Ngụy Trang Học Tra - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Ngụy Trang Học Tra


Chương 1


“Trạm kế tiếp, phố Hắc Thủy, xin mời hành khách muốn xuống di chuyển ra cửa sau để xuống xe.”

Xe buýt xuất phát từ ngoại ô thành phố B đi được nửa tuyến đường chậm rãi ngoặt vào khu phố mua sắm, đường sá thênh thang, người người qua lại rộn ràng.

Giọng phát thanh viên đọc thông báo rõ ràng từng chữ một, đến nỗi không còn giống tiếng phổ thông bình thường, nghe vào tai loáng thoáng như âm thanh của máy móc, ngay cả âm cuối cũng mang cảm giác cứng nhắc.

Tạ Du ngồi góc trong cùng hàng ghế cuối, quay đầu nhìn trời nắng như đổ lửa ngoài cửa sổ, cảm thấy điều hòa trong xe để nhiệt độ quá lạnh, một lúc sau lại thấy quá nóng.

Xe buýt vốn đã đi rất chậm giờ đây bị người bốn hướng vây quanh, tốc độ lập tức giảm xuống thành xe người già, đúng lúc gặp phải đèn đỏ, thân xe dài ngoằng rung lắc một hồi mới chầm chậm dừng lại.

Tạ Du cầm điện thoại, vừa nhìn ra ngoài vừa chờ người đầu bên kia nhấc máy.

Điện thoại kêu mấy hồi cuối cùng cũng kết nối, âm thanh ầm ĩ quen thuộc vang lên từ trong loa, ngay sau đó là tiếng một phụ nữ, giọng người này nhanh chóng to đến mức lấn át những tiếng lao nhao lúc trước, vừa phóng khoáng lại có chút khàn khàn, không biết đang cãi nhau với ai.

“Ai biết được sáu cái xe hàng kia bao giờ mới tới nơi, còn chưa có tin chính xác, đám vô dụng kia cả ngày chỉ giỏi làm hỏng việc.”

“Vừa bảo ngày mai lúc sau lại kêu ngày mốt, rốt cuộc nói với tôi chúng nó cũng không rõ… Má nó chứ.”

Tạ Du bình tĩnh nghe người phụ nữ kia chửi rủa.

“Giục cái rắm! Điện thoại còn không dám nhận kia kìa, chơi trò mất tích với bà đây. Cái thứ không biết trời cao đất dày, sao không chịu đi hỏi han một chút, mẹ nó chứ toàn bộ phố Hắc Thủy ai dám chọc đến Hứa Diễm Mai này!”

Thấy màn chửi bới thô bạo càng lúc càng tiếp diễn khó lường, dường như người kia có thể rống đến liên tu bất tận, lúc này Tạ Du mới lên tiếng nhắc nhở đối phương: “Dì Mai.”

Tất cả từ ngữ thô tục trong nháy mắt biến mất.

Hứa Diễm Mai vội khoát tay xua những người khác, im re, không chút do dự kẹp chặt điếu thuốc trong tay, tiện đó di xuống mặt bàn. Sau đó chỉ chỉ điện thoại tự dưng kết nối ngoài ý muốn, ra hiệu “Sáu xe tải không đúng hạn giao hàng” lần này sẽ bị hủy bỏ.

Dụi tắt điếu thuốc, cô rút lại đôi chân đang gác trên bàn làm việc, cất giọng nói dịu dàng chưa ai từng được nghe, như thể không còn chút liên quan gì đến bà điên thô tục khẩu khí mười phần lúc nãy.

“Bọn dì tùy tiện tâm sự nhân lúc nghỉ trưa ấy mà, không có việc gì, chuyện vặt thôi. Thỉnh thoảng nhàm chán ngẫu nhiên nói tục một chút cũng tốt cho đầu óc…”

Tạ Du cũng không vạch trần, chỉ hỏi: “Thế còn hút thuốc, hút thuốc có tốt không?”

Cả người Hứa Diễm Mai toàn mùi nicotin, trợn mắt nói dối, nghĩ thầm dù sao nhóc thối này cũng không thể chui từ điện thoại ra ngoài: “Dì đâu có, con không cho dì hút là dì cai thuốc luôn rồi, đừng đề cập chuyện này với dì, không lại tái nghiện bây giờ, chớ kích thích dì.”

Nói dối cứ như thật, ai kích thích ai chứ.

Tạ Du nghe giọng cô khò khè ngày càng nghiêm trọng – chỉ có lúc mắng chửi người mới sang sảng như vừa nãy, dùng đầu ngón chân cũng biết rốt cuộc lời này là thật hay giả.

“Nghỉ chưa, trước nghe mẹ con nói ngày hai mươi con thi xong môn cuối rồi mà, dì nhắn tin sao không thấy con trả lời.”

Hứa Diễm Mai lại tiếp tục: “Thi thế nào? Dì tìm trên mạng mãi mới được một câu tử tế đấy, mấy thứ kia văn vẻ quá, đọc mà buồn nôn.”

– Đối mặt với bài thi không nề hà, gắng sức đạt thành tích cao, để ước mơ được giương căng buồm, để được ngao du trong hải dương tri thức! Nhóc con, cố thi thật tốt nhé!

Tạ Du đang không biết tại sao dì chúc không có chút sáng tạo nào, xem ra là sao chép nguyên văn trên mạng, lại còn chẳng hợp thị hiếu gì hết, thậm chí cậu có thể đọc thuộc vanh vách từng chữ.

Xe buýt vừa lúc đi vào đường hầm, ánh sáng chói mắt bên ngoài bị chặn lại, mọi thứ xung quanh trở nên tối thui.

Tạ Du mặc nguyên cây đen, lúc này cả người chìm trong bóng tối, cậu ngả người về sau, hơi duỗi đôi chân dài vì quá chật mà phải co lại, hờ hững mỉm cười: “Vậy dì còn tìm làm gì, có phải dì không biết rõ thành tích của con đâu, còn muốn con trả lời dì thế nào, cảm ơn dì đã cổ vũ, sẽ cố gắng không tranh vị trí thứ nhất từ dưới lên?”

Vừa hòa hoãn được hai phút, phía bên đồng chí nhất tỷ Hứa Diễm Mai lại có người kêu la: “Chỗ này của các người là hắc điếm hả, cái gì mà bán sỉ chứ, giá cao như vậy, rõ là lừa đảo.”

“…Con nói cái gì?” Bị người phá ngang, Hứa Diễm Mai không nghe rõ câu trả lời của Tạ Du, “Mẹ nó thật ầm ĩ, lại có một lũ ngu xuẩn đòi phá tiệm, mai phải đi mua cái loa to mới được, dì không tin không trấn được đám chết tiệt này.”

Ngón tay cầm điện thoại của Tạ Du hơi siết chặt, lời nói đến miệng lại vòng về, cuối cùng vẫn không thốt thành lời: “Không có gì ạ.”

“Tin nhắn con thấy rồi, mải ôn tập, quên trả lời.”

“Tốt tốt tốt, mặc dù thành tích của mình thấp một chút, nhưng đừng có nản, chưa đến giây cuối cùng chưa thể nhận thua, ai sợ ai con nói có phải không.”

Hứa Diễm Mai vừa nói xong lại thấy ồn ào, che ống nghe, xông đến phía mấy vị khách vẫn lải nhải kêu lừa người mà quát: “…Làm sao làm sao, lừa cái loại con rùa nhà cô đấy, có muốn mua nữa không, không mua thì đừng ở chỗ này chọc ngoáy nữa!”

Đầu xe vừa chui ra khỏi đường hầm, ánh rắng rực rỡ chiếu vào từ đầu tới tận cuối xe.

Tạ Du khẽ nheo mắt, nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, nhận ra sắp đến trạm rồi.

Hôm nay là thứ hai, ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè, cũng là ngày làm việc. Người trên xe cũng không nhiều lắm.

Có mấy học sinh ngồi rải rác phía trước, đám con gái tết tóc đuôi sam, đi ra ngoài chơi còn ngoan ngoãn mang theo cặp sách, quần áo trắng muốt.

Mặc dù là khu mua sắm nhưng giá cả ở phố Hắc Thuỷ không cao, Chẳng hề hợp với hai chữ phồn thịnh chút nào, hạ tầng ngoại thành không tốt, nhà cửa cũng cũ kỹ. Nhưng giá cả sinh hoạt phải chăng ở nơi này lại hấp dẫn phần đông những người không có khả năng chi tiêu nhiều, nhất là học sinh cấp hai, cấp ba.

Tạ Du nhìn chằm chằm chiếc vòng pha lê trong suốt đeo trên tay một nữ sinh, được ánh nắng chiếu vào, chiếc vòng tỏa sáng lấp lánh.

“Đến rồi, chuẩn bị xuống xe thôi.” Cô bé kia hất bím tóc, vịn cột đứng dậy, “Lần trước mình ăn bánh gạo chiên chỗ này, chỉ cho các cậu.”

Cùng lúc đó ——

“Đã đến phố Hắc Thủy, xin mời hành khách xuống xe từ cửa sau, xin cảm ơn.”

Xe chậm rãi dừng lại, trong nháy mắt cửa xe mở ra, một luồng khí khô nóng hầm hập ùa vào.

Hứa Diễm Mai tưởng mình nghe lầm: “Nhóc con, con ở đâu vậy? Sao dì nghe thấy thông báo của trạm Hắc Thủy?”

Tạ Du đứng dậy xuống xe: “Đồng chí Hứa Diễm Mai, còn mười phút nữa con sẽ đến cổng khu mua sắm, dì hãy nghĩ thật kỹ xem làm sao xóa được mùi khói trên người, chút nữa giải thích với con, đồng thời nhớ lại lúc trước cam đoan với con thế nào. Mang đầu tới gặp con đi.”

Hứa Diễm Mai quay lại nhìn cái gạt tàn đầy nhóc thuốc lá: “…”

“Chị Mai sao vậy, mặt mày ủ ê thế kia.”

Hứa Diễm Mai đẩy cửa ra ngoài, xắn tay áo vào kho giúp mấy người chủ cửa hàng: “Đừng nói nữa, sầu chết tôi rồi.”

Hứa Diễm Mai kinh doanh bán sỉ quần áo từ mười mấy năm trước, lúc đầu vốn chỉ bày quầy cùng mấy chị em ở đầu phố, sau này mới mở cửa tiệm ngay tại địa bàn, cuối cùng chuyển vào tòa nhà thương mại hai tầng ngay giữa trung tâm phố Hắc Thủy – trong này tập trung đến hơn trăm cửa hàng, tạo thành một thị trường buôn bán hàng sỉ rất lớn.

Là một chủ cửa hàng bán buôn, chị Mai lăn lộn ở phố Hắc Thủy, tiếng tăm khá tốt. Nổi tiếng vì làm người trượng nghĩa, nữ trung hào kiệt.

“Có thật là sầu không? Sao chị thấy khóe miệng cô kéo đến mang tai rồi kia kìa?”. Một người trong đám chủ cửa hàng nói.

Hứa Diễm Mai nói: “Nói mò cái gì, mà chị có nước hoa gì gì đó không, cho em xịt nhờ một chút, Tiểu Du sắp tới rồi, cả người toàn mùi khói bị thằng nhỏ bắt được thế nào cũng ăn mắng.”

Chủ cửa hàng chống người đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên ống quần: “Hóa ra là con trai bảo bối nhà cô, cô coi lại xem mình sợ thành dạng gì kìa… Chị có nước hoa đó, để đi tìm cho cô.”

“Sao lại không sợ, Tiểu Du nhà em là đứa trẻ rất ngoan đấy.” Hứa Diễm Mai nói rất nhỏ, tay dùng lực, cầm dao cắt sợi dây thừng cột miệng túi, tự lẩm bẩm, “Em cũng không thể làm hư nó.”

“… Cũng đâu phải là con ruột, chỉ nhận làm con nuôi thôi mà.”

“Trẻ ngoan á? Con tôi học cùng lớp với thằng bé Tạ Du kia, nhắc tới là đau đầu, thành tích kém không nói làm gì, ở lớp không đứa nào dám ngồi cùng bàn nó, hình như còn là đại ca trong trường đấy. Chỉ có chị Mai mới cưng nựng như bảo bối thôi, ngay cả một từ thô tục cũng không dám nói trước mặt nó.”

“Nghe nói thằng bé đó gian lận kỳ thi trung học đấy, không thì sao được thành tích đó, gặp quỷ mới thi đỗ được. Dù Nhị Trung chẳng phải tốt lành gì, nhưng trường có tiếng hạng chót thì vẫn là có tiếng.”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tất cả giải tán, đi làm việc thôi.”

Chờ Hứa Diễm Mai cắt sạch đám dây thừng, đám nhân viên cửa tiệm nói luyên thuyên gần đó đã tản ra, cô đứng trước quầy hàng rộng ba bốn thước ra sức gào: “Hai món 99, hai món 99! Hôm nay bỏ lỡ chờ tới sang năm! Thanh lý lỗ vốn áo lông cuối vụ đây!”

“Đi qua nhìn chút, hai món 99 kìa!”

Hứa Diễm Mai mang theo mùi nước hoa nồng nặc đi qua: “Chị ra ngoài một chút, nếu có chuyện gì thì gọi điện. Lỡ có mấy đứa không hiểu chuyện nói ngớ ngẩn thì không cần giảng đạo lý với bọn nó, cứ mắng là được rồi, giảng đạo lý cái rắm. Đạo lý là nói cho người nghe, chứ không phải bọn ngu.”

Tạ Du lượn lờ trong phố, đi qua ba tiệm tạp hóa mới tìm được một nhà bán loa phóng thanh.

Là màu đỏ trắng, được vất vả lôi ra từ đống đồ phía dưới. Chủ quán để chứng minh dù nó bị phủ một lớp bụi dày nhưng vẫn còn hoạt động ngon lành, lập tức nối dây điện, xướng ngay tại chỗ một khúc “Sự dịu dàng đáng chết”.

Hoạt động đến là ngon lành, đinh tai nhức óc.

Tạ Du bị chấn động đến đau cả tai, vừa rút tiền vừa nói: “Được rồi, bao nhiêu tiền ạ?”

Chủ quán gần cái loa này hơn cả nên căn bản không thể nghe thấy Tạ Du nói gì, ông ta dùng tay áo lau lau bụi phía trên, rát cả họng chào hàng, bác trai già đã cao tuổi, thật làm khó ông còn có thể gào thét ra thứ âm thanh cao tần này: “- Dùng bền! Bị hỏng bao trả hàng! Bao trả hàng!”

“Bao nhiêu tiền?”

“Cam đoan chất lượng! Có vấn đề cậu cứ việc tìm tôi! Cửa tiệm không thay tên không đổi họ! Tạp hóa Kiến Hành!”

“…”

Một bàn tay vươn ra trước mặt ông chủ, thon gầy, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt sạch sẽ.

Tạ Du mặt không đổi sắc ấn nút nguồn, rốt cuộc bên tai cũng được thanh tĩnh: “Bao nhiêu tiền.”

“Hai, hai mươi lăm.”

Ông chủ múa tay thành số hai, lại múa thêm số năm, sau đó nói tiếp: “Mua nhé, mua đi để tôi bọc giúp cậu.”

Tạ Du chưa kịp gật đầu, ông ta đã xách cái loa đựng trong túi nilon đi vào tiệm, đồng thời rút một xấp giấy thật dày không rõ lai lịch nhét vào túi.

– Bệnh viện phụ sản, phá thai không đau.

– Tin vui cho cánh mày râu, cái thứ hai, còn nửa giá.

Mở tiệm tạp hóa chưa đủ còn kiêm cả việc phát tờ rơi, Tạ Du lại có thêm nhận thức mới về sự năng động cùng chuyên nghiệp của nhân dân phố Hắc Thủy.

Ông chủ chưa dừng lại ném thêm vào mấy tờ, nhìn qua màu sắc, không tờ nào trùng với tờ nào: “Nghề phụ, nghề phụ ấy mà. Hưởng ứng lời kêu gọi của đảng, quyết tâm tiến đến hộ kinh tế bậc trung, phấn đấu vì tương lai phát tài… Tiền thối của cậu đây, cất kỹ, hoan nghênh lại ghé tiệm lần sau.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN