Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Ta có việc muốn nhờ đệ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Ta có việc muốn nhờ đệ.



Đường Duy ngước mắt nhìn Thiên Ân, hắn bây giờ thật sự muốn kết giao cùng người này. Dù biết Thiên Ân có liên quan đến việc Ngọc Chân công chúa mất tích, hắn vẫn rất muốn kết bằng hữu với Thiên Ân.

“Ngươi có muốn kết bằng hữu với ta không?” Đường Duy sốt sắng hỏi.

“Tại sao ta phải kết bằng hữu với ngươi?” Thiên Ân nhắm mắt, hắn thực muốn ngủ một giấc.

“Ta nhìn ngươi rất hợp ý ta”

“Nhưng ta chướng mắt ngươi”

“Vậy mặc ngươi, ta đã nhận ngươi là bằng hữu rồi, chỉ cần ta nhận định là được rồi” Đường Duy mỉm cười trong lòng, không nhận hắn là bằng hữu thì hắn cứ theo làm đuôi đấy. Theo đến bao giờ hắn chịu nhận thì thôi. Bỗng nhiên chợt nhớ đến chưa hỏi tên Trần Ân, định hỏi thì Trần Ân đã ngủ mất rồi.

Đường Duy ngước mắt nhìn mặt trăng trên bầu trời cao, lòng hắn thầm nhắc tên người con gái mà hắn thương nhớ “Uyển Uyển, giờ nàng đang nằm cạnh hắn ta sao?” Nghĩ vậy lòng hắn chua xót vô cùng.

Tờ mờ sáng hôm sau, Thiên Ân thức dậy. Thực ra hắn chưa hề ngủ, hắn nằm nghĩ lại quyển sách viết về các cơ quan thuật và luật ngũ hành âm dương, cách bố trí trận pháp trong sách cổ. Nằm trằn trọc mấy tiếng, hắn rất muốn đến xem thử những ngọn núi đá kia. Vì biết đâu sẽ phát hiện ra manh mối, hay đường đi bí mật nào đó.

Hắn bỏ tay nải ra, lấy nước súc miệng rồi ăn mấy miếng thịt khô. Lúc đang ăn dở một miếng thịt thì hắn cảm nhận có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Quay người sang nhìn thì thấy Đường Duy đang nhìn mình một cách đắm đuối… khụ khụ thực ra là nhìn miếng thịt. Thế nhưng người nào đó không hiểu ánh mắt ấy mà chỉ ngạc nhiên nói:

“Sao ngươi còn ở đây?”

Đường  Duy tức hộc máu, hắn nằm cách Thiên Ân có chưa đến hai cánh tay, thế mà từ lúc ngồi dậy đến giờ tên đó chỉ ăn và ăn, không hề quan tâm đến sự tồn tại của hắn.?

“Ta là bằng hữu của ngươi, đương nhiên phải ở lại cùng bằng hữu rồi” Đường Duy bực bội nói.

“A… vậy cũng tốt” Thiên Ân gật đầu rồi ném cho Đường Duy một miếng thịt khô. Đường Duy bắt lấy, trong lòng thầm nghĩ,  hắn nói cũng tốt có phải là đồng ý làm bằng hữu với mình hay không?

Thế nhưng ý của Thiên Ân là có thêm người đi tìm cũng tốt, hai người cùng tìm sẽ nhanh hơn một người. Huống chi thực lực của Đường Duy cũng khá. Còn miếng thịt ném cho Đường Duy là chẳng qua sợ hắn đói mà không tích cực tìm, chứ không phải đột nhiên Thiên Ân hắn lại rộng lượng như vậy. Thực ra Thiên Ân cơ hồ đã đoán được Đường Duy là người của ai phái đến. Hắn ẩn sâu trong núi, bấy lâu nay không ra ngoài, trừ lão giả và Thiệu Bình thì một người hắn còn chưa gặp chứ đừng nói là có kẻ thù. Từ lúc hắn xem lệnh truy nã của Vương Thiệu Bình là có người theo dõi hắn ngay. Sau đó lại đến đám người của Lý Tiểu Xuyến đến hỏi hắn, kẻ mình gặp là ai. Chuyện rõ như ban ngày, hắn còn không biết người đứng sau bọn họ thì thật có lỗi với trí tuệ bản thân.

Thiên Ân đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía trước, đám mây mù lại nổi lên làm hắn phát tức. Sau đó là công cuộc tìm kiếm của hai vị bằng hữu bắt đầu.

“Kỳ quái, huynh có cảm thấy những hòn núi kia dường như là một trận pháp không?” Đường Duy ngờ ngợ nói. Thiên Ân nhìn theo ngón tay mà Đường Duy chỉ, hắn lập tức gật đầu: “Nhìn mấy hòn núi đó rất ngộ, chúng nằm thành hình chữ T,, có lẽ có gì bí mật trên đó.” Nói xong Thiên Ân liền nhún chân tung người bay đi,  Đường Duy cũng bay theo sau. Hai người bọn họ không dám đứng trên mấy ngọn núi nhỏ đó mà đứng ở một ngọn núi gần đó nhìn xem. Là tổng cộng có 12 hòn núi nhỏ xếp thành hình chữ T. Đây hẳn là cái gọi là cơ quan thuật gì đó, chắc chắn chúng có một quy luật nhất định.

Thiên Ân cố nhớ lại xem đã từng đọc cái này ở đâu, đột nhiên hắn nhớ có một lần Trương Hân từng nói với hắn rằng. Cơ quan thuật dựa theo một quy luật nhất định, để giải được nó không dễ cũng chẳng khó. Muốn giải được thì phải xem người tạo ra là ai, chỉ cần biết người tạo là cứ đoán theo những gì xoay quanh người đó là tìm được ra cách giải. Chữ T này có 7 hòn núi nhỏ xếp thẳng hàng, và 5 hòn núi nằm ngang tạo thành đầu chữ T. Thiên Ân liền nghĩ ngay đến một dãy số, hắn đứng dậy nhảy lên hòn núi đá thứ 5, nhưng không hề có gì xảy ra.

Nhảy khỏi hòn núi thứ năm, đợi một lúc hắn liền nhảy vào hòn núi thứ ba. Tự dưng hòn núi đó hơi nhô cao lên. Thiên Ân thấy vậy lắc đầu, cái tên này đừng nói là lấy ngày sinh của hắn làm cách giải cơ quan. Thế nhưng chữ đầu chữ T là nhảy về bên trái hay bên phải. Hắn cố nhớ lại xem có sự kiện nào liên quan hay không. Đột nhiên Thiên Ân nhớ đến cái ngày đó, hai kẻ độc ác kia ôm Thiệu Bình đi, còn hắn lại ôm Trương Hân vào nhà. Theo đó Thiệu Bình là bên phải còn hắn ở trong nhà là bên trái, hắn liền nhảy về phía bên trái. Ngày mùng ba tháng mười hai là ngày sinh của hắn. Lấy hòn đá đứng giữa đầu chữ T làm trung tâm. Hắn liền nhảy vào hòn núi thứ nhất và hòn núi thứ hai. Quả nhiên nhảy vào hòn nào là hòn đó nhô cao lên. Khi hòn núi cuối cùng nhô cao, thì tự nhiên tất cả những ngọn núi đá rung chuyển.

Tất cả có nghĩa là cả trăm ngọn núi đá đều rung chuyển, Thiên Ân bám chắc vào một hòn đá. Nhìn những ngọn núi kia di chuyển, hắn kinh ngạc hết sức, con người thời kỳ này giỏi đến mức như vậy? Có thể di chuyển được cả những núi đá to lớn như. Những núi đá di chuyển tạo thành hai đường thẳng tắp, mở ra một lối đi vô cùng rộng lớn và thoáng đãng.

Lúc này ở Thanh Phong cốc, Ngọc Chân mệt mỏi nằm trên giường. Đêm qua cô là bị cười đến mức miệng bây giờ cứng đờ, cổ họng khàn đến không nói được. Tại sao mụ đàn bà kia lại biến thái như vậy, tam thập đoạn hồn gì mà như trò con nít, hẳn là để đối phó với con nít mà. Đêm qua tam thập đoạn hồn phát tác, đó là làm cô cười đến lúc gà gáy mới ngừng. Không buồn cười vẫn bị cười liên tục, cả đêm qua cô ngồi cười haha, cười to đến mức khắp trong Thanh Phong cốc này đều vang vọng tiếng cười của cô. Từ trước đến nay, Ngọc Chân vẫn nghĩ cứ cười là vui, không ngờ cô lại vừa cười vừa khóc. Khóc vì uất ức, vì tức giận, thế nên tiếng cười cô càng quỷ dị, khiến tất cả đều mất ngủ chứ không phải mình cô.

“Tiểu thư, ngài uống chút canh này đi cho cổ họng nhanh khỏi” Y Thanh bưng một chén canh bổ đến trước mặt Ngọc Chân. Ngọc Chân ảo lão nhìn Y Thanh, liền nhớ trước kia. Mẹ cô cũng bê một bát thuốc đến trước mặt cô rồi dỗ dành: “uống thuốc đi con, chỉ cần uống là một thời gian sau cổ họng con sẽ khỏi, sẽ lại nói được như thường.” Lúc ấy cô đã hất ra không uống, mẹ cô lao vào ôm cô rồi khóc “con định để cho mẹ đau lòng đến khi nào?”

Nghĩ đến đây Ngọc Chân không kìm được nước mắt, cô nhào vào người Y Thanh, ôm chầm lấy Y Thanh mà khóc. Tất cả là do cô, là cô ngu ngốc nên mới chết, cha mẹ đối tốt với cô như vậy, bây giờ hai người già rồi, bên cạnh còn ai nói cười chọc hai người vui vẻ? Còn ai bên cạnh lo lắng chăm sóc lúc hai người tuổi già sức yếu. Tất cả là do cô, là cô đã khiến họ đau lòng. Ngọc Chân cứ vậy khóc, Vương Thiệu Bình đứng ngoài cửa nhìn vào thấy cảnh này, trong lòng vô cùng đau. Hắn nhìn cô khóc mà bất lực, hắn nhìn cô bị tam thập đoạn hồn phát tác cũng bất lực. Dù cho người tìm cách giải nhưng bây giờ vẫn là không có cách gì.

Hắn quay người về phòng, đôi mắt nóng lên “Y Bình, ngươi vẫn chưa tìm ra cách giải sao? Ta mặc kệ ngươi tìm cách nào, trong ngày hôm nay phải tìm ra bằng được cho ta”

Y Bình không dám nói không, nhìn sắc mặt chủ tử không tốt, bây giờ mà nói không xem, xác định là Thanh Phong cốc bọn họ sẽ bị tàn phá nghiêm trọng. Nàng mới không dám nói, chỉ dạ một tiếng rồi lui ra. Đúng lúc này có một người vào bẩm báo.

“Chủ nhân, bên ngoài có người tên Thiên Ân muốn gặp ngài.”

Vương Thiệu Bình đang tức giận, đột nhiên nghe được tin này làm hắn chấn kinh. Đôi mắt quét qua Y Bình đang đứng ở cửa, thấy vậy Y Bình liền cúi đầu đi ra ngoài. Đến bây giờ chủ nhân vẫn không tin tưởng nàng, vẫn cho rằng nàng là người của lão gia phái tới.

Y Bình đi rồi, hắn mới vội nói “mau dẫn ta đi, nhanh lên”. Đã hơn tháng nay hắn không đến chỗ Thiên Ân, thật không ngờ Thiên Ân lại tự mình đến. Là nhớ hắn sao? Nghĩ vậy trong lòng hắn có chút chờ mong.

Đến khi nhìn thấy Thiên Ân trước mặt, lại nhìn thấy thêm một cái đuôi Đường Duy. Hắn nhướn mày không vui, này là sao? Có một tháng không gặp, đại ca của hắn lại có một tên mặt trắng theo bên cạnh, nhìn lại có vẻ rất thân thiết.

“Đại ca, người theo sau huynh là ai?” Vương Thiệu Bình chướng mắt nhìn Đường Duy.

“Ta là bằng hữu của hắn” Đường Duy không đợi Thiên Ân trả lời liền nhanh chóng cướp lời nói.

“Ta hôm nay đến là có việc muốn nhờ đệ” Thiên Ân không quan tâm đến sự thù địch trong mắt Vương Thiệu Bình. Hắn đâu có rảnh mà ngồi giới thiệu hai người với nhau. Nếu nói tên kia là người của triều đình, e rằng lại có một trận đánh nhau xảy ra.

Vương Thiệu Bình chuyển ánh mắt từ người Đường Duy sang người Thiên Ân “ca định nhờ chuyện gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN