Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm
Long Thiên bang
Long Thiên bang từ lâu đã trở thành truyền thuyết, người trong giang hồ thường nhắc đến với sự hiếu kỳ chứ không có hứng thú tìm hiểu. Vì vậy con đường đi đến Long Thiên bang mấy chục năm qua không một bóng người. Cây cối mọc lên um tùm rậm rạp, dần dần biến ngọn núi xinh đẹp thành một khu rừng hoang đầy thú dữ.
Vậy nhưng hôm nay, dưới chân núi Long Thiên bang lại xuất hiện một đám người mặc đồ đen, dẫn đầu là một cô gái.
“Lục soát nơi này, nhất định không được bỏ qua bất cứ một chỗ nào. Nếu thấy có điều khả nghi thi lập tức phóng tín hiệu để ta đến. Mọi người rõ chưa?” Tiếng nói của cô gái vang lên mạnh mẽ, khiến cho đám thuộc hạ phía sau đều không dám lơ là, đồng thanh hét thật to:
“Rõ”
Cô gái gật đầu rồi phất tay một cái, trong chớp mắt đám người kia liền nhanh chóng tản ra biến mất trong khu rừng rậm rạp.
Cô gái nhíu đôi mày xinh đẹp liếc nhìn cả khu từng một lượt, trong lòng đầy tức giận và lo lắng.
Cô gái này chính là Tuyết Thần, thuộc hạ của Vương Thiệu Bình. Sau khi Vương Thiệu Bình biến mất cùng Long Ngạo Thiên, Tuyết Thần lần theo manh mối duy nhất là thanh kiếm đầu rồng của Long Ngạo Thiên, Long Thiên bang. Nghĩ đến Long Thiên bang, ánh mắt của Tuyết Thần ngày càng trở lên lạnh lẽo. Không cần biết đối phương là ai, một khi liên quan đén chủ tử thì Tuyết Thần cô sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Nghĩ ngợi một lúc, Tuyết Thần liền tung người lên trên cao, hai chân chạm nhẹ lên một ngọn cây cao, ánh mắt nhìn bao quát toàn bộ khu rừng, ngoài màu xanh của lá cây ra, không hề có gì khác lạ.
Cách đấy mấy trăm dặm là thôn Vi Dạ, vì bốn bề đều là núi nên Vĩ Dạ thôn này ít khi có người từ nơi khác đến. Nếu có đến thì cũng chỉ là những thôn dân lân cận đến để săn bắn hoặc trao đổi nông sản. Vậy nhưng hôm nay người dân ở Vĩ Dạ thôn lần đầu tiên được tận mắt thấy có một đoàn người ngựa đi qua đây. Mà đoàn người này không phải tầm thường, đó đều là lính, là một đoàn tinh binh mặc áo giáp.
Dẫn đầu đoàn binh lính này lại là Đường nhị công tử, Đường Duy. Hắn một thân y phục trắng ngà. Mang theo khuôn mặt khôi ngô tuấn lãng, nhưng lúc này khuôn mặt đó đang tràn ngập bấp đắc dĩ. Hắn liếc nhìn về phía xe ngựa xa hoa phía sau, trong lòng càng tăng thêm sự phiền muộn. Hắn thở dài:
“A Long Ngạo Thiên ơi Long Ngạo Thiên, không nghĩ đến sẽ có một ngày ta phải đem theo nàng đi tìm ngươi trở về.” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa kia, thầm nói một câu “Ngươi có giỏi thì đi luôn, đừng có xuất hiện nữa.”
…
“Ngươi nói gì? Nó biến mất, liên quan đến Long Thiên bang ư?” Vương Tiêu sắc mặt đại biến, trong đầu không ngừng hiện lên ba chữ Long Thiên bang. Trước đây Long Thiên bang và phái Thần Long qua lại rất thân thiết. Nhưng không hiểu sao tự dưng Long Thiên bang biến mất, sau đó mấy chục năm thì Thần Long bị diệt. Lúc đó nếu không phải may mắn tránh được thì có lẽ Vương Tiêu hắn đã phơi thây trên núi Thần Long rồi.
Nhiều năm qua vì muốn trả thù Trương Hân nên hắn quên mất Long Thiên bang. Sau khi trả thù xong, lại mải mê phát triển một Thần Long mới nên cũng không để ý tới Long Thiên bang. Bây giờ nghĩ lại, dường như có một bí mật nào đó đang được ẩn giấu. Mà mấu chốt của vấn đề là nằm ở Long Thiên bang.
Vương Tiêu nhắm mắt trấn định tâm thần. Y Ban ở bên cạnh nhìn thấy vậy liền nóng lòng. Cô muốn cứu thiếu chủ, nhưng tại sao chủ nhân lại không đưa ra quyết định gì? Ít nhất cũng nên lập tức sai người xuất phát tìm thiếu chủ chứ.
Vương Tiêu đang nhắm mắt, nhưng ông vẫn cảm nhận được tâm tình của Y Ban. Ông hơi mở mắt nhìn cô rồi nói:
“Y Ban, ngươi nóng vội thì có ích gì, phải tĩnh tâm mà suy nghĩ. Suy nghĩ xem bây giờ ngươi nên đi nơi nào? Đến nơi đó rồi thì sẽ làm gì? Nếu như đến rồi mà không tìm thấy thì phải làm sao?” Từng câu nói ra đều bình ổn, không hề có một chút nóng vội. Nói xong không đợi Y Ban đáp lại liền nhắm mắt, tiếp tục suy nghĩ.
Y Ban sửng sốt: “Chủ nhân, không phải chỉ cần lấy máu của ngài là có thể tìm ra được tung tích của thiếu chủ sao? Trong sách có nói…”
“Y Ban” Vương Tiêu gắt lên, ông mở mắt ra nhìn người trước mặt, người mà ông dùng bao nhiêu tâm huyết để tạo ra. “Y Ban, ta bảo ngươi suy nghĩ sao ngươi không nghĩ? Nếu ngươi nghĩ thử một chút là ra vấn đề ngay.”
Y Ban sững sờ, vấn đề… đột nhiên ánh mắt Y Ban loé sáng.
“Ý của chủ nhân là…” Y Ban run rẩy, cô nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Tiêu đầy vẻ tàn nhẫn.
….
Tại hoàng cung Lý quốc, Ngọc Chân đang ở thư viện tìm đọc những cuốn sách lịch sử. Mấy ngày qua cô đã tìm đọc những cuốn sách viết về thời đại trước. Thật không ngờ, đúng như những gì cô dự đoán, thời đại này vốn không nên tồn tại trong lịch sử. Nó không khớp với bấ kỳ giai đoạn nào cả, đây cố phải là lỗ hổng thời gian, xuất hiện kỳ dị và biến mất bí ẩn.
Liếc mắt về cuốn Giang hồ ký sử mà Lý công công vừa đưa cho mình. Ngọc Chán lật từng trang để đọc, sau khi đọc đến long Thiên bang cô đọc rất kỹ lưỡng. Sau đó lại lật đến Thần Long phái, Ngọc Chân bất giác nhíu mày. Không phải chứ, chẳng lẽ hai bang phái này là có thù diệt môn. Nhưng mà cũng quá lâu đi, Long Thiên bang rút khỏi giang hồ là hơn 60 năm trước. Còn Thần Long phái bị diệt môn hơn ba mươi năm trước. Trương Hân bị giết cách đây gần hai mươi năm.
Theo như những gì đã nghe được thì Thích Tiên Cơ là của Thần Long phái, cha già của Vương Thiệu Bình cũng là Thần Long phái. Tình hình hiện tại thì Long Ngạo Thiên Kia chắc chắn là người của Long Thiên bang.
Long Thiên Bang không phải bị hoạ diệt môn, mà chỉ là chủ nhân là Long Duyệt đột nhiên bị mất tích, sau đó mới giải tán. Còn Thần Long phái là bị diệt sạch, sống sót một vài người. Nếu như vậy có phải… ánb mắt Ngọc Chân sáng lên như đã tìm được câu trả lời.
Ngọc Chân nở một nụ cười khổ, không nghĩ mấy cái ân ân oán oán cẩu huyết thường xuất hiện trong phim ảnh này, Ngọc Chân cô lại có ngày được tận mắt thấy. Liếc Nhìn vị công công đang nhìn mình chằm chằm, cô mở miệng nói:
“Lý công công, nhờ ông gọi Thích Tiên Cơ đến đây”
….
Trên đỉnh núi, nơi những kiến trúc vững trãi của Long Thiên bang còn sót lại. Lúc này chỉ là những toà nhà hoang phế. Gạch ngói rơi tứ tung, mạng nhện giăng đầy khắp trốn. Dây leo mọc xanh rờn, phủ kín toàn bộ những mái nhà. Những dây leo đó mọc rễ đâm thủng bức tường để phát triển. Rêu xanh phủ kín chân tường, nhìn cảnh này có ai dám nói là ở đây có người ở.
Tuyết Thần dạo một vòng xung quanh những căn nhà này, không phát hiện bất cứ một dấu hiệu nào cho thấy là có người lưu vãng.
Xem xét cả một ngày dài, cô chỉ thấy có một điểm khác lạ duy nhất. Đó chính là cây cối ở đây xanh một cách bất thường.
Nếu như là liên quan đến cây cối thì đất đai và nước là hai thứ ảnh hưởng trực tiếp. Nghĩ vậy, Tuyết Thần liền đào một nắm đất lên. Sau khi xem xét kỹ lưỡng thì vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường. Nếu vậy vấn đề là ở nguồn nước.
Tuyết Thần đứng lên, nhìn xung quanh một hồi, cô tung người nhảy lên nóc nhà. Sau đó tĩnh tâm nghe âm thanh phát ra từ bốn phía. Quả nhiên, là tiếng nước chảy.
Cẩn thận nhảy qua từng mái nhà, rồi lại dùng khinh công bay lên các ngọn cây cao. Không phải cô muốn dùng khinh công, mà là không thể không dùng. Dù Long Thiên bang này đã tàn lụi mấy chục năm, nhưng ở dưới mặt đất thì lại có không ít trận pháp còn đó.
Từ nhỏ Tuyết Thần đã làm quen với các trận pháp, nên việc cô phát hiện ra nó là điều rất bình thường.
Dựa theo tiếng nước chảy, Tuyết Thần tìm đến được một thác nước lớn. Đứng từ trên ngọn cây cao nhìn xuống, ánh mắt cô đăm chiêu.
Bên dưới thác nước có một bãi cỏ xanh rờn. Một đàn nai béo mập đang cắm cúi gặp cỏ. Một vài con nai đi gần đến dòng nước đang chảy, đưa miệng xuống uống. Tuyết Thần híp mắt theo dõi động thái của đàn nai này. Sau khi uống nước xong, những con nai đó tiếp tục ăn cỏ.
Không xảy ra việc gì ư? Tuyết Thần nhăn mày, không khỏi thất vọng. Đang định quay người rời đi, bất chợt như nhớ ra gì đó, Tuyết Thần quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm vào đám cỏ phía dưới. Càng nhìn cô càng kinh ngạc, những đám cỏ bị đàn nai này ăn xong chỉ bị cụt một chút, sau đó lại trở về trạng thái ban đầu.
“Đây là…”
Nhìn hoàng hôn đang buôn dần xuống, Tuyết Thần dự cảm có điều không lành sắp xảy ra. Nơi này vốn không hề đơn giản như mình nghĩ. Liệu có nên thông báo cho mọi người rút lui hay không? Ngước nhìn lên bầu trời, Tuyết Thần không khỏi giật mình. Ta ở trong sáng, chúng ở trong tối. Bóng tối là thiên hạ của chúng, là điểm mạnh của chúng. Biết vậy sao ta phải đâm đầu tìm chết.
Đợi khi ánh bình minh hiện lên, khi đó mới là thế giới của chúng ta. Khi đó ta muốn làm gì, bọn sợ ánh sáng như các ngươi có cản được không?
Tuyết Thần mỉm cười đưa một ngọn pháo nhỏ bắn lên bầu trời. Đây là lệnh rút quân….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!