Người Yêu "Anh Em" Của Tôi - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Người Yêu "Anh Em" Của Tôi


Chương 18


“Chị Phương, chị Phương…” Ái Lâm đưa tay vỗ vỗ Phương Tiểu Lương, “Chị Phương, chị Phương, chị Phương!” Kiểu này có khác gì là có nghe mà như không nghe thấy đâu.

“Hả?” Phương Tiểu Lương nhất thời giật mình, trố mặt nhìn cô.

“Chị Phương à, mấy ngày chị không đi làm công việc ở đây đã bị dồn ứ rất nhiều, nếu hôm nay chị lại tiếp tục như người mất hồn như vậy thì khả năng phải làm suốt đêm ở đây là rất có thể đó!” Ái Lâm đem một xấp hồ sơ đặt xuống bàn cô, “Hơn nữa, em đã gọi chị rất nhiều lần, chị cũng đều không quan tâm đến.”

Như vẫn chưa đủ, Ái  Lâm tiện thể còn ném luôn bộ mặt đáng thương chảy dài trước mặt cô, ý tứ rõ ràng muốn cho trưởng phòng của mình cảm thấy áy náy.

Quả nhiên —

“Chị xin lỗi.” Phương Tiểu Lương nhíu nhíu hai hàng lông mày, cảm thấy có chút không yên lòng nên nói lời xin lỗi.

“Chị à, có phải có tâm sự gì không? Mặc dù em không phải là kẻ hiểu chuyện, cũng thường bị coi là ngây ngốc, nhưng tâm sự của phụ nữ kiểu gì em cũng hiểu được, có thể cho chị chút lời khuyên đó!” Ái Lâm vỗ vỗ lồng ngực mình, phóng khoáng nói.

“Chị ổn mà, em yên tâm đi!” Phương Tiểu Lương hơi lung lay một chút, nhưng vẫn cự tuyệt ý tốt của nàng ta.

Cô, cô làm sao có thể đem chuyện đêm hôm trước… Cùng với sáng sớm nay nói cho cô bé đáng yêu này?

Sáng sớm nay trong phòng tắm, Đồng Liệt Lâm bá đạo muốn cô lần nữa, cho đến khi cô bất lực cầu xin, anh mới miễn cưỡng ôm cô trở về giường. Có điều khi cô ngoan ngoãn ở trên giường mơ mơ màng màng thì lại bị hắn muốn lần nữa….

Vừa nghĩ đến cảnh xuân nồng nàn kia, cô liền cảm thấy trên mặt có chút nóng rát.

Oh! Nhất định là cô vừa đỏ mặt.

Ái Lâm chăm chú nghiên cứu sếp của mình hồi lâu, sau cúi gần tai của cô, “Chị à, có phải hôm qua cùng bạn trai quá sức nhiệt tình, cho nên hôm nay mệt mỏi đến mức không thể đi làm?”

A! Nếu nhìn gần một chút còn có thấy vết hôn còn núp dưới cổ áo cô.

Nghe đến đó, mặt Phương Tiểu Lương lại càng đỏ hơn một chút.

Đúng, cô có lẽ chính là bị Đồng Liệt Lâm quấy rầy vô cùng mệt mỏi, đến mức hôm qua khi ở trên giường, chút cảm giác cũng không có, sáng hôm nay mới bủn rủn tay chân đi tới văn phòng.

Hiện tại khi đứng dậy, cô phải cần đến một vật đỡ lấy mới có thể lê lết đôi chân mềm nhũn

được.

“Chậc chậc! Chị Phương, cổ chị cũng không ít vết hôn này, xem ra anh bạn trai kia đã quá mức nhiệt tình rồi.” Ái Lâm cười cười mập mờ.

“Ái Lâm, không phải em nói có rất nhiều báo cáo cần xử lý sao, mau lấy ra đi, nếu không tối nay chúng ta thật sẽ không thể về nhà.” Cô lập tức ra lệnh cho cô nàng, ngăn chặn câu trêu đùa tiếp theo.

“Ôi ôi, em biết ngay mà, chị còn phải làm thật nhanh mấy đống này để tối nay còn về với bạn trai yêu đương chứ!” Ái Lâm lắc lắc đầu thở dài.

“Trời ạ! Ái Lâm, xin em đấy, bỏ qua cho chị đi!” Tại sao lúc này không có một trận giông tố hung hăng cuốn cô nàng đi, như thế may ra cô có thể yên ổn sống sót.

Cô thật khổ sở mà, một bên bị kí ức tình sắc quấy nhiễu, một bên lại bị cấp dưới giễu cợt trêu đùa… Cô thật không thể chịu nổi mà!

“ Được được, đừng tức giận, đừng tức giận.” Nhìn nét mặt từng lúc từng lúc thay đổi của sếp mình, Ái Lâm phần nào biết điều hơn, cười hì hì đi lấy báo cáo.

Phương Tiểu Lương nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, khi khẽ quay người, phần dưới giữa hai chân cô nhất thời nhoi nhói lên đau đớn…

Cô cắn chặt môi dưới, ngậm chặt tiếng rên rỉ trong miệng.

Trời ạ! Một ngày một đêm hoan lạc, cái giá phải trả lại đau đớn như vậy.

“Chị Phương, có điện thoại.” Ái Lâm nhanh nhẹn thông báo.

“Ừ.” Phương Tiểu Lương đáp lấy một tiếng, gác tất cả tâm trạng của mình lại rồi bắt máy, “Xin chào, tôi là Phương Tiểu Lương.”

Bên kia một giọng cười nho nhỏ của đàn ông truyền đến, “ Trong công việc em luôn nghiêm túc như vậy sao? Lương.”

“Anh…” Vừa nghe thấy thanh âm lôi cuốn của anh, kí ức tình tự cả đêm kia đột ngột nổi lên rõ mồn một trong đầu cô.

Trời! Chẳng lẽ cô lại sắc nam như vậy sao? Từng giờ từng phút đều nhớ đến hình dáng quyến rũ của anh đêm qua.

Ôi ôi ôi… Tên đàn ông này căn bản là thuốc phiện, vừa ướm thử đã như nghiện.

“Sao thế? Không muốn anh gọi trong giờ làm việc sao?” Đồng Liệt Lâm hỏi.

Nếu cô dám trả lời là “Có”, chắc chắn hôm nay trở về anh sẽ thưởng cho cô thật hậu về tội thành thực.

“Anh tìm tôi có việc gì?”Né tránh câu hỏi của anh, cô lảng hỏi sang chuyện khác, “Hay là Lan Nais có việc cần tôi?” Anh là trợ lý của Lan Nais, cũng có thể là vì việc của công ty mà gọi cô.

Có điều, nghĩ đến anh tìm đến cô chỉ vì công việc không khác gì xát muối vào tim, cô thật sự cảm thấy rất đau lòng.

Cô cũng thật là mâu thuẫn.

“Là chuyện của anh với em thôi, không liên quan đến Lan Nais.” Vừa nghe từ miệng cô nói  tên một đàn ông khác, nhất là đối với Lan Nais – đối địch của anh, bất thần anh có chút không vui.

A! Đây là ghen sao?

“Vậy…. Anh tìm tôi có việc gì?” Cắn cắn môi, cô hơi chột dạ,nên lẳng lặng nhìn ngó xung quanh xem xem có ai nhìn thấy cô đang nói chuyện phiếm hay không.

“Cơ thể em có khỏe không?” Lời anh nói ra chính là muốn làm cho cô đỏ mặt, “Sáng nay em còn đứng không nổi, nhưng lại cứ nhất định đòi đến công ty  ..  .”

“Em, em đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu.” Cô vội vàng ngắt lời anh, nói ra lời nào càng khiến cô đỏ mặt lời đó.

“Tốt thật không?” Anh không tin tưởng hỏi lại.

“Em thật sự tốt hơn rất nhiều.” Cô nói lấp liếm.

“Vậy tối nay đến nhà anh được không?” Anh khàn khàn nói, không hề có ý đồ che giấu chuyện mình đề nghị cô cùng đùa giỡn.

“Em….Em… Tối nay có hẹn rồi, không thể…  .” Đứng trước đề nghị của anh, cô chỉ có thể câm lặng nói dối, ngón trỏ cùng ngón giữa không tự chủ được bắt chéo lẫn nhau.

Do quá chăm chú nói chuyện, cô hoàn toàn không phát hiện anh ta đã xuất hiện trước cửa làm việc của cô từ đời nào.

“Vậy sao?” Đồng Liệt Lâm đẩy cửa phòng làm việc của Tiểu Lương, mỉm cười nhìn chằm chằm tay cô.

Đây là thói quen lúc nhỏ cô hay làm lúc nói dối, không ngờ đến khi đã trưởng thành cô vẫn còn giữ động tác này.

“Ừm, dĩ nhiên rồi.” Cô vẫn không biết anh đã tiến vào văn phòng, cho đến khi cánh tay anh ôm lấy thắt lưng của cô, khiến bất thần cô kêu lên một tiếng, đến lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của anh,

“Anh…”

“Anh đứng phía sau em từ lâu rồi, chỉ là  em không quan tâm mà thôi.” Anh thỏa mãn vùi mặt mình vào cổ cô, hưởng thụ mùi hương của phụ nữ – thứ hương đã quấy rối anh suốt cả ngày nay.

“Đừng…Đây là phòng làm việc.” Thấy Ái Lâm như tên trộm thay cô kéo cửa chớp và cả cửa chính lại, lại còn nhanh chóng giơ bảng hiệu “Xin không quấy rầy” lên mặt, cô biết nàng ta nhất định là đã hiểu lầm rồi.

“Anh muốn em cả ngày.” Anh khẽ thở dài, tiến sát nút tai của cô, nói nhỏ, “Cả ngày hôm nay, hiện lên trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của em, anh không có cách nào làm việc được.”

Anh ta chỉ toàn dỗ ngọt cô! Có điều, môi của cô không kiềm chế được vẫn nở nụ cười, lồng ngực xen lên vài tia ấm áp.

“Anh không được như vậy đâu.” Cô nhẹ giọng nói với anh, “Lan Nais rất nghiêm khắc với cấp dưới.” Trừ hồng nhan tri kỉ của anh ra, tên đó chính xác là một kẻ tiểu nhân vô sỉ.

“Anh không thích em nhắc đên tên kẻ đàn ông nào khác.” Cô đã quá nhiều lần nhắc đến  tên tiểu nhân Lan Nais, anh cực kì không thích chút nào.

Cô nhe răng cười cười với anh “Nhớ lại một chút đi, trước đây biết bao nhiêu lần em nhắc đên tên đàn ông khác trước mặt anh mà.”

Anh ảo não nguyền rủa khẽ một tiếng. Câu này của cô nhắc anh nhớ đến mục đích đến Iga của mình. Mấy ngày nay vì cô anh hoàn toàn quên mất nhiệm vụ cấp thiết ấy.

“Tối hôm nay đến nhà anh, được không?” Đồng Liệt Lâm chuyển đề tài.

Những lời này làm cho khuôn mặt đang trở lại bình thường của cô đột ngột chuyển sang màu đỏ ửng, không khác gì con tắc kè hoa, “Em nghĩ là…với tình trạng hiện tại, thật không thích hợp để “vận động”.”

Nhìn nét mặt của cô, anh phá lên cười to, “Cô gái, mặc dù anh hiểu rõ em vô cùng khát vọng anh, nhưng mà tối nay thật sự chỉ muốn ôm em ngủ thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”

“Anh… đồ mặt dày!” Anh dám xuyên tạc ý của cô! Hừ!

“Chỉ có với em anh mới mặt dày mà thôi!” Anh kéo cô nép vào lồng ngực ấm áp của mình.

Ôn nhu tựa trước ngực của anh, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của người đàn ông này, không hiểu sao lòng cô lại phát sinh lo lắng, giống như có chuyện gì sắp xảy ra, mà chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ này.

Tốt hay xấu? Hay là do cô quá đa nghi rồi?

Người yêu anh  em của tôi.

Anh mãnh liệt muốn chiếm giữ em như thế

Là vì trách nhiệm hay là vì tình yêu?

Mặc dù rất muốn hỏi anh cho thật rõ ràng

Nhưng trong lòng lại sợ phải biết đáp án…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN