Nguy Tình Thử Ái
Chương 81: Không biết rõ ngọn ngành
Sau lưng Đường Ý không biết bị cái gì đẩy xuống thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Phong Sính thừa cơ hai tay càng dùng sức ôm chặt lấy cô, Đường Ý ngửa đầ, Phong Sính hôn liên tục không thôi, đầu lưỡi còn vương chút bánh ngọt chán ngấy nói:
“Gọi điện cho ai vậy?” Phong Sính dừng tại khóe miệng Đường Ý nỉ non lên tiếng.
“Chẳng ai cả.”
Phong Sính một tay ôm eo Đường Ý đem cô tới bên giường “Buổi tối anh muốn ra ngoài một chuyến, đi cùng chứ”
“Em không muốn ra ngoài, em muốn ở nhà.”
“Hôm nay là sinh nhật anh, bánh ngọt cùng đã ăn rồi buổi tối em cũng nên theo anh chứ”.
“Sinh nhật anh?”
Phong Sính cười cười ngồi xuống mép giường “Như thế nhìn dáng vẻ của em giống như anh không nên có sinh nhật.”
“Chỉ là không có nghe anh nói qua.”
“Mấy người bạn hẹn anh, đoán chừng đêm nay không về được, anh phải đem em theo để giúp anh”.
Kỳ thực quản gia đã sai người hầu chuẩn bị hơn nửa ngày rồi, lúc hai người xuống lầu quản gia thấy Phong Sính đã đổi bộ quần áo khác tựa hồ là muốn ra ngoài: “Phong thiếu, người đây là?”
“Buổi tối tôi không về, phát cho người hầu lì xì cứ như cũ, do ông tự quyết định.”
“Vâng.” Quản gia đưa mắt nhìn Đường Ý đang mặc chiếc đầm hoa ngắn, khi bước đi cặp đùi trắng nõn vừa ẩn vừa hiện, bên ngoài khoác chiếc áo ren trắng không tay. Một thân áo ren mềm mại, quản gia dò xét Đường Ý trên dưới một vòng mới rời mắt “Phong thiếu, ra ngoài chú ý an toàn”.
Sau khi trải qua việc đọc di chúc, không ít người đối với Đường Ý có phòng bị, bất đắc dĩ Phong Sính coi như không có việc gì nhưng trong mắt bọn họ xem Đường Ý như quả bom hẹn giờ được cài ngay trên thắt lưng Phong Sính.
Đi vào trong gara lấy xe, khi Phong Sính khởi động xe Đường Ý quay sang nói “Anh xem anh cần gì chứ, để em ở lại bên cạnh không sợ bị hại người sao?”
Phong Sính cười cười, đưa tay nhéo mặt Đường Ý “Biết sai có thể thay đổi là tốt rồi, về sau cũng đừng ở sau lưng đâm anh một dao”.
Một bữa tối ăn hết chừng hơn hai giờ nhưng mọi người vẫn còn rất hưng phấn liền quyết định chuyển tới địa điểm khác chơi.
Tiếng nhạc ầm ĩ cho dù trải qua kĩ thuật tốt nhất xử lí nhưng thời điểm này vẫn công kích tới lỗ tai Đường Ý, vẫn là không chịu được cô muốn nói chuyện với Phong Sính nhất định phải nói lớn tiếng để cho đối phương nghe thấy hoặc là như hai người ngồi phía diện vậy. Một tay ôm lấy đầu đối phương, bờ môi áp vào tai người con trai cũng không biết là đang nói chuyện hay là hôn môi toàn bộ ghế lô đều bày ra một loại không khí mập mờ làm cho hormone trong cơ thể cuộn trào tựa hồ tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phong Sính đêm nay ăn mặc rất nam tính, cổ áo sơ mi rộng mở, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu lên mặt Đường Ý thấy hối hận khi đêm nay mặc váy ngắn ra ngoài, quần áo khi ấy là do Phong Sính chọn cho cô nhưng hôm nay khi ngồi xuống hai tay không thể không ghì chặt mới được.
Cũng may ánh đèn trong bar không quá sáng, cô khép hai chân lại, hai đầu gối mượt mà, Phong Sính nghiêng đầu nhìn Đường Ý ánh mắt hướng tới phía chân của cô, môi mỏng lướt qua bên tai Đường Ý “Thú vị không?”
Đường Ý dùng bả vai khẽ đẩy Phong Sính ra “Em đi toilet.”
Đường Ý đứng dậy, Phong Sính đưa tay tóm lại nhưng bị hụt.
Đợi lúc Đường Ý đi khỏi, một người bạn bên cạnh Phong Sính bước qua “Phong thiếu uống nhiều quá a?”
Phong Sính mở thêm một cúc áo, hai bên xương quai xanh cùng lồng ngực rộng lớn như ẩn như hiện như một bức tranh câu hồn. Tầm mắt khẽ chạm nhau, anh rất lâu chưa buông thả như vậy, từ sau khi Phong Triển Niên qua đời thần kinh anh như căng ra, hiện tại khó khăn lắm mới được thở ra một chút.
Có mấy người ôm bạn gái ra khiêu vũ, nam nhân bên cạnh khẽ ấn bả vai Phong Sính.
Phong Sính lười biếng liếc mắt: “Làm cái gì?”
Người đó tiến lên phía trước nói “Phong thiếu, xuân dược, thử một chút không?”
Phong Sính ngồi dậy, hai ngón tay day mi tâm. Nhưng mùi rượu hảo hạng vẫn có chút không chịu đựng được hắn chú ý tới viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay tên kia “Làm sao lấy được?”
“Chỗ cũ”.
Phong Sính đẩy tay hắn xuống: “Tôi sớm đã không chơi những thứ này.”
“Cái này không gây ảnh hưởng sức khỏe, thật sự không tồi, tối qua tôi thử rồi, tôi cùng bạn gái cậu cũng không phải không biết vốn là trên giường không thể thỏa mãn trút bỏ quần áo đều muốn cả buổi. Nhưng uống một viên này, cậu nhìn xem mắt thâm quầng đều không thể chối. “
Phong Sính hừ một tiếng: “Bạn gái của cậu tôi làm sao biết?”
“Chậc chậc, tôi không phải đã giúp cậu hình dung sinh động như thật đó sao?”
Nội tâm Phong Sính rục rịch “Thật sự hiệu quả tốt như vậy sao?”
“Tôi còn có thể lừa cậu sao? Bạn bè bao nhiêu năm rồi, dù sao bạn gái của cậu cũng thanh thanh mảnh mảnh đấy cậu thật không muốn dùng thử thuốc?”
Đôi mắt Phong Sính bị một tầng mê ly bao phủ, trong cơ thể có phần khích thích không an phận, loại cảm giác tận hứng này từ trước tới nay anh vẫn luôn tìm kiếm, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc không thôi, muốn mở miệng tựa hồ có chút đau.
Nam nhân đưa hộp thuốc trong tay cho Phong Sính “Phòng trên lầu đều giúp cậu chuẩn bị xong…”
Phong Sính vươn tay, viên thuốc màu đỏ dưới ánh đèn phát ra màu sắc hấp dẫn, lồng ngực kìm nén không được cảm thấy ngứa ngáy tựa như có ngàn vạn con côn trùng đang từng chút gặm hết lòng do dự của hắn.
Bất quá cũng chỉ là vật điều hòa mà thôi, trong quan hệ cần chút kích tình.
Phong Sính đem giấu viên thuốc đi.
Đường Ý ở trong toilet một lúc lâu, trở lại ghế một lúc tóc hai bên má hơi ẩm ướt bọt nước theo lọn tóc nhỏ giọt xuống, chỗ cổ áo có vòng nước đọng chính cô cùng không phát hiện ra. Phong Sính nhìn tới hơi xuất thần không tự chủ vươn tay, Đường Ý thấy vậy không khỏi nghiêng người qua “Làm cái gì?”
“Ướt.”
Đường Ý đỏ mặt “Em mệt, muốn đi nghỉ ngơi.”
Phong Sính quàng tay qua vai Đường Ý “Không thích như vậy phải không?”
“Đừng nói nhảm…” Đường Ý có chút không tình nguyện núp ở phía trước người Phong Sính tựa như rất nhàm chán, dù là ngồi trước TV xem hoạt hình còn hơn so với hiện tại “Em muốn về phòng trước”.
Phong Sính ôm Đường Ý không nhúc nhích, biết rõ chờ anh chơi xong đi lên cô nhất định sẽ nói mệt mỏi không muốn động chỉ muốn ngủ, đến lúc đó cho dù dỗ dành cô uống chén nước cũng khó khăn rồi.
Phong Sính kín đáo nhặt viên xuân dược lên, thay Đường Ý rót ly, rượu thừa lúc cô không chú ý bỏ viên thuốc vào ly.
Khẽ nghiêng ly rượu hai cái viên thuốc rất nhanh tan hết, Phong Sính đưa ly rượu tới bên miệng Đường Ý “Uống ly rượu cho ấm thân, uống xong tôi cho em đi ngủ.”
“Uống xong sẽ cho em đi ngủ?”
Rượu ở đây đều là rượu pha chế cho nên nồng độ cồn không quá cao, Đường Ý đỡ lấy ly rượu uống non nửa ly lúc này mới đẩy Phong Sính ra “Tôi về phòng”
Phong Sính đưa thẻ phòng cho Đường Ý “Phòng ở trên lầu.”
Đường Ý đứng dậy đi khỏi, Phong Sính nghĩ nghĩ rồi cũng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Người bạn cách đó không xa lôi kéo hắn “Đi cái gì chứ? Hôm nay sinh nhật cậu, màn cuối cùng còn chưa tới đâu!”
Đường Ý đã đi tới cửa ra vào, Phong Sính dùng khuỷu tay huých nhẹ ngực đối phương: “Buông ra, vạn nhất xuân dược quá nhanh thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, nửa giờ vẫn chịu được” nam nhân buông tay “Sau đó sẽ là… Bành— cậu hiểu chứ.”
Phong Sính cười cười, bị đối phương lôi kéo ngồi xuống.
Đường Ý rời khỏi ghế lô, lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm, đi về phía thang máy. Cô không lập tức về phòng mà lên sân thượng khách sạn.
Sân thượng rộng lớn như sân bóng vậy, tọa tại đỉnh cao nhất sừng sững của thành thị, bốn phía đều là thủy tinh, hôm nay cửa thủy tinh, trên đây ngẩng đầu lên có thể chứng kiến màn đêm đen như mực.
Đường Ý ngồi một hồi lâu, gió lạnh thổi qua vốn sẽ cảm thấy lạnh nhưng trong cơ thể lại thấy khô nóng tựa hồ càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng không cách nào khống chế, vội vàng đứng dậy rời khỏi.
Đi vào trong thang máy, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, trong không gian nhỏ hẹp Đường Ý thậm chí có thể nghe được tiếng chính mình thở dốc kịch liệt vang lên, so với lần uống nước xuân dược còn kịch liệt hơn. Đường Ý co quắp nguyên tại chỗ, tự mình giẫm phải chân đợi thang máy vừa mở cửa ra cô cũng sắp xông ra ngoài.
Số phòng trước mắt đều mơ hồ, cô cảm giác mình đã lạc đường. Đường Ý nhìn quanh bốn phía thật vất vả mới tìm được phòng của mình.
Quẹt thẻ đi vào, tiện tay đóng cửa lại không nghĩ tới cửa sắp khép lại lại bị một bàn chân chặn lại.
Đường Ý bước chân bất ổn đi tới phía trước giường, cả người bổ nhào về phía trước nằm lên trên hơi thở nóng rực càng ngày càng rõ ràng tầm mắt sụp xuống không thể nâng nổi mí mắt lên.
Đường Ý cảm giác có cánh tay vuốt sau lưng mình, mép giường rõ ràng lõm xuống, cô cảm thấy nóng được đối phương săn sóc giúp cô cởi bỏ áo khoác.
Bên trong Đường Ý mặc đầm liền áo, phía sau lúc kéo khóa xuống da thịt nóng hổi như được tưới nước, cô thoải mái dễ chịu liền phát ra âm thanh than nhẹ, tay nam nhân rõ ràng dừng lại, váy mở ra đến thắt lưng không có xuống chút nữa.
Cổ họng Đường Ý ngứa ngứa ho nhẹ hai tiếng: “Phong Sính, em khó chịu.”
Nam nhân hô hấp ngưng trọng, bàn tay áp tới sau lưng Đường Ý, Đường Ý trong lúc mơ hồ nghe có tiếng người gọi cô một tiếng Đường Đường, nhưng Phong Sính chưa bao giờ gọi cô như vậy, anh hoặc gọi là dì nhỏ hoặc liền mang cả tên họ xưng hô với cô.
Chăn mền bị xốc lên, Đường Ý bị ôm vào lòng.
Hai tay trần chạm lấy hơi lạnh của drap trải giường, Đường Ý thoải mái nhịn không được lại ngang nhiên xông qua chút ít, Tiêu Đằng đưa bàn tay dán lên đôi má Đường Ý, việc này khi đó là bọn họ thân mật nhất Đường Ý mỗi lần như vậy cũng đều giống hiện tại như con mèo nhỏ cọ cọ bàn tay của hắn.
Ánh mắt Tiêu Đằng mơ hồ, thậm chí cũng đã quên hắn hiện tại là dùng thân phận gì.
Thời gian thật nhanh quay về lúc trước, hắn không đành lòng đi một bước này, không đành lòng dùng tay của mình khiến Đường Ý dính vết nhơ, khuôn mặt hé mở đều do mái tóc dài che đi, Đường Ý tưởng buồn ngủ nhưng thân thể rất khó chịu: “Phong Sính, đều tại anh bắt em uống rượu… “
Tiêu Đằng đột nhiên giật mình một cái như cảnh tỉnh hắn, ngữ khí Đường Ý mang theo oán trách giọng lại mềm mại, nhẹ nhàng. Tiêu Đằng thu hồi tay lại nhìn chằm chằm người dưới thân.
Hắn không chút do dự ngón tay cực nhanh cởi bỏ nút thắt của chính mình…
Sau đó vén chăn lên nằm chết dí cạnh thân Đường Ý, hắn ôm Đường Ý từ phía sau đem tóc dài trên mặt cô đẩy ra…
Tiêu Đằng không thể dừng lại quá lâu, hắn đứng dậy về sau mặc quần áo bên cạnh đi ra ngoài, chân còn chưa khôi phục hẳn khi đi lộ ra phải cố hết sức, thanh âm khàn khàn phát ra: “Tôi khó chịu”.
Tiêu Đằng đi tới cửa ra vào khuôn mặt giống như đắm chìm trong hắc động hung ác, nham hiểm, hắn hung hăng nắm tay đấm cửa.
Phong Sính một tay để trong túi quần khẩn trương bước về phía thang máy, nếu không phải vừa rồi hắn giả say đoán chừng giờ này vẫn bị những người kia ép ngồi trong phòng không ra được nói là muốn kiểm tra sức chịu đựng của bạn gái hắn cũng chỉ đám “Súc Sinh” kia mới nghĩ ra được. Phong Sính bước chân có chút lớn, cũng không phải hắn gấp mà là sợ Đường Ý không thể chịu được.
Phong Sính từ trong túi quần móc ra thẻ phòng, chỉ là tay còn chưa nâng lên cửa đã tự mở ra từ bên trong.
Tiêu Đằng thiếu chút nữa va phải Phong Sính, hai người đều khẽ giật mình, Phong Sính lạnh mắt nhìn đứng bên ngoài như môn thần, con mắt chăm chú khóa lại trên người ở trước mặt.
Mặt Tiêu Đằng không chút hoang mang, bởi vì động tác gấp gáp cúc áo thứ nhất cài sai rồi nên lộ ra chút chật vật, Phong Sính cắn chặt răng: “Ngươi như thế nào lại ở đây?”
“Tôi thấy Đường Đường vào đây nên tới chào hỏi cô ấy.”
“Chào hỏi?” Mấy chứ này phát ra từ miệng Phong Sính, từng chữ từng chữ như được gằn ra, nắm chặt hai tay, Tiêu Đằng chú ý tới động tác trong tay Phong Sính “Phong thiếu, bình tĩnh một chút, tôi khuyên anh đừng làm lớn chuyện, sự việc truyền đi người chịu tổn thương lớn nhất sẽ là Đường Đường”.
Phong Sính liếc nhìn Tiêu Đằng “Đem thứ ngươi có trong tay giao ra đây.”
Tiêu Đằng bước tới phía trước “Làm gì vẽ vời cho thêm chuyện ra, tôi muốn làm chuyện gì trước đó nhất định sẽ lưu lại bằng chứng.”
Cách đó không xa, trợ lý của Tiêu Đằng bước nhanh tới, Phong Sính nhớ tới Đường Ý một tay đẩy Tiêu Đằng ra bước vào, khi đóng cửa nghe được tiếng trợ lý của Tiêu Đằng hạ giọng nói: “Cửa phòng mở, ngài xác định…”
Tiêu Đằng một tay nắm lấy thẻ phòng, Phong Sính đóng cửa lại nghe được một tiếng đinh từ phòng bên.
Đường Ý ôm chặt hai tay lạnh run, Phong Sính nhanh bước tới chứng kiến áo khoác của cô tùy ý bị vứt trên mặt đất, cả người Đường Ý giấu trong chăn, nội tâm Phong Sính tựa như bị cái gì đó hung hăng đạp qua.
Phong Sính tiện tay bật đèn lên nhìn thấy đầu vai Đường Ý lộ ra bên ngoài chăn, hô hấp Phong Sính trì trệ, hai tay đè chăn mền xuống, áo lót đen trước ngực có dấu gió thổi qua, chiếc đầm liền bị tháo tới thắt lưng xem ra là không có động tác tiếp theo.
Phong Sính chưa bao giờ cảm thấy may mắn như vậy, liền cúi người đem mặt chôn trước người của Đường Ý.
Phòng bên cạnh, trợ lý đã rời khỏi, Tiêu Đằng ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích. Hắn cũng không biết tại sao lại tự mình làm khổ mình như vậy, biết rõ trong phòng kia kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì nhưng hắn vẫn lựa chọn ngủ lại.
Đường Ý ôm lấy bả vai, hoàn toàn đá văng chăn ra: “Em nóng.”
Phong Sính hai tay bưng lấy mặt Đường Ý: “Nhìn cho rõ, anh là ai?”
Đường Ý thổi hơi lên mặt Phong Sính, nóng kinh người, cô với người hôn lên mặt Phong Sính, nam nhân đem cô tiến tới giường lớn nhưng trong lòng không thể tránh nhớ tới một màn kia “Đường Ý, ngoại trừ anh, còn có ai vào phòng này em biết không?”
“Anh nói cái gì vậy?” Đường Ý nhíu mày, ngón tay đang sờ lên mặt Phong Sính phát run.
Phong Sính cũng không cần biết nhiều như vậy, Tiêu Đằng kia có chút ý tứ xấu tính toán sau đi.
Phong Sính bổ nhào tới Đường Ý: “Bảo bối, nghĩ tới anh sao?”
Phong Sính nghĩ tới vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa, cái tên Tiêu Đằng này tuyệt đối là biến thái, chính mình không chiếm được lại trốn ở phòng bên nghe lén còn có thể đã ghiền sao?
Phong Sính tự nhiên có ý xấu hung hăng cắn bả vai Đường Ý.
Dược tính đã sớm phát từng lớp tuôn ra, Đường Ý bình thường cũng không nhiệt tình như vậy lần này tựa hồ là muốn đem cả thể xác và tinh thần đều bốc cháy.
Tiêu Đằng hai tay đan lại đặt lên đầu gối, tiếng động ở phòng bên cạnh từng đợt rơi vào tai, vốn sắp xếp phòng này hiệu quả cách âm rất tốt nhưng tựa hồ đêm nay hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Tiếng hét của Đường Ý bén nhọn mà phấn khởi cọ xát lấy ngực Tiêu Đằng, một tấc ăn mòn từng chút một vỡ vụn. Hai tay hắn nắm chặt càng ngày càng gấp hai tay đan lại vòng sau gáy, cả thân ảnh đều bị đèn áp tường bao trùm hình thành một loại tịch mịch cùng đau thương.
Phong Sính vốn là nghĩ tận lực giày vò tạo ra chút âm thanh ấy, nhưng cuối cùng hoàn toàn không kiềm chế được, không quan tâm tới nữa.
Bọn họ trầm luận vui thích bên trong, mọi chuyện đều ném qua sau đầu, thân thể mệt mỏi nhưng tâm linh tương thông, Phong Sính chỉ muốn đem Đường Ý hung hăng ôm thật chặt trong ngực, bất luận thế nào đều không rời xa nhau.
Tiêu Đằng giống như một pho tượng đá, lẳng lặng ngồi đó sau nửa đêm.
Hắn nghe được Đường Ý tiếng nói ưm… dần dần biến thành tiếng khóc sau đó là tiếng cầu xin.
Phong Sính tựa hồ là cố ý làm cho cô phát ra động tĩnh ấy, mấy giờ ở bên trong tiếng Đường Ý khi thì bén nhọn, khi thì âm điệu lại kéo thật dài giống như gảy một bản đàn thanh âm thay đổi theo giai điệu từng cái trùng trùng điệp điệp đục khoét trái tim Tiêu Đằng.
Hắn không biết hắn vẫn còn kiên trì cái gì, cho dù phá Phong Sính rồi chính hắn lại có thể đạt được cái gì đây?
Hắn đã hoàn toàn mất đi Đường Ý, hắn nắm giữ tất cả còn có ý nghĩa sao?
Tiêu Đằng vẫn cho là tình cảm của bọn họ không gì phá nổi, cho dù là tách ra nhưng trong lòng vẫn yêu nhau như cũ nhưng hôm nay…
Hắn hận không thể bịt kín lỗ tai mình lại, hắn đã từng yêu hết mình giống như đã không còn có thể yêu ai khác nữa rồi.
Thời điểm Đường Ý nằm ngủ hai đùi tựa hồ đã mất đi tri giác.
Giấc ngủ của cô rất sâu, hoàn toàn không thấy thân ảnh Phong Sính đứng dậy cầm điếu thuốc đi đến phía trước cửa sổ, quần áo cũng không mặc tựa như không màng tới điều gì, sắc mặt đắm chìm tại bức màn đằng sau không rõ ràng.
—
Hôm sau.
Đường Ý là do bị đói mà tỉnh giấc, cô khó khăn mở mắt nhưng hai mắt chua xót căn bản không mở ra được, có người vỗ nhẽ mặt của cô: “Heo lười, rời giường.”
Đường Ý nhăn mũi “Em đói.”
Phong Sính hai tay giữ lấy bờ vai Đường Ý, đem cô ra khỏi chăn “Tối hôm qua còn chưa ăn no sao?”
Đường Ý vùi mặt vào đầu vai Phong Sính, lề mề: “Mệt mỏi quá, em không muốn rời giường nhưng đói bụng.”
“Để anh gọi người mang đồ ăn lên.”
Đường Ý nhẹ gật đầu “Giúp em mặc quần áo trước.”
Phong Sính rời mắt trên mặt đất trông thấy quần áo mất trật tự, ánh mắt trầm xuống cũng không thể xác định Đường Ý tối qua nhớ lại được bao nhiêu: “Em nói cho anh biết, tối qua là chính em tự trở về phòng sao?”
“Đương nhiên đúng rồi.”
“Có trông thấy người quen không?”
Đường Ý cảm thấy kì quái, vừa muốn nói khi đó cô mơ mơ màng màng thấy nhưng trong đầu đột nhiên phát ra hai chữ Đường Đường, người nói hai tiếng này giống như rất quen thuộc chỉ là nhất thời cô không nhớ gì cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!