Người Yêu Cũ Là Tổng Tài - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Người Yêu Cũ Là Tổng Tài


Chương 42


Lập Thành đóng cửa phòng Trạch Dương lại. Trong căn biệt thự không còn ai ngoài một người điều dưỡng. Trạch Dương khó ngủ nên trong nhà không được phát ra bất cư âm thanh nào.

Thẩm Di Hòa ngồi đối diện với Lập Thành, chờ đợi những điều có lẽ không tốt đẹp từ Lập Thành. Lập Thành quả thật không nói điều tốt đẹp

– Đừng xuất hiện trước mặt Trạch Dương nữa.

Thẩm Di Hòa lập tức phản bác

– Không thể.

– Trước khi hôn mê, cậu ấy nói với tôi rằng không muốn gặp cậu. Bởi vì cậu ấy cứ nghĩ cậu ấy sẽ chết. Ngay tại thời điểm đó cậu ấy vẫn muốn bảo vệ cậu.

Nếu trạch Dương chết mà Thẩm Di Hòa vẫn mặc định hắn còn sống, chỉ là không muốn nhìn thấy cậu. Có phải theo thời gian cậu sẽ quên hắn và sống một cuộc đời mới. Một người tên Trạch Dương rồi sẽ biến mất tự lúc nào. Nghĩ đến đó, Thẩm Di Hòa cảm thấy run sợ.

– Cậu ấy hôn mê nửa năm, khi tỉnh lại vẫn không muốn gặp cậu. Thế nhưng cậu ấy không cho nơi này có vệ sĩ. Bởi vì cậu ấy vẫn hi vọng cậu sẽ đến.

Một năm nay cậu không liên lạc với Hạo Kiện, nguồn lực để tìm người là không có. Muốn tìm người bên ngoài giúp nhưng khi nhắc đến tên Trạch Dương lại không một ai nhận làm. Thẩm Di Hòa muốn nói cậu luôn tìm kiếm hắn nhưng cậu im lặng không giải thích.

– Sớm không đến, muộn không đến. Ngay thời điểm cậu ấy quyết tâm từ bỏ cậu lại xuất hiện. Cậu muốn chơi đùa đến lúc nào?

– Tôi không chơi đùa. Tôi đã đến thì sẽ không rời khỏi.

Lập Thành đứng dậy, ý muốn tiễn khách rất rõ ràng

– Tôi chỉ đang thông báo. Nếu cậu vẫn cố chấp, tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh.

Thẩm Di Hòa suy nghĩ một lúc, im lặng rời khỏi, đối chọi với Lập Thành là một điều ngu ngốc. Cậu cũng không nghĩ đến bản thân phải làm cho Lập Thành tin mình. Bởi vì Thẩm Di Hòa hiện tại chỉ quan tâm đến Trạch Dương, cũng chỉ muốn Trạch Dương. Những người khác đối với cậu đã không còn quan trọng.

———–

Trạch Dương chỉ ngủ một giấc ngắn rồi lại tỉnh. Hắn ngồi dậy, nhìn quanh rồi nhấn nút nơi đầu giường để gọi người. Chẳng mấy chốc một nữ điều dưỡng bước vào. Trạch Dương liền hỏi

– Lập Thành đâu?

– Đang ở thư phòng. Anh có cần tôi gọi anh ấy đến không?

Trạch Dương cảm nhận mơ hồ cảm giác Thẩm Di Hòa ở đây, nhưng tại sao lúc hắn tỉnh lại thì không thấy người đâu. Cậu ấy không phải nói sẽ ở lại sao? Trạch Dương muốn một điều xác định nên nói

– Gọi hắn đến đây.

Lập Thành không bao lâu liền bước vào. Trạch Dương xoa đầu đau nhức của mình. Lập Thành đi đến rót một ly nước ấm đưa cho Trạch Dương

– Cảm thấy không khỏe chỗ nào?

– Có chút đau đầu…. Lúc nãy có phải… em ấy tới không?

Lập Thành im lặng quan sát vẻ mặt Trạch Dương. Hắn muốn nói dối nhưng cuối cũng vẫn thừa nhận

– Đã bị tôi đuổi đi.

– Em ấy nghe theo?

– Rất dứt khoát.

– Vậy à.

Trạch Dương thản nhiên lên tiếng, che giấu nỗi thất vọng bao trùm.

————–

Thẩm Di Hòa ra khỏi căn biệt thự, tìm một chỗ khuất dạng ẩn nấp. Cậu chờ cho đến khi căn biệt thự chìm hoàn toàn trong bóng tối liền hành động.

Thẩm Di Hòa nhẹ nhàng đến trước cổng rồi lấy từ trong túi ra chìa khóa đã lấy trộm từ lúc chiều. Cậu mở cổng xong liền đi vào. Có điều, không thể lấy trộm mật khẩu cửa chính. Thẩm Di Hòa nhìn về phía cửa sổ đang phòng Trạch Dương, không chút lưỡng lự mà trèo tường.

Thẩm Di Hòa nhảy vào ban công căn phòng của Trạch Dương. May mắn cửa không khóa. Trong phòng chỉ có đèn ngủ với ánh sáng nhẹ, người nằm trên giường đang mở mắt nhìn về phía cậu.

Trạch Dương nhìn Thẩm Di Hòa xen lẫn vào ánh đèn tiến về phía mình. Hắn không phân biệt được giấc mơ hay hiện thực, tác dụng của thuốc vẫn còn làm đầu óc hắn mơ màng.

– Em đi vào giấc mơ của anh.

Thẩm Di Hòa leo lên giường, chui vào trong chăn rồi tiến vào trong lòng ngực của Trạch Dương. Thẩm Di Hòa che đi ánh mắt xót xa của mình, nói với Trạch Dương

– Không phải mơ.

Trạch Dương hôn lên trán Thẩm Di Hòa, thầm thì

– Ở lại có được không?

Trạch Dương ôm lấy Thẩm Di Hòa vào lòng, an tâm đi vào giấc ngủ. Hắn nghĩ hắn đang mơ một giác mơ đẹp.

Trạch Dương đã thức dậy từ rất sớm. Hắn có chút giật mình khi phát hiện có người nằm bên cạnh. Mà người kia vẫn ngủ ngon lành, ngay cả khi bác sĩ tiến vào kiểm tra Trạch Dương thì Thẩm Di Hòa vẫn không tỉnh dậy. Trạch Dương im lặng quan sát người trong ngực rồi không kiềm được mà hôn lên mắt, lên mũi và đôi môi của Thẩm Di Hòa.

Thẩm Di Hòa mở mắt, đã rất lâu rồi cậu không có một giấc ngủ trọn vẹn. Cậu vẫn nằm trong lòng của Trạch Dương, không dám nhúc nhích vì sợ Trạch Dương thức giấc. Thẩm Di Hòa lén nhìn lên thì thấy Trạch Dương đang nhìn mình. Cậu lên tiếng

– Anh đã tỉnh dậy.

– Khoảng năm tiếng trước.

Thẩm Di Hòa nhìn về phía đồng hồ, đã đến giờ trưa. Cậu vốn muốn chăm sóc cho Trạch Dương nhưng có vẻ khởi đầu không được tốt lắm. Trạch Dương quan sát biểu hiện của Thẩm Di Hòa, không lên tiếng đuổi người, thở dài hỏi

– Em đây là muốn như thế nào?

Thẩm Di Hòa nghiêm túc nhìn vào gương mặt của Trạch Dương

– Muốn ở bên anh. Có điều Lập Thành không cho em gặp anh nên em phải trèo tường.

– Anh đã nói rõ ngày hôm qua rồi. Chúng ta đã không có gì để nói nữa.

– Ngay cả anh cũng muốn đuổi em sao?

Trạch Dương im lặng, không thể mở miệng đuổi người. Chỉ cần điều Thẩm Di Hòa muốn, hắn không thể từ chối được. Thẩm Di Hòa mỉm cười, lại gần hơn rồi hôn lên môi Trạch Dương.

– Em hiện tại không nhà, không xe, cả việc cũng không có. Anh cưu mang em được không?

Trạch Dương nhẹ nhàng chạm lên mặt Thẩm Di Hòa. Cảm thấy bản thân lại thua nữa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN