Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm
Ngón tay thanh mảnh sẽ tạo cảm giác dịu dàng.
Đêm khuya, rừng núi một mảnh tối đen, Ngọc Chân ngâm mình trong ôn tuyền, bản thân đi gặp chu công nói chuyện phiếm. Vì vậy cô không biết nơi mà cô cho rằng rất kín đáo không ai tìm thấy lại có người xuất hiện.
Qua ánh trăng mờ ảo, Ngọc Chân lúc này nhìn rất mê người. Tóc dài buông xõa xuống hai bên vai trần, bộ ngực lấp ló một nửa trên mặt nước. Khói từ suối nước nóng bốc lên khiến cho cô ẩn ẩn hiện hiện càng thêm vẻ ma mị thần bí. Vương Thiệu Bình ngây người nhìn cảnh trước mặt, tim hắn như đập nhanh hơn. Lúc chiều hắn biết cô đi ra ngoài nhưng không có sai người bắt lại, vì hắn biết cô căn bản là không cách nào thoát ra khỏi Thanh Phong cốc. Đến chập tối cô chưa trở về hắn liền đi tìm. Tìm hết mọi ngóc ngách cuối cùng cũng thấy cô bé đó ở đây.
Lúc này nhìn thấy cô, tim hắn đập loạn lên. Không biết ma xui quỷ khiến gì hắn lại đi xuống ôn tuyền, tiến lại gần Ngọc Chân. Khi đến trước mặt cô, cách nhau chỉ một nửa bước chân hắn mới giật mình, trong lòng thầm mắng mình cả vạn lần “Đây chỉ là một cô bé 14 tuổi, bị mê hoặc cái gì chứ?”
Thế nhưng khi nhìn thấy đôi môi mọng đỏ của cô, hắn không tự chủ được nhích người cúi xuống hôn cô. Khi môi hắn gần chạm môi Ngọc Chân thì nghe thấy cô lẩm bẩm: “Lạnh…lạnh quá”
Âm thanh của Ngọc Chân hoàn toàn làm cho Vương Thiệu Bình tỉnh táo. Hắn nhíu mày, ngâm người trong nước nóng sao còn thấy lạnh? Hắn đưa tay chạm vào trán Ngọc Chân, cô đã thành công dọa một kẻ không biết sợ là gì phải đổi sắc mặt. Sao lại lạnh thế này? Đưa tay chạm vào má vào vai cô, đều là lạnh như băng. Bắt lấy một cánh tay bắt mạch cho Ngọc Chân, Vương Thiệu Bình nhíu mày “Thế này là sao?”
…
Trưa hôm sau Ngọc Chân tỉnh dậy, thấy mình nằm ở một căn phòng xa lạ. Một căn phòng toàn màu đen. Từ chăn đệm cho đến đồ đạc trong phòng đều là một màu đen, cô nhíu mày nghi hoặc. “Rõ là tối qua vẫn còn trong ôn tuyền cơ mà, sao giờ lại biến thành nơi quỷ quái này?” Nghĩ đến ôn tuyền, Ngọc Chân vội nhìn người mình, cô há mồm lắp bắp: “Quần áo…quần áo”
“Tỉnh rồi?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, Ngọc Chân ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình. Là Vương Thiệu Bình, thật đả kích lòng người mà. Nếu vậy bộ quần áo nam nhân cô đang mặc trên người là của hắn… hắn thay cho cô? Tuy nghi vấn nhưng Ngọc Chân không có hỏi, nhỡ như hắn nói đúng là hắn thay quần áo cho thì cô làm gì được hắn. Chỉ rước lấy xấu hổ mà thôi, cô đâu có ngu ngốc mà đi hỏi.
Thấy Ngọc Chân tâm hồn đang bay bổng nơi nào, Vương Thiệu Bình cũng không buồn gọi cô. Hắn đến gần cầm tay cô, Ngọc Chân giật mình hét lên “làm gì thế?”
“Bắt mạch” hắn lạnh nhạt phun ra hai chữ, cũng chẳng đợi cô đồng ý, hắn cứ như vậy mà bắt mạch. Ngọc Chân há mồm, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, đành cứ như vậy cho hắn cầm tay.
Thế nhưng khi nhìn xuống bàn tay của Vương Thiệu Bình cô muốn phát điên, tay hắn so với tay cô còn trắng và nuột nà hơn. Những ngón tay thon dài thẳng tắp, đường gân hiện lên rõ chứng tỏ chủ nhân của đôi bàn tay ấy chăm chỉ không lười nhác. Ở hiện đại những người tập gym đều có bàn tay nổi gân, thể hiện sự quyến rũ của phái mạnh. Cô từng đọc ở đâu đó một câu miêu tả thế này “Những người có ngón tay thanh mảnh sẽ tạo cảm giác dịu dàng, khi cô gái may mắn nào được nắm tay người đó, chắc chắn họ sẽ có cảm giác an toàn, được che trở.”
Ngọc Chân ngước mắt nhìn Vương Thiệu Bình, cô giật mình khi hắn cũng đang nhìn mình.
“Bàn tay ta đẹp lắm sao?” Hắn buông tay cô ra rồi đứng dậy “Đẹp đến nỗi nhìn không chớp mắt.”
Ngọc Chân từ chối cho ý kiến, cô không nghĩ hắn phải nói thẳng ra như vậy.
“Đêm hôm qua…”
“Khụ…khụ” Ngọc Chân giả vờ ho ngắt lời của hắn, tên này định nói gì, nói đêm qua làm sao. Cô không nhắc đến hắn lại muốn nhắc, cô trừng mắt nhìn hắn.
Vương Thiệu Bình sao không hiểu ý của cô, hắn đâu có muốn nhắc đến chuyện đấy. Nghĩ vậy hắn đành nói thẳng “Trong cơ thể của cô có một loại chú thuật khác ngoài long thần chú phải không?”
Ngọc Chân đang định hỏi sao ngươi biết thì hắn đã chặn họng cô.
“Loại chú thuật này rất kỳ quái, nó không vận hành giống bình thường. Đêm qua rõ ràng còn cảm nhận được sự tồn tại của nó, sáng nay lại không thấy nữa, bây giờ cũng không. Giống như trong người cô lúc này không hề bị trúng chú thuật vậy” Hắn nhìn cô rồi ngập ngừng rồi nói tiếp “Đây giống như một loại chú thuật bị lỗi, chưa hoàn toàn hoàn chỉnh.”
A thì ra là bị lỗi, Ngọc Chân nghe vậy cảm thấy có lý, cái này làm cô liên tưởng đến truyện Conan, trở thành người thử nghiệm thuốc a. Người phụ nữ đó nóng vội hại mình đến mức chú thuật chưa hoàn thành đã đem ra sử dụng rồi.
“Nếu là chú thuật đã hoàn thành thì còn dễ tìm cách giải, còn nếu bị lỗi sẽ rất khó khăn vì không nắm được cách vận hành của nó.”
A… lại còn thế nữa, Ngọc Chân cô cũng đâu hy vọng là nó được giải.
“Này, đừng có trợn mắt, há mồm hay gật đầu, hãy mở miệng nói đi”
“Nói gì?” Ngọc Chân không hiểu nhìn hắn.
“Nói là ai hạ chú thuật này, và biểu hiện của nó” Hắn nhướn mày tỏ vẻ không kiên nhẫn với cô.”
“Ta nói nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc”
Lần này cô thành công làm khuôn mặt hắn biến sắc, từ trước tới nay ngoài lão cha của hắn còn ai dám đứng trước mặt hắn mà ra điều kiện. Khuôn mặt hắn thâm trầm đến đáng sợ, nhìn hắn như muốn giết người tới nơi vậy. Nhưng Ngọc Chân không có rút lại lời nói của mình, cô vốn đâu có sợ chết. Hắn trừng mắt với cô, cô trừng lại, mãi một lúc sau hắn mới phun ra một câu lạnh đến run người “Được.”
Lúc này Ngọc Chân mới kể lại toàn bộ từ đầu nhưng không có nói mình là công chúa gì gì đấy. Hắn nghe xong mặt lại càng xám xịt hơn, sao cô không thấy mình đắc tội với hắn chỗ nào chứ.
“Tại sao lại nhảy xuống vách núi? Tại sao lại muốn chết?” Hắn tức giận, nhấn mạnh hai chữ chết kia.
Ngọc Chân nghe xong liền buồn bực, chết hay sống là quyền của cô, liên quan gì tới hắn. Vì thế cô từ chối trả lời câu này bằng cách im lặng. Vương Thiệu Bình nhìn cô, cô nhìn hắn, rồi không biết hắn nổi điên nổi khùng gì xông tới, Ngọc Chân sợ hãi lui người về phía sau, nhưng đây là giường a.
Hắn… hắn thế nhưng kéo cô lại rồi cúi người phủ đôi môi mềm mại xuống hôn cô. Chuyện quái gì đang xảy ra, Ngọc Chân hét lên thì hắn thành công đưa lưỡi vào bên trong. Ngọc Chân tức giận giãy giụa đẩy Vương Thiệu Bình ra nhưng hắn ôm cô chặt quá, căn bản là không có cách nào thoát ra. Vì thế Ngọc Chân không phản kháng nữa, cô mặc cho hắn hôn, nhưng nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Đây là lần đầu tiên sau 8 năm xuất hiện ở thế giới này cô khóc.
Vương Thiệu Bỉnh ban đầu tức giận chỉ muốn dạy dỗ cô một trận, nào ngờ không dứt ra được, hắn như bị đắm chìm vào đôi môi của cô. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn tiếp xúc thân mật với một người con gái, đến bây giờ hắn mới biết thì ra hôn môi lại ngọt ngào đến vậy.
Khi hắn thỏa mãn buông Ngọc Chân ra thì thấy khuôn mặt cô tràn đầy nước mắt. Khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt như người vô hồn, Vương Thiệu Bình cảm giác Ngọc Chân như sẽ tan biến khỏi vòng tay của hắn. Hắn hoảng sợ lắc Ngọc Chân “Sao vậy? Ngọc Chân em sao vậy?”
…
Hôm nay trời nổi mưa bão, trong kinh thành ít người qua lại. Một nam nhân mặc trang phục màu tím xuất hiện trên đường. Hắn đội một chiếc mũ rơm vành to, trên tay cầm một thanh kiếm. Hắn đi vào một quán ăn, tiểu nhị thấy hắn liền chạy lại chào hỏi. Vì hôm nay mưa nên ít khách, tiểu nhị càng niềm nở hơn.
“Đại hiệp muốn dùng gì ạ?” Tiểu nhìn lâu sạch bàn rồi mời nam nhân ngồi xuống.
“Một tô cơm, một món rau, một món thịt, một tô canh” Nam nhân không nhìn thực đơn nói.
“A… đại hiệp đợi chút, thức ăn sẽ tới liền.” Tiểu nhị hào hứng chạy vào bếp.
Lúc này trong quán còn có ba vị khách nữa, ba người ngồi cùng bàn, nhìn trang phục là biết họ chỉ là dân thường, không phải khách giang hồ hay đại thần quý tộc.
“Nghe nói vẫn chưa tìm được công chúa Ngọc Chân đâu, hoàng thượng bây giờ vẫn cho cảnh giới nghiêm ngặt trong thành, nhân sĩ giang hồ vì không muốn liên lụy nên ít xuất hiện lắm.” Một trong ba người vừa nói vừa liếc nhìn nam nhân áo tím. Bọn họ thấy hắn cầm kiếm là biết hắn là người trong giang hồ.
Một người khác trong số bọn họ lại nói thêm vào:
“Ta nghe nói công chúa là do bọn người phái Thần Long bắt đi đấy”
“Cái người dán ở bảng truy nã là người thuộc phái Thần Long sao?”
“Không phải Thần Long chỉ còn đại sư Thích Tiên Cơ thôi sao?” Người kia kinh ngạc hỏi.
“Huynh thì biết gì, trước đây Thần Long từng là một môn phái nổi tiếng, có vô vàn môn đệ. Nói rằng đã biết mất hoàn toàn làm sao có thể.”
“Ta nói này huynh đệ” người nọ ngó nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng “nghe nói Thần Long là bị diệt môn chứ không phải mai danh ẩn tích đâu.”
“Nếu diệt môn thì làm sao Thích Tiên Cơ đại sư vẫn còn sống?”
“Nghe nói ngày ấy đại sư xuất môn.”
“Cái này nghi vấn, huynh nói Thần Long có nhiều môn đệ, vậy sao lại trùng hợp chỉ có Thích Tiên Cơ ngày đó xuất môn mà không có người nào khác nữa sao?”
“Thôi nhắc mấy chuyện đó làm gì, hôm nay mới có dịp huynh đệ ta tụ họp Hàn huyên. Ăn uống xong tìm một nơi giải sầu được không?
“Được chứ… ta nghe nói Di Xuân lâu mới thêm mấy hoa khôi mới.”
Nam nhân áo tím vẫn yên lặng ăn uống, nhưng những gì ba người kia nói với nhau hắn đều nghe thấy hết. Tính tiền xong hắn rời khỏi, đi một mạch hướng về phía hoàng cung. Trên đường đi hắn nhìn thấy bảng truy nã tội phạm, đến gần mới nhìn thấy chân dung của một người. Một người đối với hắn có chút quen thuộc, ánh mắt hắn nhìn vào bức hình, khóe miệng khẽ nhếch lên. Thiệu Bình, nếu hắn dám làm tổn hại đến Ngọc Chân thì cứ chờ đấy. Bây giờ hắn phải vào hoàng cung để kiểm chứng xem công chúa đó có phải Ngọc Chân thật không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!