Người Yêu Cũ Là Tổng Tài - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Người Yêu Cũ Là Tổng Tài


Chương 39


Thẩm Di Hòa nghe theo hắn, lấy điện thoại gọi cho Lập Thành. Trạch Dương cố sức đưa tay về phía Thẩm Di Hòa để cậu đưa điện thoại cho hắn. Thẩm Di Hòa bật loa ngoài đưa điện thoại cho Trạch Dương. Chẳng bao lâu, Lập Thành bắt máy. Trạch Dương cố sức nói

– Hủy mọi chứng cứ ở cái xưởng của Trạch Khải. Đó là một vụ nổ khí ga do một người làm việc trong xưởng bất mãn gây ra. Trong túi tôi có con dao, đem nó đi hủy.

Lập Thành không hỏi thêm, tự hiểu Trạch Dương muốn chuyện hắn bị bắt cóc coi như không xảy ra.

– Hắn còn sống không?

– Có thể đã chết.

– Được.

– Hiện tôi mất máu rất nhiều.

– Tôi biết rồi. Đưa máy cho tôi nói chuyện với Thẩm Di Hòa

Trạch Dương đưa máy lên phía trước. Thẩm Di Hòa nãy giờ vẫn lắng nghe cuộc đối thoại. Lập Thành hỏi tình hình, biết Trạch Dương đang nguy cấp liền yêu cầu cậu lái xe nhanh đến một địa điểm hẹn.

Hạo Kiện ẩn mình trong Lý gia để tra ra cái chết của cha mẹ hắn. Hắn chắc chắn biết Trạch Khải là kẻ chủ mưu và Lý gia là kẻ nghe theo, Vũ gia trong chuyện này vô tội. Hạo Kiện biết Trạch Dương là người hủy bằng chứng phạm tội của Trạch Khải để bảo vệ Trạch gia. Hắn hận Trạch Dương và Trạch gia ở điều này. Có điều hắn lại không biết Trạch Dương thật sự không hề liên hệ với hai vợ chồng đó. Hắn lấy được chứng cứ thông qua Lý gia. Hai vợ chồng họ đã giao dịch với cả hai nhà và bị Lý gia phản bội.

Trạch Dương có thể đoán được toàn bộ kế hoạch lần này của Hạo Kiện. Thông qua Lý gia, Hạo Kiện biết đến Trạch Khải. Bằng một cách nào đó, hắn đã cài người vào trong băng nhóm của ông ta, đưa video Thẩm Di Hòa bị bắt cóc để buộc Trạch Dương đến nơi Trạch Khải chỉ định. Mọi chuyện vô cùng thuận lợi khi hai kẻ thù của hắn đều ở một chỗ. Sau khi Trạch Dương bị bắt, Trạch Khải chắc chắn sẽ giết Trạch Dương. Tiếp đến hắn sẽ cho một vụ nổ ngoài ý muốn xảy ra. Để chắc chắn hơn, có thể hắn đã cho một người ở lại giúp cho Trạch Khải ra đi một cách tự nhiên nhất.

Kế hoạch có vẻ thành công. Trạch Dương không ngờ bản thân tận lực che dấu thân phận cho Hạo Kiện và Thẩm Di Hòa trước Lý gia lại nhận được lòng biết ơn thế này.

Trạch Dương cảm thấy mệt mỏi. Hắn làm rơi điện thoại vì không thể giữ nỗi. Thẩm Di Hòa không thể bình tĩnh, lên tiếng gọi

– Trạch Dương.

Trạch Dương mơ hồ, hắn mơ thấy cái ngày hắn nhận được cuộc gọi của Thẩm Di Hòa hẹn gặp hắn. Trong tình thế lúc đó, hắn đã nghĩ đến cậu đang gặp chuyện, giọng nói của Thẩm Di Hòa có chút không được tự nhiên càng làm hắn khẳng định điều đó. Hắn cực kì bất an nên bất chấp giám sát nghiêm ngặt của ông nội mà trốn đi. Vậy mà, Thẩm Di Hòa lại nói muốn chia tay. Trạch Dương đã vô cùng tức giận, hắn chỉ không muốn cậu giận dỗi vào lúc đó. Thẩm Di Hòa đã không nghe hắn nói hết câu liền bỏ chạy. Chỉ là cậu không biết, khi cậu bỏ chạy, một nhóm người đã lao tới.

Trạch Dương mở mắt, không phân biệt được quá khứ với hiện tại. Hắn nhớ bản thân đã từng nằm lẻ loi dưới đất với con dao trên ngực, vô cùng đau đớn. Hắn như mơ hồ nhìn thấy ông của mình.

– Ông nội… ông tới hơi muộn.

Ông nội cứu hắn, cũng đưa cho hắn cả gia tộc.

Trong năm năm, hắn không dám tìm cậu. Hắn sợ cậu bị vướng vào những chuyện trong gia tộc hắn. Đến khi mọi chuyện đã ổn, hắn muốn giữ lấy Thẩm Di Hòa liền bị Thẩm Di Hòa đâm thêm một dao.

– Trạch Dương.

Trạch Dương lại nghe thấy tiếng Thẩm Di Hòa gọi. Hắn chỉ thấy đau đớn.

– Em lại chọn Hạo Kiện.

Thẩm Di Hòa vui mừng vì hắn lên tiếng

– Anh đừng ngủ, sắp đến nơi rồi.

– Hạo Kiện với em rất giỏi. Diễn một vở kịch bắt cóc để bắt Trạch Khải lộ mặt, em dùng tôi làm mồi nhử.

– Không có.

– Một cái bẫy hoàn hảo. Trạch Khải giết tôi, rồi sẽ có một tên nào đó bất mãn với Trạch Khải mà làm cái xưởng nổ tung. Trạch gia không còn ai có thể kế thừa cũng tiêu tùng. Em giúp họ trả thù được rồi.

– Không phải như vậy. Tôi không hề biết bất cứ điều gì.

Trạch Dương dường như không thấy tiếng Thẩm Di Hòa nói, hắn tiếp tục

– Hai người chắc hẳn chuẩn bị sẵn kế hoạch làm Trạch Khải chết ngạt phải không? Thẩm Di Hòa… em muốn tôi chết sao?

Thẩm Di Hòa chợt khóc

– Trạch Dương.

Trạch Dương chợt cười yếu ớt

– Món nợ Trạch Khải nợ, tại sao em luôn tính trên đầu tôi. Trạch Khải chết rồi. Món nợ này có phải nên kết thúc rồi không?

Thẩm Di Hòa dừng xe lại. Một nhóm nhân viên cấp cứu vội vàng tiến tới. Trạch Dương được đưa ra ngoài. Thẩm Di Hòa đứng bên cạnh, nắm chặt tay hắn. Trạch Dương thì thầm

– Nếu tôi không đến tìm em, nghĩa là tôi không còn muốn bên em nữa. Em được tự do rồi.

Đó như một lời trăn trối. Trạch Dương buông tay Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa hoảng sợ mà giữ tay Trạch Dương lại.

– Em nhất định sẽ tìm anh. Cho nên… làm ơn…

Trạch Dương không hề nghe thấy, hắn hoàn toàn rơi vào hôn mê. Lập Thành ngăn Thẩm Di Hòa lên xe cứu thương. Thẩm Di Hòa bị nhiều người đẩy ra xa. Chiếc xe chạy đi. Không từ bỏ, Thẩm Di Hòa lên xe, nhưng chiếc xe lại không còn chìa khóa. Thẩm Di Hòa chỉ có thể nhìn theo đến khi tiếng còi cấp cứu biến mất.

Thẩm Di Hòa không biết rằng. Trạch Dương trước khi hôn mê đã nói với Lập Thành, hắn không muốn gặp lại Thẩm Di Hòa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN