Ngụy Trang Học Tra - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Ngụy Trang Học Tra


Chương 17


Bọn họ tìm một chỗ kín đáo – gần phòng dụng cụ có một bãi cỏ, bên trên chất một đống lớn đá tảng như ngọn núi giả, cả ba nấp sau “ngọn núi” túm tụm một chỗ.

Tạ Du định đứng lên, lại bị Hạ Triều kéo xuống: “Ngồi cho đàng hoàng, kể đi, kể tiếp đi.”

Kỳ thật cũng không có gì nhiều để kể.

Tạ Du còn chẳng biết mặt mũi Liễu Viện thế nào, chỉ nhớ nữ sinh kia suốt từ đầu đến cuối cứ một mực vùi mặt vào hai bàn tay, ngồi xổm trên sàn nhà khóc sướt mướt.

Dương Văn Viễn rất hèn, thậm chí không dám đối đầu trực diện, bị đánh hai gậy đã cắm cổ chạy mất. Tạ Du không hề có ý định ngồi lại an ủi nữ sinh kia, cậu tự thấy bản thân đã hết lòng giúp đỡ bạn học, vứt lại cây gậy tiện tay vớ được trong kho đồ cạnh nhà vệ sinh, chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa nhấc chân, một bàn tay bắt lấy ống quần cậu, giọng nữ sinh kia yếu ớt cất lên: “… Đừng nói cho người khác, cầu xin cậu!”

“Đúng, đúng là nhỏ rồi, ” Thẩm Tiệp nói, “Lá gan bé tẹo, thà bị ức hiếp chứ không bao giờ dám lên tiếng.”

Thẩm Tiệp còn nói: “Vậy là lúc đó cậu đánh Dương ba tốt chạy mất dép?”

Hạ Triều vẫn chưa thể hiểu nổi: “Nếu vậy thì tại sao có mỗi tôi bị nó cắn không nhả? Hay đẹp trai quá nên nó ghen tị?”

Tạ Du bình tĩnh nói: “… Tôi đeo khẩu trang.”

Nhà vệ sinh không quá nặng mùi, thế nhưng chỉ riêng mùi nước khử trùng đã đủ khó chịu. Lúc vào đấy cậu cố ý đeo khẩu trang, không ngờ trùng hợp lại phát huy tác dụng.

Hạ Triều “À” một tiếng, có vẻ trầm ngâm.

Thẩm Tiệp thẳng thừng chọc thủng những suy đoán vô căn cứ của hắn: “Đừng nghĩ nữa, Triều ca, mày có đeo khẩu trang cũng vô ích thôi. Đại ca họ Tạ này chỉ đánh người, còn mày nhớ lại xem mình đã làm gì?”

“Tao làm gì cơ? Tao còn chẳng thèm đánh nó,” Hạ Triều nói, “Quá nhân từ.”

Nếu như được đối xử nhân từ có nghĩa là bị lột quần, bị người khác đứng xung quanh cười nhạo “trym” mình quá nhỏ, bị bỏ mặc trần truồng gần ba tiếng đồng hồ, có lẽ Dương Văn Viễn thà rằng bị đánh te tua còn hơn.

Tạ Du nghe xong ngọn ngành câu chuyện cũng lâm vào trầm mặc.

Hạ Triều nói: “Thật sự tôi không hề thích bạo lực, lúc nào cũng sẽ lựa chọn cách giải quyết hòa bình nhất.”

Hòa bình… Quá ư là hòa bình.

Chẳng trách Dương Văn Viễn ghim thù sâu đậm đến vậy, đây có thể tính là nỗi nhục lớn nhất trong nhân sinh của gã, nhất là đối với loại học sinh gương mẫu vô cùng kiêu ngạo như Dương Văn Viễn, làm sao có thể nhịn được. Liễu Viện vừa chuyển trường gã nhận thấy không còn chứng cứ uy hiếp được mình nữa, nên lập tức nhảy ra làm loạn.

Nhưng lần này bạn cùng bàn cũng để cho Tạ Du được một phen rửa mắt, vì giữ gìn thanh danh và lời cầu xin của đằng gái, Dương Văn Viễn sủa đến tận cổng rồi mà hắn vẫn kiên quyết không hé răng đến một lời.

“Nếu không thì sao tôi còn để nó sống được đến bây giờ?” Hạ Triều tiện tay nhặt một viên sỏi, ném về phía trước, đập vào đống dụng cụ thể dục, lại lăn xa mấy vòng, hắn nói tiếp: “Mẹ kiếp nhịn sắp điên đến nơi rồi.”

Lớp Thẩm Tiệp qua nửa tiết là đến lượt nam sinh tập trung đến sân cỏ xếp hàng luyện dẫn bóng, còn chưa nói được mấy, Thẩm Tiệp đành phủi mông đứng dậy: “Lớp tụi tao tập trung rồi, tao đi đã, về nói sau. Mày nhớ giữ bình tĩnh nhé Triều ca, dù thế nào cũng phải bình tĩnh.”

Hạ Triều không buồn ngẩng đầu, khoát khoát tay: “Lăn đi mày.”

Ngoài trời nóng đến ba mươi hai độ C, Tạ Du không muốn tiếp tục phơi nắng nữa.

Đang định đi, Hạ Triều đột nhiên kéo cậu ngã nằm xuống bãi cỏ. Nắng chiều chói đến mức không thể mở nổi mắt, Tạ Du híp mắt, đang suy ngẫm có phải hai ngày nay tính mình quá ôn hòa, để thằng cha cùng bàn này hiểu lầm gì hay chăng, lại nghe thấy Hạ Triều hờ hững nói: “Đúng là loại người nào cũng có thể làm giáo viên.”

Một áng mây chậm rãi lững lờ trôi qua.

Hạ Triều vô thức sờ túi, chỉ mò ra được một viên kẹo, trời nóng quá nên kẹo bị chảy, bóp nhẹ đã thấy mềm oặt.

Một cảm xúc không tên trào dâng trong lòng, mấy câu nói nọ cứ văng vẳng bên tai, từ những lời của Từ Hà rồi đến của Dương ba tốt “Vì mày học ngu đấy”

Hạ Triều nghiêng đầu, hỏi Tạ Du: “Có thuốc lá không?”

Tạ Du: “Không có.”

Hạ Triều đành cố lột vỏ kẹo.

Tạ Du ngửi thấy mùi kẹo, mẹ nó lại là dâu tây.

Hai đứa nằm nửa ngày trên bãi cỏ không nói gì, trong lúc Hạ Triều răng rắc nhai viên kẹo, Tạ Du đột nhiên ngồi dậy, đạp đạp hắn: “Đi.”

Hạ Triều hỏi: “Đi cái gì mà đi?”

Tạ Du nói: “Bà giáo này không ổn thì đổi người khác.”

Tiết trời quá nóng nực, Tạ Du nói, thuận tay phẩy phẩy cổ áo cho thoáng gió.

Từ góc nhìn của Hạ Triều có thể vừa vặn nhìn thấy phần da thịt lớn để lộ cùng xương quai xanh hõm sâu. Dáng người Tạ Du rất đẹp, dù không quá cao nhưng cái gì nên có cũng đều có, áo vén lên nhìn thấy được cả xương sườn mảnh dẻ. Thiếu niên độ tuổi này vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, ngây ngô, đẹp đẽ lại cứng cỏi, còn mang theo răng nhọn móng sắc.

Hạ Triều thoáng thất thần.

Không biết bởi vì một Tạ Du dù không hiểu rõ nhưng vẫn cuồng ngạo bất chấp, hay là vì cậu trai trước mắt này.

Hạ Triều cùng Tạ Du trèo qua lưới sắt bao quanh khu ký túc xá, vòng qua phòng bảo vệ đi vào từ hướng khác.

Vì ở trường có nhiều người, nhà trường có quy định riêng dành cho học sinh ra vào ký túc, chỉ cần trong giờ lên lớp mà về ngủ, lấy đồ đạc hay bị ốm cần nghỉ ngơi, bắt buộc phải có chữ ký xác nhận của giáo viên, đồng thời đăng ký với bảo vệ.

Dù lưới sắt không khó trèo qua nhưng chẳng mấy ai có lá gan ấy. Đồng chí chủ nhiệm trường với biệt danh Chó Điên, cửa sổ văn phòng ngay đối diện khu ký túc, nếu không may bị lão nhìn thấy, ắt hẳn sống không bằng chết.

“Nhà vệ sinh, trong phòng, điện thoại.” Tạ Du quăng người phi qua, tay chống mặt đất, không quay đầu, cung cấp từ khóa xong rồi nói, “Cậu ngẫm lại xem.”

Hạ Triều nghĩ nghĩ: “Là sao? Bé tập ghép chữ?”

Tạ Du: “…”

Hai người bọn họ động tác thuần thục, tư thế leo rào rất tiêu chuẩn, tốc độc cực nhanh như thể đã được huấn luyện.

Thẩm Tiệp đứng trên sân bóng, từ xa nhìn thấy hai bóng người trèo vào, dường như thấy hơi quen mắt, không chờ cậu ta xác nhận, hai bóng người kia đã biến mất.

“Kỳ ghê, ” Thẩm Tiệp sờ sờ cái ót, “… Sao nhìn đứa kia giống Triều ca vậy ta.”

“Cậu cũng ở ký túc?” Hạ Triều theo lên lầu, phát hiện ngày càng đến gần phòng của mình, mãi đến khi Tạ Du dừng chân ở đối diện phòng hắn.

Tạ Du sờ trên bậu cửa tìm chìa khóa dự phòng: “Ừ? Cậu ở phòng nào?”

“Nhìn sang phía đối diện đi.” Hạ Triều chỉ chỉ, “Ngay đối diện cửa phòng cậu.”

Tạ Du tự nhủ trong lòng, hóa ra bây chính là cái đứa ngu xuẩn dán tấm bảng “Nỗ lực thi đại học, chớ quầy rầy” lên cửa đấy à?

Hạ Triều nhiệt tình giới thiệu tấm bảng trước cửa phòng mình: “Nhờ nó mà giáo viên không vào kiểm tra đấy, sợ làm phiền tôi ôn thi, rất hữu dụng, có dịp cậu nên thử xem sao.”

“Không cần, cảm ơn.”

Tạ Du vào phòng, lôi cái rương dưới giường ra bắt đầu lục lọi.

Trong rương phần lớn là đồ linh tinh, đèn pin, pin dự phòng, băng dính…

Hạ Triều ngồi trên ghế nhìn cậu: “Tìm cái gì vậy?”

Tạ Du không để ý tới hắn.

Hạ Triều nhàn rỗi nhàm chán, dò xét bốn phía trong phòng. Phòng ngủ khá sạch sẽ, trên bàn học đặt một chiếc máy tính, Hạ Triều lướt qua máy tính, nhìn thấy một khối rubik bên cạnh ống đựng bút.

Lúc Tạ Du tìm được chiếc di động cũ, Hạ Triều đã ráp xong rubik, mỗi mặt một màu đều tăm tắp.

“Không biết còn lưu lại không,” Tạ Du bật máy, “Đoạn ghi âm của tôi.”

Tay đang cầm rubik của Hạ Triều khựng lại, hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không.

Tạ Du lặp lại: “Cái hôm trong nhà vệ sinh tôi có ghi âm lại. Thằng Dương gì đó, nó nói gì tôi đều ghi lại hết. Suýt nữa quên mất.”

Đối với một học sinh trung học, loại tư tưởng này xác thực có tính cảnh giác quá mức, ở cái tuổi mới lớn máu nóng này, lúc gặp nguy cấp trước tiên cứ phải giơ nắm đấm lao lên đã, làm gì còn tâm tư cân nhắc trước sau như vậy.

Nhưng khi Dương Văn Viễn lôi Liễu Viện vào nhà vệ sinh, phản ứng đầu tiên của Tạ Du là bật máy ghi âm.

Sau đó cậu cũng hỏi Liễu Viện có cần chứng cứ tố cáo không, nhưng Liễu Viện chỉ một mực khăng khăng muốn dàn xếp ổn thỏa cho qua chuyện, nếu như nhỏ muốn phản kháng chắc hẳn đã không bị ức hiếp thành như vậy.

Nhỏ sợ bị người khác biết chuyện, mặc dù bản thân mới là người bị hại.

“Xử lý buộc thôi học… Uầy, trường hành động nhanh vậy?”

Mấy ngày sau, bảng thông báo của trường dán quyết định mới, một đám học sinh vây quanh, Lưu Tồn Hạo tới muộn, chỉ có thể đứng bên ngoài cùng mấy đứa bạn, nhón chân căng mắt đọc: “Buộc thôi học, thôi học…”

Chờ Lưu Tồn Hạo đọc đến dòng kế tiếp, cả người chấn động: “Má ơi, Dương Văn Viễn á?!”

“Dương Văn Viễn bị đuổi học?? Thế còn Hạ Triều?” Nam sinh đứng cạnh Lưu Tồn Hạo cũng bàng hoàng không kém, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Tình huống chuyển biến vượt quá sức tưởng tượng, đừng nói đám học sinh, ngay cả Từ Hà đến giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cô ta kèm cặp Dương Văn Viễn cả năm trời, học giỏi không nhất thì nhì, rất có tiềm năng thi đậu tuyến một.

Giờ đây Từ Hà nghĩ lại trước trường mình đã đứng ra bảo lãnh cho Dương Văn Viễn như thế nào, nhớ tới những gì mình đã nói, trong đầu ong ong, trời đất quay cuồng, cuối cùng thốt ra hai chữ: Xong rồi.

Hạ Triều nộp lên nhà trường bản ghi âm đã qua xử lý, xóa giọng của Liễu Viện đi, nhưng những từ ngữ bệnh hoạn của Dương Văn Viễn một chữ cũng không sót, Dương Văn Viễn vừa nghe thấy thì lập tức biến sắc, sau đó phụ huynh Dương Văn Viễn cũng trở mặt, thay đổi bộ dáng vênh váo tự đắc mấy hôm trước, còn định níu kéo Hạ Triều năn nỉ cầu tình thay cho con trai mình: “Bác biết con là đứa bé ngoan mà…”

Hạ Triều quả thực muốn cười: “A, ngài ca cải lương gì đó, bây giờ tôi lại thành bé ngoan rồi cơ à.”

Lãnh đạo nhà trường truy hỏi danh tính của nữ sinh, Hạ Triều hỏi lại: Các thầy có thể cam đoan lý lịch người bị hại sẽ không bị vạch trần không?

Tất cả vụ việc chỉ có lãnh đạo trường nắm được, tin tức giữ kín bưng.

Nhưng tội danh của Dương ba tốt đã bị định sẵn.

Ngày có quyết định buộc thôi học, Thẩm Tiệp mừng rỡ mua nước khao cả lớp, lúc đi tìm Hạ Triều, trông thấy lớp trưởng lớp 3 đang đứng xin lỗi Triều ca nhà mình.

Ngoại trừ lớp trưởng, tập thể lớp 11-3 đều trốn sau rèm cửa lén lút nhìn ra.

Thế trận rất hoành tráng.

Lưu Tồn Hạo nghẹn đỏ mặt: “Thật có lỗi với ông, Hạ Triều, tôi không biết được ngọn nguồn câu chuyện mà đã…”

Hạ Triều chân thành vỗ vai Lưu Tồn Hạo, nhận lời xin lỗi đến là trơn tru: “Không có sao không có sao, cuộc đời luôn tràn ngập bất ngờ. Con người tôi không chỉ dáng dấp đẹp trai, mà còn rất độ lượng.”

Lưu Tồn Hạo: “…”

Thẩm Tiệp: “…” Không thể nhìn nổi.

Tạ Du đoán chừng cũng không nghe lọt tai, một tay cậu cầm điện thoại, một tay sờ bên cạnh, vớ được cái túi đựng bút, thẳng tay ném ra ngoài cửa sổ, nện lên người Hạ Triều: “Câm mồm.”

Thực ra cái gọi là giáo bá ít nhiều cũng bị thổi phồng bóp méo, sự tích về giáo bá cả đám chỉ mới nghe qua. Lời đồn qua miệng lưỡi dân gian thật giả lẫn lộn, cuối cùng không biết thành cái dạng gì.

Nhưng các bạn học ở lớp 11-3 lần đầu tiên ý thức được rõ ràng: Hai cậu bạn giáo bá này, so với đồn đại, hình như không giống lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN