Ngụy Trang Học Tra - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Ngụy Trang Học Tra


Chương 15


Đứng đến hết tiết học, lúc Từ Hà cầm giáo án đi ra khỏi cửa, Hạ Triều còn vui tươi phơi phới nói với cô Từ “hẹn gặp lại, thưa cô”.

Từ Hà tức nghẹn, không thèm để ý đi thẳng.

“Biết vì sao bả giận vậy không,” Hạ Triều rất sảng khoái, hắn tiện đà dựa vai Tạ Du, hai người dính nhau sát rạt cùng đi vào lớp, “Lúc đầu bả vốn định ăn máng khác bên trường trung học thực nghiệm trọng điểm của thành phố, quan hệ xong xuôi hết rồi, nào ngờ lại bị một đứa học sinh ưu tú dưới tay bả – cũng chính là tôi đây, ngáng chân…”

Tạ Du không hề hứng thú với mấy chuyện vỉa hè này: “Bỏ tay ra. ”

Hạ Triều cảm thấy cậu bạn cùng bàn của mình thật không có nhân tính.

Vốn dĩ hắn mới chỉ khoác tay lên vai Tạ Du, nghe được câu này liền dứt khoát vươn móng vuốt quắp chặt người bên cạnh, từ góc khác nhìn sang, hai người bọn họ như đang ôm rịt lấy nhau: “Không bỏ đấy.”

Tạ Du định đạp hắn, Hạ Triều nhanh lẹ dụi đầu vào cổ cậu phì cười: “Bình tĩnh nào anh bạn.”

“Bình tĩnh ông nội cậu.”

[Nặc danh A]: Các bạn học, góc ba giờ phía trước có biến.

[Nặc danh B]: Đã thấy, hai người đó đang làm gì vậy ta?

[Nặc danh C]: Tôi thà tin rằng bọn họ đang đánh nhau…

Tạ Du – kẻ còn chưa biết bí mật về nhóm kín cảm thấy chúng bạn ở lớp mới này hơi bị kỳ quặc.

Mỗi lần im lặng là đồng loạt im lặng hết lượt, cả lớp lặng ngắt như tờ. Một lúc sau, cả đám sẽ ngẩng đầu, cùng quay sang nhìn nhau đầy ẩn ý. Cực kỳ quái đản.

Sạc dự phòng là Hạ Triều mượn của cậu bạn ngồi hàng bên cạnh, lúc hắn trả lại, cậu bạn kia coi bộ còn không dám nhận, nhìn như thể chỉ muốn dâng hiến luôn cục sạc cho hắn.

Hạ Triều dứt khoát đặt lên bàn cậu ta: “Cảm ơn nhé.”

“… Không, không có chi.” Nam sinh kia lí nha lí nhí, tay đút vào hộc bàn, giấu thứ gì đó, trông hết sức bồn chồn. Hạ Triều nghe không rõ cậu ta nói gì, đang há mồm còn chưa kịp hỏi, cả người cậu ta đã run lên bần bật.

Hạ Triều: “…” Tui đáng sợ vậy sao.

Chờ Hạ Triều đi xa, nam sinh kia mới cẩn thận từng chút một lấy di động ra.

Đảo mắt đã gần hai tuần lễ kể từ ngày nhập học.

Tạ Du trơ mắt nhìn kỹ thuật chơi game thời trang của Hạ Triều ngày càng trở nên lợi lại, phối đồ ra toàn điểm cao chót vót.

Quả thật không ngờ được.

Chẳng lẽ lần trước chỉ thuận miệng nói mà lại giúp hắn đả thông được hai mạch nhâm đốc?

“Làm gì có chuyện, tiểu xảo của cậu tôi thử rồi, không giúp được gì cả.” Hạ Triều thoát khỏi trò chơi, cắt lại ảnh chụp màn hình số điểm cao nhất trong lịch sử phối đồ của hắn, thản nhiên nói với bạn cùng bàn, “Tôi nạp tiền đó.”

Hạ Triều nói tiếp: “Bạn cùng bàn của cậu đây chính là người chơi nhân dân tệ trong truyền thuyết.”

Tạ Du: “…”

Hạ Triều: “Giờ đây tôi mạnh đến mức chính bản thân còn tự thấy sợ hãi.”

Tạ Du trào phúng nói: “Bé Cưng Mềm Mại, bé khiến anh thật kinh ngạc.”

“Tôi nạp tiền một cách đường đường chính chính, sao phải xấu hổ?” Hạ Triều vừa nói xong, hai nam sinh ngồi trước không chịu được nữa, bả vai run bần bật.

Bọn họ ngồi ngay gần nên thường ngày Tạ Du với Hạ Triều nói chuyện gì đều nghe được hết. Hai tuần này đã nghe đủ chuyện để cười dài cả ngày, nhưng lại sợ cười quá đà làm hai đại ca ngồi dưới để ý, đành phải cố kìm nén.

Qua một thời gian, hai đứa vậy mà còn cảm thấy giáo bá ở ngoài đời tuyệt không hề giống những gì được nghe kể, thậm chí rất… đáng yêu.

Giáo bá lên lớp lúc ngủ gục cũng sẽ nhờ bạn cùng bàn canh chừng giáo viên, mặc dù Tạ giáo bá bình thường chẳng thèm để ý Hạ giáo bá, nhưng mỗi lần Hạ Triều bị giáo viên gọi đứng dậy hoặc ra ngoài cửa chịu phạt, Hạ Triều sẽ tìm được trăm ngàn lý do để kéo theo Tạ Du làm đệm lưng.

Mấy lần bị liên lụy, Tạ Du đành phải chấp nhận yêu sách vô lý của Hạ Triều, lúc nào có thầy cô đi qua sẽ cuộn tròn sách lại, thẳng thừng nện mạnh xuống đầu Hạ Triều: “…”

Hạ Triều vừa nói vừa mở app chim cánh cụt, khoe khoang thành tích mới nhất của mình: [/ hình ảnh ][ngầu].

Hắn đăng xong, lại như nghĩ ra cái gì, gõ gõ mặt bàn Tạ Du: “Kết bạn chứ hả?”

Tạ Du nhã nhặn từ chối: “Tôi không muốn bốn chữ Bé Cưng Mềm Mại này xuất hiện trong vòng bạn bè của mình.”

“…”

Hạ Triều nghẹn lời: “… Ai nói với cậu Bé Cưng Mềm Mại là tài khoản của tôi?”

“Đấy là em gái tôi.” Hạ Triều nói thêm, “Cậu có hiểu lầm rất lớn với tôi đúng không. Tôi vẫn tự thấy với hình tượng cao lớn uy vũ của mình, loại chuyện này đâu cần tôi phải tự giải thích.”

Hạ Triều có một cô em gái vừa mới lên cấp hai.

Em gái hắn mê mẩn chơi game thời trang, nhưng ở nhà chỉ cho phép chơi điện thoại một tiếng thôi, hơn nữa những ngày đi học từ thứ hai đến thứ sáu sẽ không được phép sờ đến điện thoại. Cô bé kể là mình vô cùng hâm mộ bạn học Pudding Sữa có cấp bậc và điểm tích lũy rất cao, mà ở trong lớp cấp bậc của ai càng cao thì càng được các bạn nhỏ ngưỡng mộ.

Tạ Du nghe mà nhức hết cả đầu.

Hạ Triều nói: “Tôi cảm thấy con bé này đang lừa mình.”

Tài khoản chim cánh cụt của Hạ Triều để tên thật, đứng đắn ngoài ý muốn.

Tạ Du chấp nhận kết bạn xong cũng không buồn thêm ghi chú cho hắn, tùy tiện ném vào một nhóm nào đó cho xong.

Thế nhưng tên Hạ Triều tâm thần này, rõ ràng đang ngồi ngay cạnh, lại nhắn cho cậu một tin: Đằng ấy là GG hay MM?

“Cậu bị ngu hả?” Tạ Du cố kìm ném suy nghĩ block thẳng tên này.

Hạ Triều cười cười cất di động: “Lướt mạng cũng phải có lễ phép, mọi người đều làm quen nhau thế mà.”

“Im lặng nào,” đang giờ giải lao thì Từ Hà vào lớp, ngoài hành lang quá ầm ĩ khiến Từ Hà phải cất cao giọng hơn ngày thường, “Tiết sau tôi có việc, thầy Vương sẽ dạy thay, buổi chiều cũng không có ở trường, nếu có việc thì nói với cán sự lớp, ngày mai cán sự lớp báo cáo lại với tôi. Lớp trưởng nhớ phải duy trì trật tự trong lớp, nghe rõ chưa?”

[Nặc danh A]: Lại có việc?

[Nặc danh B]: … Nói thật chứ, nếu cổ tìm người dạy thay thì tốt xấu gì cũng phải nói rõ tiến độ học tập của lớp mình với người ta chứ, lần nào vào tiết cũng thành ra lúng túng.

[Nặc danh C]: Gần đây nhà cô Từ có việc gì chăng?

Trong nhà Từ Hà không có việc gì cả, từ khai giảng tới giờ cô ta vẫn đang chuẩn bị cho kế hoạch đi ăn máng khác.

Trong ba lớp ban văn hóa thì lớp của họ có thành tích kém nhất, thành phần lại khá đặc thù, lúc ấy lãnh đạo trường giao phó lớp này cho Từ Hà đơn giản vì tin tưởng năng lực của cô ta… Nhưng Từ Hà cố chấp cho rằng nhà trường muốn ngáng chân mình.

Một “giáo viên ưu tú” chẳng mấy chốc sẽ đi dạy trường trọng điểm đương nhiên chẳng thể vừa mắt thể loại lớp như này, căn bản còn không buồn để ý đến. Học sinh trong lớp cũng đâu có mù, càng ngày càng có nhiều ý kiến bức xúc với Từ Hà.

Điện thoại trong ngăn bàn rung liên hồi, Hạ Triều cúi đầu xem điện thoại.

Có hai tin nhắn.

– Triều ca, mấy ngày này Dương Văn Viễn đi gặp Từ Hà đấy, mày nhớ đề phòng.

– Từ Hà không giải quyết xong vụ của mày thì trường thực nghiệm bên kia không để bả thuận lợi nhảy ngang vào đâu, bên đó đang đồn năng lực giảng dạy của bả có vấn đề, người họ hàng bên đó cũng không nói đỡ được. Có khi bả muốn lợi dụng vụ mày đánh Dương ba tốt để làm bàn đạp đó.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa hết giờ, Thẩm Tiệp lách vào lớp từ cửa hông, định rủ Hạ Triều đi căn tin ăn cơm, nhưng đến nơi đã thấy chỗ ngồi của Hạ Triều trống không. Cậu ta bèn quay sang hỏi Tạ Du bên cạnh: “Đại ca, Triều ca nhà tôi đâu rồi?”

“Cậu ta?” Tạ Du nói, “Cúp học.”

Thẩm Tiệp dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tạ Du, ra hiệu cho cậu tiếp tục: “Ừm…?”

Tạ Du vẫn ngồi nguyên tại chỗ nhàn nhã chơi nốt ván game bắt nhịp điệu, định lát nữa vãn người rồi mới đi căn tin ăn. Máy để chế độ rung không nghe thấy tiếng nhạc, dù vậy cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ngón tay vẫn thoăn thoắt lướt trên màn hình.

Thẩm Tiệp tự nhủ, đương nhiên tui biết ổng cúp học, nhưng cúp học đi đâu mới được chứ.

Tạ Du đánh xong một ván, phát hiện Thẩm Tiệp vẫn còn đứng bên cạnh.

“Cậu muốn biết Hạ Triều đi đâu?” Tạ Du bừng tỉnh, lại nói, “Làm sao tôi biết. Liên quan cái rắm gì đến tôi.”

“Quá lãnh khốc.”

“Không còn tính người.”

“Đúng là đồ sát thủ vô tình!”

“…”

Thẩm Tiệp tìm trong toilet tìm ra sân thượng, cuối cùng túm được Hạ Triều trong phòng ký túc nam sinh, tổng sỉ vả một hồi, rồi kết luận: “Bạn cùng bàn của mày thật sự quá mất nhân tính!”

Thẩm Tiệp nói xong, nhận ra Hạ Triều không hề phản ứng.

Chờ cậu ta đóng chặt cửa phòng, xoay người lại thì trông thấy Triều ca của mình đang ngồi trên ghế, một chân gác lên, chân còn lại đạp lên thanh ghế, cúc áo đồng phục mở bung, tạo hình hết sức ngông cuồng.

Thẩm Tiệp nói: “Thiếu niên cuồng dã?” (1)

“Dã cái rắm, bạn cùng bàn tao có nhân tính hay không không tới lượt mày bình luận.” Hạ Triều ngủ hết hai tiết, vừa bò ra khỏi chăn, hắn vuốt lại tóc, rồi hỏi, “Mày tới làm gì.”

“Rủ mày đi ăn cơm chứ còn gì nữa, đi ăn với mày không phải xếp hàng,” Thẩm Tiệp nói, “Dễ gì được các bạn học chủ động nhường cho mình chen ngang, quá sướng.”

Hạ Triều dường như không có tâm trạng, hắn cào mớ tóc, rũ tay xuống, lát sau lại mò mẫm trên bàn tìm hộp kẹo.

“Lấy cái này đi, ” Thẩm Tiệp đẩy hộp đầy kẹo ra xa, móc bao thuốc từ trong túi ra, thêm cả cái bật lửa nhét vào tay Hạ Triều, “Thỉnh thoảng hút một điếu không sao đâu, cai thuốc cũng phải từ từ chứ.”

Hạ Triều sờ sờ vỏ bao thuốc lá, một lúc sau dứt khoát ném trở lại, Thẩm Tiệp nhanh tay bắt được: “… Há, ném chuẩn nhỉ, không dùng thật đấy à?”

Hạ Triều nói: “Không dùng.”

“Không ngờ Triều ca lại là người sống nguyên tắc thế.”

“Lúc nào tao chẳng có nguyên tắc.” Hạ Triều chọn lấy một chiếc kẹo, bóc vỏ thảy vào miệng, “Đừng mời gọi tao, vô ích thôi.”

Thẩm Tiệp bị trả lại bao thuốc, bèn tự mình rút ra một điếu. Cậu ta cúi đầu, lấy bật lửa tách một cái châm thuốc, sau đó rít một hơi, trầm mặc nói: “Tao cũng nhận được tin rồi. Thằng khốn Dương Văn Viễn đấy, mẹ kiếp thật hận không thể giết chết nó. Vừa có tin Liễu Viện chuyển trường thì nó lập tức gây sự, muốn chỉnh mày sao, chán sống rồi à.”

Hạ Triều ngậm kẹo, không nói gì.

“Bà cô chủ nhiệm lớp mày kể cũng ngu, bả nâng niu thằng Dương Văn Viễn từ lớp mười lận, thấy nó học giỏi thì coi nó như con ruột, sao bả không căng mắt mà nhìn lại xem nó là loại hàng gì chứ. Hay là sợ lý lịch không đủ đặc sắc khó chen nổi vào trường chuyên nên muốn lấy mày khai đao hòng nâng giá?” Thẩm Tiệp vẩy điếu thuốc, lại nói, “Tao nói thật, Triều ca, cứ tung phứt mấy chuyện thối tha của thằng Dương Văn Viễn ra ngoài là xong, ai bảo nó to gan dám đưa đầu ra trước họng súng, để xem cuối cùng thằng nào chết trước.”

“Mày điên à, ” Hạ Triều nói, “Chuyện Liễu Viện không thể nói ra được.”

Thẩm Tiệp rít một hơi cuối, thở dài thườn thượt: “…Đệt.”

Tác giả có lời muốn nói:  Từ Hà ơi là Từ Hà, rốt cuộc đến lúc nào thím mới đăng xuất, tui cũng rất sốt ruột đó… Rõ ràng trong đại cương của tui thím vỏn vẹn chỉ xuất hiện đúng một dòng!!

(1) Thiếu niên cuồng dã: hình như là một nhân vật gì đấy trong phim sitcom 家有儿女 – Nhà có con trai con gái, khá nổi tiếng ở TQ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN