Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa
Chương 38
Thi cuối kỳ của trường đã xong, toàn thể thầy cô giáo thống nhất chấm trong hai ngày. Vào ngày thứ hai, rốt cuộc cô cũng được rảnh rỗi để đi gặp Niếp Tịnh. Khoảng 2 giờ, hai người gặp nhau trong quán trà ở quảng trường.
Niếp Tịnh ngồi phía đối diện tràn đầy cảm kích.
Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Không mang con theo sao?”
“Mẹ tớ trông rồi.” Niếp Tịnh cười. “Em gái tớ nói nó ở đó vô cùng tốt, tớ không biết phải cảm ơn cậu thế nào.”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu.
“Cảm ơn cái gì, chúng ta đều là bạn học cũ.”
Niếp Tịnh mấp máy môi. “Thật ra hôm nay hẹn cậu qua đây, ngoại trừ chuyện cảm ơn cậu giúp em gái tớ ra, tớ còn một chuyện muốn nói thật với cậu.”
Mạnh Thịnh Nam nhìn Niếp Tịnh.
“Tớ cũng bứt rứt nhiều năm rồi.”
Ánh mắt Mạnh Thịnh Nam nghi hoặc.
Niếp Tịnh hít thở nặng nề, nói. “Lúc cấp ba, báo 3000 mét…”
“Tớ biết.”
Mạnh Thịnh Nam cắt ngang, nở nụ cười. “Khi đó tớ biết rồi.”
Niếp Tịnh muốn nói lại thôi.
“Cảm ơn.” Niếp Tịnh ngẩng đầu.
Mạnh Thịnh nam uống trà, chuyển đề tài nói chuyện.
Niếp Tịnh hỏi. “Cậu có liên lạc với mấy người bạn cũ không?”
“Rất ít.” Mạnh Thịnh Nam nói. “Nhưng mấy hôm trước có gặp Phó Tùng, nhiều năm rồi vẫn không thay đổi.”
“Thật không?”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu. “Sắp kết hôn rồi.”
“Vậy thì tốt.” Niếp Tịnh chậm rãi nói.
Mạnh Thịnh Nam cười một cái.
Niếp Tịnh lại nói. “Cậu biết không, lúc học cấp ba tớ còn thích cậu ấy.”
“Nhìn ra được mà.” Cô nhướn mày, khẽ nói.
Viền mắt Niếp Tịnh hơi ướt.
Cảm giác nói chuyện thoải mái thế này, khóc cười tự nhiên là cảm giác ba năm cấp ba chưa từng có. Cậu một câu tớ một câu cũng hơn 30 phút, lúc chia tay, Mạnh Thịnh Nam tiễn Niếp Tịnh lên xe buýt sau đó xoay người đi dọc theo ven đường. Ven đường là trung tâm thương mại đang hạ giá, bên ngoài là mấy cô gái đứng tiếp thị.
Trên người khoác băng dôn, trang điểm xinh đẹp.
Cô bỗng nổi dậy hứng thú, vào bên trong đi dạo, xung quanh cô là quần áo rực rỡ sắc màu. Mấy chủ cửa hàng cười bắt chuyện với cô, Mạnh Thịnh Nam đi vào rồi lại đi ra. Trên tường có một một váy màu lam xen hồng nhạt, liếc mắt đã thấy thích, cô cắn răng dùng gần nửa tháng tiền lương của mình mua nó.
Cô cầm theo cái túi tiếp tục đi dạo.
Ở bên ngoài trung tâm thương mại, Trì Tranh hút thuốc không ngừng từ khi cô đi vào đến bây giờ. Anh giương mắt nhìn khu cao tầng đối diện, quyết định rít một hơi thuốc nữa rồi vứt, bước vào trong trung tâm thương mại.
Khi đó Mạnh Thịnh Nam đang đi dạo ở tầng hai.
Trước mặt cô là một người phụ nữ, tóc dài tới eo, mặc váy ngắn nóng bỏng. Lúc lướt qua, hai người không cẩn thận đụng vào nhau, cô nói xin lỗi, người phụ nữ kia hất tóc ưỡn ngực đi qua cô.
Xung quanh tầng 2 chỉ toàn là quần áo.
Cô đi dạo tới cửa hàng cuối cùng lại thấy người phụ nữ kia, từ xa đã thấy cô ta đưa lưng về phía cô, trêu đùa người đàn ông trước mặt. Người nam bị che đi, cô không nhìn rõ, đang muốn dời ánh mắt đi, người đàn ông lại nhìn qua đây. Cô sửng sốt, cả người cứng đờ.
Ánh mắt Trì Tranh giống như chim ưng, lao lại phía cô.
Mạnh Thịnh Nam không tự chủ lui về phía sau, xoay người muốn chạy. Người phụ nữ kia giơ tay lên muốn kèo Trì Tranh lại, anh giật cánh tay mình ra, nhanh chóng chạy tới chỗ cô. Cô chưa đi được mấy bước, cổ tay đã bị anh kéo lại.
Người phụ nữ sau lưng làm một bộ mặt không thể tin nổi.
Bên trái cầu thang tầng 2 có toilet, trong nhà vệ sinh nam không có ai, Trì Tranh kéo cô đi vào, đá cái bảng đề chữ đang sửa chữa sang một phía sau đó khóa trái cửa lại. Mạnh Thịnh Nam tránh không được, tay phải của cô bị anh ấn trên tường. Xung quanh là tiếng hơi thở vẫn luôn kìm nén của anh, Mạnh Thịnh Nam khó chịu, bị dọa sợ đến nỗi làm rơi túi quần áo xuống đất.
Cả người anh tỏa ra mùi nguy hiểm.
“Không phải em bảo bề bộn nhiều việc sao?” Giọng nói nguy hiểm.
Mạnh Thịnh Nam không nói thành lời.
“Hả?”
Âm cuối vang lên, cô thở ra cũng thấy hồi hập, nhịn không được động đậy lại bị anh giữ chặt hơn, mặt anh ghé sát xuống, hơi thở nặng nề.
“Sao vừa rồi lại chạy?”
Hàm răng Mạnh Thịnh Nam run rẩy. “Ai chạy, anh buông tôi ra đi.”
Trì Tranh cười lạnh. “Em nghĩ anh sẽ buông sao?”
Cô ngẩn ra.
Hơi thở Trì Tranh càng gần cô hơn, chậm rãi nói. “Lục Tư Bắc nói em rất khó theo đuổi, quả thực đúng như thế.”
Mạnh Thịnh Nam giương mắt nhìn anh.
Dáng vẻ cô đã chịu chết rồi, Trì Tranh hơi nới lỏng tay ra.
“Mạnh Thịnh Nam, chúng ta nói chuyện.”
“Anh buông tôi ra trước đi.” Cô cũng yên tĩnh lại.
Trì Tranh cười nhạt. “Buông ra để cho em chạy?”
Khóe miệng Mạnh Thịnh Nam khẽ động, anh lại dùng lực mạnh hơn.
“Được rồi, anh muốn nói chuyện gì?”
Con ngươi Trì Tranh đen kịt lại. “Chuyện lần trước chúng ta nói chưa xong.”
Cô sợ nhất là chuyện này, chỉ cảm giác mình bị anh bóc trần, nhìn rõ ràng từ trong ra ngoài. Cô cảm thấy có chút nhục nhã, anh lại không hé miệng.
Bỗng nhiên anh nở nụ cười. “Mạnh Thịnh Nam.”
Cô ngẩng đầu.
“Em run cái gì?” Trì Tranh hỏi.
Cô nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, không lên tiếng. Hơi thở của anh rất nặng, mùi hương nam tính bao trùm lên cả người cô.
“Run rẩy cũng vô dụng.”
Vành mắt Mạnh Thịnh Nam lập tức ửng đỏ.
Trì Tranh nhíu mày. “Sao lại giống Lâm Đại Ngọc thế?”
Nói xong anh nở nụ cười, lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, lòng bàn tay xù xì ma sát với da mặt cô, Mạnh Thịnh Nam run run một cái, anh chậm rãi cúi người xuống cạnh tai cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính.
“Anh nhìn trúng ai thì người đó phải bên anh, trừ phi anh nói chia tay.”
Mạnh Thịnh Nam giật mình.
Trì Tranh nhìn cô, hỏi. “Lục Tư Bắc theo đuổi em lâu như vậy, để em trong tay rồi tại sao lại buông, em biết không?”
Cô nhìn anh.
Trì Tranh nói. “Bởi vì em thích ông đây.”
Hai mắt Mạnh Thịnh Nam run lên.
“Mạnh Thịnh Nam là em, Thư Viễn cũng là em.” Trì Tranh ghé sát lại, con ngươi đen láy chăm chú nhìn cô. “Quyển Trầm Tư Lục kia, Lục Tư Bắc biết, anh cũng biết. Còn rất nhiều chuyện em không biết nhưng anh biết, Mạnh Thịnh Nam, em chạy thoát sao?”
“Thế nên?” Cô run rẩy hỏi.
Trì Tranh giương mắt nhìn.
Mạnh Thịnh Nam. “Thế nên anh nói thích tôi thì tôi nên đồng ý sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu. “Không phải.”
Con mắt Trì Tranh nheo lại, nguy hiểm.
“Em nói dối.”
“Tại sao tôi phải dối anh.”
Sắc mặt Trì Tranh tối lại, Mạnh Thịnh Nam không dám thở mạnh.
“Chết vẫn cứ muốn giữ sĩ diện.” Anh thấp giọng nói.
Mạnh Thịnh Nam không dám nhìn anh, sắc mặt anh càng lúc càng đáng sợ. Cô nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của anh lại bị anh mạnh mẽ kéo lại. Mạnh Thịnh Nam bị dọa sợ, muốn đẩy anh ra nhưng lại không dược. Trì Tranh chơi liều, trực tiếp nâng mặt cô lên, tay anh nắm gương mặt cô, mạnh mẽ hôn lên.
Cô sợ tới mức quên giãy dụa.
Hô hấp của anh rất nặng, đến miệng cũng mạnh mẽ, môi mỏng kề sát môi cô, đầu lưỡi bắt đầu càn quấy trong miệng cô đến long trời lở đất. Mạnh Thịnh Nam rối tinh rốt mù, mặc anh muốn làm gì thì làm. Trì Tranh hôn rất chăm chú, mũi ngửi mùi hương trên cơ thể cô, một tay nắm chặt cổ tay cô, một tay dọc theo thắt lưng của cô hướng về phía trước sờ soạng.
Mạnh Thịnh Nam mặc quần áo mỏng manh, bàn tay anh khiến cô trở nên run rẩy.
“Sợ ngứa?”
Lúc anh nói chuyện, môi còn chưa dời khỏi mô cô, âm thanh rất thấp. Mạnh Thịnh Nam thừa dịp anh rút đầu lưỡi ra, há miệng thở dốc. Trì Tranh cười nhẹ, tay phải đặt lên nơi mềm mại của cô, chân Mạnh Thịnh Nam run run, suýt chút nữa tuột xuống.
Trì Tranh cong môi ôm chặt cô.
Lại muốn hôn nữa, Mạnh Thịnh Nam quay đầu đi, môi anh rơi xuống cổ cô, một mảnh ẩm ướt.
“Tránh anh?”
Giọng nói anh nguy hiểm, Mạnh Thịnh Nam nắm chặt nắm đấm, cắn môi dưới.
Có người gõ cửa, Trì Tranh nhíu mày, sống lưng Mạnh Thịnh Nam cứng đờ. Tiếng gõ cửa càng lớn, hình như nhân viên công tác đang nói chuyện với nhau. Trì Tranh không nhịn được chửi thề một tiếng, Mạnh Thịnh Nam thừa dịp anh sững sờ, dùng hết toàn lực đẩy anh ra, Trì Tranh lui về sau mấy bước. Cô mở cửa ra, người bên ngoài cũng đã xoay cửa, chưa tới ba giây cô đã bỏ chạy.
Nhân viên công tác đứng ở cửa có chút xấu hổ.
Trì Tranh sờ cằm một cái, rũ mắt đã thấy túi đồ của cô ở trên sàn. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua rồi nhướng mày sau đó không nhanh không chậm bước ra ngoài, liếc mắt nhìn dưới tầng của trung tâm thương mại, không thấy bóng dáng cô gái kia nữa. Anh nhẹ nhếch môi, giống như vẫn cảm nhận được ấm áp của cô.
Anh cười nhẹ, đi ra ngoài đốt một điếu thuốc.
“Mẹ kiếp, thật mềm.”
Trì Tranh cười nhẹ.
Lúc ấy cô gái đã trốn đi xa. Từ trung tâm thương mại đi tới trường học mấy mười lăm phút. Từ cửa trường học đến chung cư mất năm phút, nói đi không bằng nói chạy, trong trường học đã sớm không còn người, cô đi một đường thẳng tới chung cư.
Cô dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt xuống rồi ngồi dưới đất.
Ấm áp vừa rồi vẫn còn trên môi cô, cô chưa từng nghĩ tới thời gian dài như vậy, mùi hương của anh vẫn cứ quấn quanh trên người cô mãi không tan. Anh nói ra hết thảy tâm tư thuở thiếu thời của cô, anh bá đạo như vậy, liều lĩnh không màng hậu quả.
Mạnh Thịnh Nam sợ.
Cô lẳng lặng ngồi trên đất, gạch men trắng loáng phản chiếu bóng dáng của cô, cô cứ ngẩn người như vậy rồi bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó nước mắt rơi đầy mặt. Lớp phòng bị của bản thân biến mất, cô vừa khóc vừa cười.
Thịnh Điển đột nhiên gọi điện thoại tới.
“Nam Nam.”
Bên ngoài sắc trời đã tối, Mạnh Thịnh Nam “vâng” một tiếng.
“Sao vậy?”
Mạnh Thịnh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không sao đâu ạ.”
Thịnh Điển không tin. “Sao nghe giọng con không giống thường ngày?”
“À, vừa rồi mới xem phim điện ảnh nên hơi buồn.”
Thịnh Điển lắc đầu cười.
“Ăn cơm chưa?”
Mạnh Thịnh Nam nhìn áng mây hơi đỏ ngoài kia.
“Ăn rồi.” Cô nhẹ nói.
Thịnh Điển hỏ. “Lúc nào về nhà?”
“Thứ 5.”
Thịnh Điển “ừ” một tiếng, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, Mạnh Thịnh Nam đột nhiên gọi.
“Mẹ.”
“Hả?”
“Ráng chiều thật đẹp.”
Thịnh Điển nở nụ cười. “Đẹp.”
“Cha và Tiểu Hàng đâu?”
“Hai cha con đang nói chuyện phiếm ngoài sân.”
Ánh mắt Mạnh Thịnh Nam dịu dàng.
“Con cúp đây.”
“Đừng thức khuya.”
Mạnh Thịnh Nam nói. “Vâng.”
Rặng mây đỏ ở chân trời chậm rãi biến mất, bóng đêm bao phủ xung quanh giống như hơi thở của anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!