là bùa gì, là thủy phù!”

Lời Chu Tam vừa dứt lời, âm thanh trong hang động lại vang lên. Cuối cùng tôi cũng biết trận hơi ẩm kia rốt cuộc là thứ gì rồi.

Không kịp phản ứng gì nữa, tôi lập tức bắt lấy sợi dây leo Chu Tam ném tới, túm lấy nó trèo lên.

Nhưng khi chân tôi vừa mới dùng sức lại phát hiện có một lực kéo vô cùng lớn. Nhìn xuống thì thấy một đám bọ ngựa to đang mai phục ở cửa hang. Đoán chừng bọn chúng cũng không ngờ tới tôi và Chu Tam sẽ trực tiếp nhảy ra, hiện tại đã phản ứng lại nên chạy đến bắt lấy dây leo của tôi và Chu Tam

Nếu là bình thường thì Chu Tam chắc chắn sẽ không đem đám sâu bọ này để vào trong mắt, nhưng một màn bất thình lình trước mắt đã gián tiếp đánh gãy ý định bò lên của chúng tôi.

Đặc biệt là khi tôi thấy bốn năm con gián trực tiếp kéo Chu Tam xuống, lòng lập tức lạnh mất một nửa

Chỉ trong chốc lát, hơi ẩm đập vào mặt, dòng nước trong sơn động đổ ra ngày một mạnh mẽ, chỉ một lúc đã dâng lên cao. Thậm chí bởi vì nước lao ra quá nhanh khiến sơn động cũng mở rộng ra.

Chu Tam đứng mũi chịu sào, bị dòng nước kia hất lên giữa không trung, mà lũ gián dưới chân cũng trôi đi sạch sẽ

Tôi đã bò lên tương đối cao, cho nên bị bị nước đụng một chút, tuy nói là đụng nhẹ nhưng sức nước quá lớn vẫn làm tôi suýt chút nữa lao xuống vách đá 

Nếu từ đây ngã xuống, không chết thì ít nhiều cũng tàn phế.

Vì vậy điều tôi lo lắng bây giờ là Chu Tam, tên này vừa lúc đứng ngay giữa hang. Trong nháy mắt lúc dòng nước lao ra, hắn chính là người bị cuốn đi đầu tiên.

Tôi chẳng hiểu tại sao lại có một dòng nước khổng lồ như vậy tuôn ra khỏi hang, nhưng thân hình của Chu Tam rõ ràng đã bị nước nhấn chìm hoàn toàn. Tôi dùng sức túm dây bò về phía trước, cho đến khi chạm phải mặt trước mới đi tới chỗ đống dây leo của Chu Tam.

Điều tôi sợ nhất là lúc bắt được dây rồi thì chúng đã rỗng tuếch

Nhớ lại cảnh lúc nãy vừa ở trong hang, tôi như là bị ma nhập, không biết mình đang làm gì, chờ đến bây giờ hối hận cũng chẳng làm gì nổi nữa.

Làm tôi nhẹ nhõm là phái dưới, dây leo vẫn quấn rất chặt. Có nghĩa là Chu Tam hiện tại vẫn còn ở trên dây.

“Tiểu tử cậu có thể đừng lắc lư được không?”

Giọng nói của Chu Tam phát ra từ phía dưới đám dây leo, tôi tỏ rõ vẻ vui mừng. Lúc này mới phát hiện ra giọng nói của Chu Tam rất hay, tôi thực sự rất sợ cú kéo này của mình lại thu về một đống dây leo rỗng tuếch.

“Chu Tam gia, may mà anh không chết.”

Trên mặt tôi hiện chút không khí vui vẻ. Bây giờ có lẽ Chu Tam đang ở dưới cửa hang, nơi đó có nhiều dây leo nên trước đó khi bị dòng nước đẩy ra, sau đó đem trở về hắn đã nắm lấy đống dây này.

“Suýt nữa thì. Tiểu tử cậu nếu còn không nghe theo tôi nữa. Tôi kiểu gì cũng sẽ bị chôn sống ở nơi này cho mà coi.”

Tiếng oán trách của Chu Tam phát ra từ dưới hang. Tôi nhìn dòng nước mạnh mẽ chảy ra khỏi hang trước mắt lại nhớ tới thủy phù đã bị tôi phá hủy trước đó. Vừa cảm thán phù trận thần kỳ vừa lo lắng không biết dòng nước này sẽ chảy đến khi nào 

Ít nhất là hiện tại chúng chưa hề có dấu hiệu muốn ngừng lại.

“Tôi nói cái gì hả, tôi bảo cậu động thì cậu mới động, thời điểm không bảo cậu động, cậu ngàn vạn lần thành thật nghe theo dùm tôi với. Tôi đã nói từ trướcrồi, mà kết quả bây giờ thì sao.”

Chu Tam ở dưới hang động tựa hồ có chút oán trách, nhưng lúc xuất hiện dòng nước đó, đừng nói là hắn mà ngay cả tôi đều cảm thấy có chút ngu người. Tựa hồ mở cái rương kia ra cũng đâu phải là ý kiến của tôi.

Hiện tại cũng không có cách nào giải thích với Chu Tam, tôi chỉ nói, “Tôi cũng không biết nói sao đây, chờ lát nữa anh lên tôi sẽ nói tỏ mĩ cho anh nghe. Trong sơn động này có chút không đúng!”

Chu Tam không nói gì, có vẻ đồng ý với ý kiến của tôi.

Sau hai tiếng đồng hồ, nước mới dừng lại. Chu Tam cố gắng ngồi dậy từ đống dây leo dưới hang động, sau đó nắm lấy cái trên đầu và trèo lên trước mặt tôi.

Nhưng khi đi qua cửa hang, hắn lại có chút nghi ngờ.

“Sao thế!”

Tôi thấy sắc mặt của anh ta không thích hợp liền vội vàng hỏi.

Chu Tam không nói lời nào. Ngược lại đi vào trong sơn động một lần nữa.

Trong lòng tôi kinh ngạc một phen, thoáng một cái hắn đã nhảy vào sơn động, tôi cũng tiến theo vào.

Có lẽ đó là vì trận lũ vừa rồi. Hang hiện tại rộng hơn gần nửa mét so với trước đó, toàn bộ hang thoạt nhìn như mới. Cuối cùng tôi đã kịp phản ứng, lý do tại sao hang này trông có vẻ không phải là nhân tạo có lẽ là liên quan đến nước.

Chu Tam nhảy vào hang và bật đèn pin lên ngay lập tức.

Cũng là thoáng một cái chớp mắt, tôi hoàn toàn ngây người, biểu tình kinh ngạc trên mặt vừa rồi của Chu Tam cũng lần nữa xuất hiện trên mặt tôi.

“Đây, đây là…”

Tôi lắp bắp hỏi, Chu Tam vẫy vẫy tay, ý nói hắn cũng chẳng hiểu

Chỉ thấy trong sơn động xuất hiện rất nhiều thi thể.

Toàn thân mấy thi thể này đổ trắng chỗ đỏ, nhưng lại trông thướt tha yểu điệu, trừ cái đầu thối rữa nghiêm trong thì không khác gì người bình thường

Chu Tam tiến đến gần, ta cũng đi theo. Khẽ đếm sơ qua, đống thi thể trước mắt có lẽ không dưới bảy tám cái trước mắt thi thể có lẽ không dưới bảy tám cái, mà có khả năng đèn pin soi sáng chưa hết toàn bộ số lượng thi thể.

Sâu trong hang, không ai biết còn có bao nhiêu thi thể nữa.

Sắc mặt Chu Tam vô cùng nghiêm trọng, đột nhiên lại xuất hiện thi thể, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

“Xem ra chúng ta không nhất thiết phải tiếp tục leo lên trên nữa.”

Chu Tam nói xong, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã bật đèn pin rồi trực tiếp bước xuống hang động.

Ta nhớ tới trận lũ vừa rồi liền tìm kiếm khắp nơi, ở nơi vừa bước vào lúc nãy đã không còn hương nến tế bái và tung tích cái rương nữa.

————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN