Người Yêu "Anh Em" Của Tôi - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Người Yêu "Anh Em" Của Tôi


Chương 5


Hôm nay là sinh nhật Đồng Liệt Lâm tròn 18 tuổi, vốn là tâm trạng anh vô cùng tốt thế nhưng vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng chuông cửa không thức thời vang lên ầm ĩ, phá hư tâm tình tốt đẹp của anh.

Bước ra phía cửa, vừa mở ra, vốn đã định sẽ sạc một tràng cho phát lửa giận, nhưng lời vừa ở cửa miệng đã bị nuốt vào trong bụng.

“Liệt Lâm.” Ngoài cửa là một ông già đã trên  60.

“Ông tới làm gì?” Anh buông giọng điệu thiếu thiện ý, vừa lúc chặn đứng lối vào, không có chút ý tốt mời khách.

“Chẳng lẽ đây là cách thức Bích Như và Gia Minh dạy dỗ cháu sao? Bắt người lớn tuổi đứng ngoài cửa nói chuyện sao?” Ông lão lấy sức dọng mạnh cây gậy xuống đất, làm phát ra âm thanh cực lớn.

“Nhà họ  Đồng cao quý ngoại trừ chúng tôi, bán người nhà mưu cầu lợi ích, kể ra gia quy cũng chẳng có gì đáng gọi là gia quy.” Anh lạnh lùng cười một tiếng, châm chọc nói “Còn nữa, ông có tư cách để phê bình cách thức dạy dỗ của cha mẹ tôi?”

“Mày!” Ông lão tức giận, không tìm được lí lẽ để phủ nhận lời nói vừa rồi.

“Xin hỏi đại lão gia hôm nay rồng đến nhà tôm rốt cuộc là muốn truyền lệnh gì? Không phải lại muốn tôi về tiếp quản cái công ty chết tiệt của ông chứ? Vậy ông có thể đỡ tốn nước miếng, bảo tôi trở về công ty của ông hưởng quyền hành, tôi sẽ không về.” Một ánh nhìn lạnh như băng nhắm thẳng đến ông lão, so với lúc anh nổi cơn thịnh nộ còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.

Dù có nhiều năm trải đời, ông lão kia vẫn cảm thấy khiếp sợ, cũng may độ lão luyện đã giúp ông có khả năng không biểu lộ ra ngoài, “Tiếp quản công ty của ta có gì không tốt? Dù gì nó cũng là một công ty có tiếng tăm!”

“Một công ty có tiếng tăm? Ha ha…! Cổ phiếu cái công ty đó ông nhìn xem nó có giá  không rồi hãy nói nó có nổi danh hay không?” Chịu sự quản lí của một đám người chỉ biết sống phóng túng bằng quỹ đen, cái công ty đó có thể có bao nhiêu thành tựu? Không bị phá sản cũng là được phò trợ rồi, “Nó còn tồn tại đến bây giờ cũng là điều mà tôi muốn biết nhất đấy!” Anh giễu cợt nói.

“Mày!”……..

Đồng Hồng than nhẹ “Liệt Lâm, ta rất xin lỗi trước kia đối đãi cháu không tốt, bây giờ ta cũng là đã hạ mình xuống nói chuyện với cháu rồi, cháu vẫn không thể tha thứ cho ta sao?” Năm đó cũng là ông làm sai, làm ông mất luôn cả con trai và con dâu, vì điều này mà dù ông có làm bất cứ điều gì đứa cháu này cũng không chịu tha thứ cho ông.

Đồng Liệt Lâm khinh thường, cười lạnh “Lời xin lỗi của ông có thể làm cho cha mẹ tôi sống lại sao? Nếu không phải ông khiến họ khổ sở, bức bách họ, làm họ chết, thì bây giờ tôi phải là trẻ mồ coi sao? Chỉ một câu xin lỗi của ông thì cho rằng tôi sẽ tha thứ, điều này không phải quá tốt đấy chứ?” Năm đó sống khổ sống sở, một câu xin lồi thì muốn được tha thứ, vậy anh cũng thật có lỗi với cha mẹ.

“Liệt Lâm, cái ta muốn chỉ là đền bù—-“, Đồng Hồng đang nói lại bị anh cắt đứt “Tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không bao giờ đi về Đức với ông, trở thành con cờ dưới tay ông, sẽ không bao giờ đi về cái gia tộc đần độn đó, giúp ông nuôi cái đám người ăn hại kia.  Nếu như ông thật nghĩ muốn đền bù cho tôi, thì xin đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa, để cho tôi được sống yên ổn, cũng đừng vọng tưởng tôi sẽ trở về.” Anh vô cùng căm ghét cái gọi là đền bù của ông.

“Liệt Lâm, nhà của ông luôn chào đón cháu.” Đồng Hồng thở dài lần nữa, không  ép buộc anh nữa.

“Nhà? Chào đón?” Đồng Liệt Lâm cười nhạo, “Vậy tôi xin hỏi, cái nhà kia, trừ ông ra còn có ai muốn tôi trở về tranh quyền đoạt lợi cùng bọn họ?”

“Cái này….” Cháu trai nói đúng, ngoại trừ ông muốn, thì không còn ai nguyện ý để anh về.

“Không trả lời được đúng không? Trên thực tế không  ai muốn tôi trở về, mà có trở về thì mỗi ngày đều phải sống như ở chiến trường, mỗi ngày ai ai cũng ra sức tranh giành đấu đá. Ba tôi trước kia có thể ở được, cũng không có nghĩa là tôi cũng có thể ở được.”

Người họ Đồng, trong mắt ngoài chữ “lợi”, không có gì khác, nói chi đến chữ “tình”, thậm chí khi cần cũng có thể bán buôn lẫn nhau.

Ba của anh chính là một ví dụ.

“Ai!Liệt Lâm, cháu ở đây có tốt không?” Đồng Hồng hai vai rũ xuống, trong nháy mắt như già đến hơn 10 tuổi.

“Trừ lúc bị ông và đám người họ Đồng quấy rầy ra, cuộc sống của tôi luôn thoải mái vừa ý, không có lục đục đấu đá, cũng không có suốt ngày tính toán, cũng không phải lo lắng đề phòng nhau.” Nhìn dáng vẻ Đồng Hồng bị cự tuyệt, anh vẫn lạnh lùng nói ra những lời tàn khốc.

“Lại còn, nhà họ Phương kia đối đãi với cháu được không?” Đồng Hồng lại hỏi,

Đồng Liệt Lâm nheo lại đôi mắt, “Ông điều tra tôi?”

“Ông chỉ là quan tâm cháu….” Ông vội vàng giải thích.

“Tôi nói cho ông biết, tốt nhất đừng đả động gì tới nhà họ Phương, nếu không tôi thề, nhất định sẽ phá hủy nhà họ Đồng các người, phá hủy cả Đồng Thị, hơn nữa ông cũng không cần chọc vào tôi. Bảo đám người nhà ông cẩn thận một chút, nếu không tôi sẽ khiến các người đứng ngồi không yên, đừng hòng mơ tưởng đến cuộc sống vô tư như lúc này.”

Đồng Liệt Lâm nhìn chằm chằm ông, lạnh lùng uy hiếp.

“Ông nghĩ, nhà họ Phương kia hẳn đối với cháu rất tốt.” Đồng Hồng gật đầu một cái.

“Từ lúc cha mẹ tôi chết, đều là bọn họ một tay chăm sóc tôi, cho tôi biết được yêu là thế nào, những thứ này ông cùng nhà họ Đồng cả đời cũng không ai cho tôi được.”

“Yên tâm, ông sẽ không đả động gì tới nhà họ Phương, cũng sẽ không cho bọn người kia làm xằng bậy, quấy rầy cháu hay nhà họ Phương.”

“Tốt nhất là như vậy. Không tiễn.” Anh xuống lời tiễn khách, không muốn nhìn ông thêm lần nào nữa.

“Được, gặp lại sau.”Đồng Hồng lần nữa than thở, xoay người đi.

“Không cần hẹn gặp lại.” Đồng Liệt Lâm đang muốn đóng cửa lại thì phát hiện Phương Tiểu Lương đang đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn anh “Tiểu Lương?”

Phương Tiểu Lương khôi phục tinh thần, nhìn Đồng Hồng gật đầu một cái.

Đồng Hồng nhìn cô, chăm chú như nhìn một bình cổ giá trị, sau một hồi khá lâu, ông mới mỉm cười, gật đầu một cái, tình ý sâu xa mà nói: “Thằng bé Liệt Lâm này, làm phiền cháu.”

Nói xong không đợi Đồng Liệt Lâm đuổi người, ông đã rời đi.

Nhìn theo bóng ông Đồng Hồng một lúc lâu cho đến lúc Đồng Liệt Lâm gọi, Phương Tiểu Lương mới định thần người, quay lại, cười nhẹ với anh “Tôi có nướng vài cái bánh ngọt, cậu thì lúc nào cũng kết bánh ngọt với trái cây mà!” Sau cô giơ lên cái hộp trong tay.

“Cậu nghe hết rồi?”

Anh không đáp mà hỏi ngược lại, anh biết cô nghe, mặc cho công lao nhiều năm che giấu, lần này C muốn để cho cô biết hết mọi chuyện.

“Có nghe một phần nhỏ”. Cô gật đầu, cảm thấy nhịp thở không được bình thường.

“Vậy đi, cậu còn muốn nghe chuyện gì, tôi đều sẽ kể.” Anh mở cửa, nhẹ nhàng lách người cho cô vào nhà.

“Không ăn bánh ngọt trước hở?” Cô nghĩ anh còn chưa chắc có thể nói về đề tài này, “Chuyện kia đợi cậu nghĩ thông rồi hãy nói! Không cần phải vội!” Nói thế nhưng cô chưa chắc có thể đợi đến lúc đó.

“Không, tôi muốn nói.” Anh nắm lấy tay cô dẫn vào trong nhà, kiên định nói.

“Vậy tôi đi pha một chút trà, sau đó vừa uống trà vừa nói chuyện, được không?” Lấy ra trong túi đeo bao trà, cô hỏi.

Anh gật đầu, sau buông tay cô ra.

Lúc sau, cô mang lên phòng khách hai chén trà nhỏ, vẫn còn bốc hơi nóng, cẩn thận đặt lên bàn, “Cậu  uống chút trà hoa hồng đi,  có thể nhanh chóng an thần”

Anh lại lặng lẽ gật đầu, nhấp một ngụm trà nhỏ.

“Được rồi, bây giờ điều gì cậu cũng có thể nói.” Phương Tiểu Lương thoải mái dựa vào ghế sopha, sẵn sàng cho một cuộc trò chuyện.

Anh hít sâu một cái, “Ông lão lúc nãy…là ông của tôi, nhưng chính ông ta lại là người giết chết cha mẹ tôi.”

“Ông ta…tại sao?”

“Đó là bởi vì cuộc hôn nhân đáng chết của ông ấy!” Anh quắc tia mắt hung giận bất bình quát lớn. “Ông ấy  vì muốn mở rộng sự nghiệp của mình mà bắt ép cha tôi cưới một cô gái chưa từng gặp mặt, nhưng ông ấy ngàn tính vạn tính cũng không ngờ cha tôi lại yêu say đắm một cô thư kí, người đó chính là mẹ tôi. Vào thời điểm đó cũng là lúc tôi sinh ra.”

“Ông muốn cha tôi lựa chọn, một là cút khỏi nhà, hai là cưới cô gái xa lạ kia, sau đó đuổi cổ mẹ con tôi đi.” Anh bấm chặt mấy đầu ngón tay, “Cha tôi đã chọn rời khỏi nhà, thế nhưng ông ấy lại nuốt lời, bắt đầu bức bách hai người bọn họ, cha tôi bị bức ép đến mức tâm trí rối bời, một lần trên đường thì bị tai nạn giao thông, cha tôi…qua đời, mẹ tôi cũng ấm ức đau khổ quá mà chết…”

“Trời ơi…” Mắt Phương Tiểu Lương đỏ lên, không dám tin.

“Sau đó chú Phương dẫn tôi đến nhà cậu, chăm sóc nuôi nấng tôi, lúc ấy thì chuyện gì xảy ra hẳn cậu cũng rõ.” Cô lặng gật đầu một cái, sau một lúc lâu, anh lại tiếp tục nói, “Cho đến lúc tôi tròn 16 tuổi, chú Phương mới nói cho tôi biết, cha tôi trước lúc mất có để lại cho tôi một khoản tiền, đến lúc này có thể sử dụng tùy ý. Sau đó tôi lấy một ít từ đó ra đầu tư, cũng có chút thành công, đủ cho tôi có thể sống tự lập, cho nên một năm sau tôi rời nhà cậu.”  Về vấn đề anh đã đầu tư như thế nào mà có thể thành công ở tuổi ấy, và vận may đến với anh thế nào, đây là điều mà anh luôn không nói với cô.

“Không ngờ….” Cô không nhịn được ôm anh vào lòng, như một ôm một con thú đáng thương, nước mắt lưng tròng không ngừng rớt xuống, rớt xuống, “ Ông ta sao lại tàn nhẫn đến vậy… Làm sao có thể độc ác với cậu như vậy…”

Đặt ly trà trong tay xuống, anh nâng bàn tay cô, “Đừng khóc, tôi nói chuyện này đâu phải để cậu khóc.” Anh bất đắc dĩ nói: “Trước kia có chết cũng đâu thấy cậu khóc, bây giờ thì thích khóc rồi hả? Muốn trở thành một tên mít ướt sao?”

“Thật sự, mình không khống chế được…” Cô khóc rất thảm, có cố gắng nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra.

“Hừ! Cứ khóc tôi sẽ không nói nữa.” Anh nửa dụ dỗ nửa uy hiếp nói, một tay lau nước mắt cô, không ai phát hiện nãy đến giờ hành động của họ  không khác gì hành động thân mật của một cặp tình nhân.

“Mặc kệ, cậu nói gì thì cứ nói, nhưng khóc thì mặc mình.” Cô bốc đồng yêu cầu.

“Được, được, được, bà chúa, chỉ có cậu là lớn nhất.” Anh cao hứng phát hiện khoảng cách sau lần gây gổ giữa hai người giờ đã được kéo gần lại.

“Mình làm sao có thể là nữ chúa, chỉ có cậu là ông hoàng.” Cô thút tha thút thít phản bác, giơ tay lau nước mắt, “ Vậy ông ấy hôm nay đến để làm gì?”

“Ông ta muốn tôi theo ông trở về.” Nói tới Đồng Hồng, mặt Đồng Liệt Lâm lần nữa trầm xuống.

“Trở về? Trở về đâu?”

Ngồi trong ngực anh, cô không hiểu hỏi.

“Trở về Đức.” Anh căm hận khạc ra ba chữ.

“Đức? Cậu phải trở về thật sao?” Cô nắm chặt áo anh.

“Không, tôi không muốn  quay về cái nơi suốt ngày lục đục đấu đá đó, cuộc sống bây giờ chẳng phải tốt hơn sao?”

Lại cũng thích cảm giác có cô bên canh “Tôi nhất định sẽ không về.”

“Mình chưa từng thấy qua bộ dạng này của cậu, cậu trở nên rất xa lạ.” Bình thường tức giận, anh đều dùng tiếng nói để xử lý, đem người rống đến ù tai choáng váng, nhưng lần này  anh chỉ dùng đôi mắt để trừng người, nhưng lại có cảm giác sợ hãi hơn bao giờ hết.

“Sợ sao?” Anh lo lắng hỏi. Sợ cô sẽ sợ anh, dần xa cách anh. “Không sợ.” Đó là cảm giác nói cho cô biết, anh sẽ không như vậy với cô, “Cậu sẽ đối xử với mình giống như đối xử với ông ấy sao?” Tuy rằng chắc chắn sẽ như vậy, nhưng cô vẫn muốn được anh cam kết.

“Không, mãi mãi không như vậy.” Anh hứa hẹn.

“Mình tin cậu.” Nghe đến đó, cô cười rất thoải mái.

“Thần kinh hề hề hà hà, vừa khóc vừa cười, cậu thật đúng là điên khùng.” Anh chế nhạo mà nói, đưa tay lau đi vài giọt nước mắt còn chưa ráo.

Cô cong môi lên, bất mãn nói,: “ Hôm nay tên thần kinh này lại dậy sớm vì cậu rửa tay nấu canh, rồi cả nướng cá, trái cây, bánh ngọt cũng đều làm! Vậy mà một câu cảm kích cậu cũng không có, lương tâm có phải bị chó ngậm trong mồm tha đi rồi không?” Cô dùng sức vỗ vỗ ngực của anh.

“Trời Đất làm chứng, lương tâm của tôi luôn ở chỗ này.” Anh lấy một tay che ngực chỗ cô đánh, “Làm sao có khả năng bị chó ngậm trong mồm tha đi?”

Cái tên này, vốn dĩ bản thân không có lương tâm, vậy mà dám hoài nghi chân thành của cô. Cô thật sự số khổ mà… mặc kệ, ngừơi xưa nói, kẻ ác vẫn thường chết sớm.

“Cậu…” Cô bị làm tức đến không nói hết nổi câu.

“Tôi như thế nào?” Anh còn tiếp tục khích bác sự tức giận của cô, “Sao không nói ra được vậy? Vậy tôi cho cậu mấy lựa chọn: A là đẹp trai, B là rất đẹp trai, C là vô cùng đẹp trai…Cậu chọn đi.” Nói xong anh liền vội vã nghiêng người tránh cái đánh từ bàn tay nhỏ bé của Lương Lương.

Nguyên nhân chính là bởi vì Lương Lương đang cầm bánh ngọt mà anh thích ăn nhất.

“Cậu thật xấu xa! Đừng có mà trốn!” Cầm trên tay bánh trứng, cô thuận tay đem chúng bôi lên mặt anh, làm nên một lớp mặt nạ bằng bánh ngọt, “Cậu thật là đẹp trai đó A Đồng!” Cô còn gỉa bộ nữ sinh nhìn thấy thần tượng, đôi tay nâng má mắt long lanh, môi đỏ khẽ nhếch lên kinh ngạc.

“Ây, tới đây đi!” Cô nói xong lại đem khối bánh ngọt có bơ thoa lên mặt anh “Thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai đó, nghe này cậu có hứng thú làm diễn viên hài không vậy? Ha… ha..ha…”

“Ghê tởm! Phương Tiểu Lương, lần này xem như cậu thắng!” Anh không cam lòng chỉ một mình dính bánh bơ, nên lén lấy một ít bánh tính toán bôi lên mặt cô, không ngờ lại đạp trúng một miếng bánh rơi rớt, trượt chân, ngã đè về hướng của cô, “Tiểu Lương, cẩn thận…..”

“Đừng..!!!!” Có tránh cũng không kịp nữa, Phương Tiểu Lương bị thân thể cứng rắn của anh đè lên, một cơ thể vô cùng to lớn.

“Tiểu Lương, cậu có bị sao không?” Anh lấy khuỷu tay chống người lên, lo lắng cúi đầu hỏi cô.

“Tiểu Lương?” Anh vỗ nhẹ vào mặt cô.

“Đau quá….Đồng Liệt Lâm chết tiệt, muốn trả thù tôi cũng không cần như vậy chứ?” Cô thở hổn hển, vỗ vỗ nơi dính bánh, “Cậu lại còn rất nặng…”

“Cậu không sao chứ?” Anh vẫn chống tay lên người cô, không dám ôm cô nâng lên.

“Cậu còn ở đó nằm đè lên người tôi, như vậy sẽ có chuyện đó.” Cô thấp giọng lầu bầu.

Bởi vì nếu cô không kìm được lòng mình, sẽ kéo khuôn mặt anh lại gần mà hôn lên.

“Cái gì?” Anh nghe không rõ.

“Mau tránh ra, tôi không sao.” Cô dùng sức đẩy anh.

Không ngờ cô lại đột nhiên đẩy anh ra, khiến anh nhất thời không kịp phản xạ, đôi tay trơn hạ xuống, cả người anh lần nữa lại đè lên người cô.

“Đừng!”

“A!”

Tiếng kêu rên cùng tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên, Phương Tiểu Lương cùng Đồng Liệt Lâm không dám tin trừng lớn mắt, bởi vì kinh ngạc hơn là đau đớn…………..

Anh anh anh….đã hôn cô!

Thời gian trong khoảng khắc đó như bị bấm cho dừng lại, không tiến, không lùi.

Anh nhìn cô, cô nhìn anh, hai người chằm chằm nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng quên mất phải buông môi nhau ra.

Phải thật lâu sau đó hai người mới có thể tách môi nhau ra.

Là cô lần nữa đẩy anh ra.

Phương Tiểu Lương kinh hoàng luống cuống đứng lên, quần áo xốc xếch chạy đến nhà vệ sinh, “Tôi….tôi đi rửa tay một lát.”

Trời ạ! Cô thiếu chút nữa, thiếu chút nữa sẽ ôm lấy cổ anh, hung hăng hôn lên môi anh….

Lúc này trong đầu cô đầy suy nghĩ rối loạn, không biết tại sao không dám cùng anh đối mặt.

Nhưng người suy nghĩ lung tung không chỉ có cô.

“Ách…” Cô nhanh chóng bước lại phòng khách.

Mới vừa rồi, cô và anh….răng môi kề nhau! Anh và cô?

Cô cô cô…là người  anh  em tốt của anh! Thế nhưng anh với cô lại làm ra thứ chuyện này!

Nhưng đáng ghét nhất là cái tên này…cái tên khốn kiếp này… một chút áy náy cũng không có, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ… còn hung hăng hôn cô!

Anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao đối với người mình xem như anh  em tốt lại nảy sinh dục vọng? Trong ah chợt nảy ra mâu thuẫn.

Hai người bọn họ… lúc này trở nên là lạ?

Anh lần nữa ngẩng đầu về phía cánh cửa cô đã về, khẽ nguyền rủa bản thân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN