[Ngưu_ Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ? - Chương 37 - Thức Tỉnh.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


[Ngưu_ Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?


Chương 37 - Thức Tỉnh.



Nhà ông Thiên Khôi, tám giờ bốn mươi lăm phút sáng, cửa đóng, mọi người trong nhà đã đi làm, đi học.

Nhếch mép, người con trai lê từng bước chân nặng trĩu lên cầu thang, mở cánh cửa phòng, làm nó phát ra tiếng kêu kẽo kẹt nho nhỏ, phá vỡ sự tĩnh lặng âm thầm đang ngự trị nơi nhà nhỏ.

Bữa sáng rất đơn giản, bánh mì và trứng ốp la, rưới thêm ít tương ớt đỏ rực, tràn đầy khắp dĩa, chúng sáng bóng như những tinh thể đỏ lấp lánh, nổi bật như màu máu nơi cổ tay.

Nhai bữa sáng một cách nhàm chán, chàng trai thư thái dọn chén dĩa, rửa bát, vào nhà tắm, xối lên người nguồn nước lạnh lẽo rét căm, cậu chàng mím môi, tắm vội, thay trang phục đàng hoàng tử tế.

Đến lúc cần gì đó để sưởi ấm lại mình rồi!

Cười, cười đến ám ảnh. Cậu ta bước đi trên phố, chân giẫm nát từng phiến lá cánh hoa rơi rớt trên đường, như muốn nghiến sạch mọi thứ đang phô bày ra trước mắt.

Kim Ngưu…

Cổng trường giờ ra chơi nom chừng còn mở cửa cho các môn trái buổi, cậu chầm chậm lê bước, leo lên lầu cao, bước vào lớp.

Trời…. đi học ‘sớm’ dữ mậy? – thằng nhóc gần cửa lớp nhất vỗ vai cậu đôm đốp, mặt cười nhăn như khỉ ăn ớt- Sao mấy bữa nay nghĩ vậy diễm?

Woa~~ lớp trưởng đi học lại, bà con chú ý bà con chú ý, thằng lớp trưởng trốn việc đã đi học lại! – một tên oang oang.

Lớp trưởng? Thiên Yết?

Kim Ngưu ngẩn lên, khuôn mặt nam tính, biểu cảm nhàn nhạt như gió lạnh. Trông cậu lúc này như một khối đá nóng. Đá nom có vẻ rất lạnh nhưng thật ra lại là ngọn lửa đủ thiêu cháy muôn phương.

Thiên … Thiên Yết, sao cậu…..

Yết~~ cuối cùng cậu cũng đi học lại rồi! – Thu Anh mừng rỡ chạy lại, mái đầu hơi xù chứng tỏ cô nàng còn chưa kịp chỉnh chu mình lại sau khi được ai đó cho vài cú- Dạo này sao lại nghỉ vậy….. Aaaa

Kim Ngưu giật thót, vội chạy lại kéo Thu Anh xuống khi cô ta đang bị Thiên Yết dùng sức bóp chặt cổ. Quá bất ngờ và không kịp phản ứng, mọi thành viên trong lớp đều sững sờ nhìn Thiên Yết đột ngột bóp cổ Thu Anh rồi nâng cô bạn lên như nâng một con mèo nhỏ.

Kim Ngưu gạt xuống, ôm chặt Thiên Yết lại. Điều quan trọng, cô phải làm gì với tình huống hiện tại đây? Thiên Yết đang….

Ép buộc… phải giết…

Cậu gầm gừ trong cuống họng mà đau đó trong âm thanh ma quỷ đó, sự nhẫn nhịn đã vỡ ra như nước tràn bờ đê. Từ lúc nào, cậu đã như cá mắc cạn, như con rối trong rạp hát mà người giật dây điều khiển lại chính là người cha thân yêu của cậu? Hay ho chưa khi mà ngay cả quyền định đoạt, quyền được mơ và mưu cầu hạnh phúc của cậu lại bị bóp nát từ trong trứng nước.

Cậu, không can tâm…

Không can tâm, không can tâm hay âm thầm chịu đựng?

Đứng lên đi, mạnh mẽ lên nhân cách của mày, hãy đánh thức con quỷ thật sự trong mày, nó đã ngủ quá lâu, quá lâu trước khi có ai kịp nhận ra nó thật sự tồn tại. Hãy cho họ biết mày là ai, hãy giành lấy lại tất cả ước mơ của mày, hãy vung tay, đòi lại cái mày cần được nhận.

Buông ra… – Thiên Yết vặn vẹo do bị kìn kẹp. Lúc này vài ba tên con trai đã kịp trấn tĩnh và hùa nhau giữ cậu lại còn Thu Anh thì ngã xuống xụi lơ ngây ngốc.

Thiên Yết… mày ngừng lại cho bố!

Má nó, mày bị con gì nhập à?

Ngưng lại cho tao, mày…

Thiên Yết vặn vẹo, đôi tay xông ra đánh vào các huyệt trọng yếu trên cơ thể lũ bạn, không khó hiểu với một người bị ép xem bao nhiêu là sách y khoa, ông Thiên Khôi sẽ nghĩ gì ha? Khi ước nguyện của ông lại vô tình hun đút cho những đòn ngoan độc của con mình hôm nay. Một bằng chứng quá rõ ràng cho Thiên Yết- một kẻ máu lạnh vô lương đang cố ngự trị mọi xúc cảm.

Cậu đánh ngã lũ bạn và nhìn, nhìn chăm chăm Kim Ngưu như mất hồn, như lạc vào đâu đó.

Nhanh chóng, Kim Ngưu co chân chạy và Thiên Yết đuổi theo, cuộc rượt đuổi ngừng lại ở sân thượng và Kim Ngưu khụy gối thở dốc, nhìn chàng trai đang thẳng lưng phía đối diện.

Thiên… Thiên Yết!

Anh… có sao không? Sao anh lại tới đây? Anh…

Giết..

Hả?

Kẻ cản đường, phải giết!

Xông lên, tóm gọn con mồi. Trong tri giác của hắn ta giờ đây, chỉ còn mùi máu đầy hư ảo.

Chiến, Thiên Yết thấy mình đang ở một cuộc chiến, từng kẻ thù đang ở ngoài kia cười cậu cợt nhã, đang bòn rút sự sống của cậu để cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng tang thương…

Không được, không được!

Cậu phải giết, giết hết chúng. Giết những con quỷ điên ở phòng thí nghiệm, bóp chẹn cổ sự khốn nạn đang tràn lan, đánh gãy mọi tên lâu la ngăn cản và giết nó, giết con quái vật trong cậu.

Mộng mị, một giấc mộng dài, một ảo giác chỉ có máu và máu.

Thiên Yết..

Thiên Yết….

Ai đó, ai đang kêu tên tôi?

Cậu ấn mạnh hơn, gì chặt con quỷ xuống thành, cậu phải giết nó, phải giết nó…

Máu nóng dồn lên đến đỉnh điểm, những cột khói ngầm tang thương trong lòng vụn vỡ và cái thứ khí đau đớn ấy âm ỉ lan tràn khắp tĩnh mạch. Làm ơn, cậu cần phải sống…

Giết nó, giết con quỷ đó.

Thiên Yết…

Giọng nói ấm áp, giọng nói của những đêm mộng mị cậu hằng mơ tới.

Thiên Yết….

Là em… Thiên Yết, là em mà…

Con quái thú trước mặt vặn vẹo khó tả, cảnh vật như bị hút đi đến bạc, nơi phòng thí nghiệm ma trong ảo giác biến mất, sân thượng với nắng vàng đượm lên những giọt mồ hôi trên má, và con quái thú cậu đang cưỡng chế, bây giờ lại khoác lên mình hình hài của người con gái cậu yêu thương.

Tím tái, xanh xao mà vô vọng.

Cậu buông ra, nhanh và nhạy. Đôi mắt mở ra hốt hoảng, những mảng kí ức đụn vá ập về, máu và máu, cậu không tin nhìn vào hai tay của mình. Cảm thấy nó thật bẩn thỉu, nó thật kinh tởm với đầy máu tươi tanh tưởi.

Cậu, không bình thường sao?

Rồi cậu sẽ làm thêm gì nữa? Hỡi trời, cậu suýt giết chết người con gái của mình, cậu đã tàn độc và máu tanh như vậy? Cậu đã đâm bao nhiêu nhát vào em mình? Cậu… từ bao giờ lại kinh tởm đến vậy?

Không… không…..

Cậu loạng choạng, như con sóng bị xô ngã vào bờ. Kim Ngưu vội ngồi dậy sau khi đã ổn định đôi chút, cô tiến lại, cái cổ mảnh giờ đây trở nên bầm tím. Nếu cậu muộn hơn một chút để tỉnh lại, có phải hay không đón chờ cậu sẽ là một cái xác không hơn không kém.

Kinh tởm, thì ra, cậu là một con quỷ kinh tởm như thế….

KHÔNG!!! – cậu hét lên, ôm đầu, với những tuyệt vọng rằng mình sẽ hại thêm bao nhiêu kẻ nữa, tiếng bước chân dồn dập, mọi người đang đến, những người coi cậu là bạn sẽ chấp nhận được sao một cậu như bây giờ?

Không… không thể…

Cậu bước vội khi đoàn người kịp tới, thầy cô bạn bè và cả bảo vệ. Có lẽ họ lo, lo cho một tên mà họ chưa biết nó nhơ nhuốc cực cùng.

Cậu, bây giờ bẩn thỉu quá.

Thiên Yết…

Thiên Yết…

Không…!

Nhảy xuống, nhảy xuống phía dưới. Kết thúc mọi thứ như thế.

Từ bây giờ, cậu sẽ được tự do…

P/s: hù ;))

Chưa full đâu mấy chế, cứ thông thả đi =]]

~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN