Nguyên Giới Đại Đế - : Ta vẫn còn sống.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Nguyên Giới Đại Đế


: Ta vẫn còn sống.



Tuy nói dưới đáy vực khó có người đặt chân tới, chứ không phải hoàn toàn không có người đặt chân tới, mấy ngàn năm trôi qua địa chất biến đổi. Vực sâu nâng lên kèm theo đó nhiệt độ dưới đáy vực ấm lên nên dù người có tu vi luyện thể kém đi một ít, nhưng sử dụng một chút thủ đoạn cũng có thể xuống bên dưới, nên thời gian trôi qua cũng đã có không ít người đặt chân xuống đáy vực. Những người này được gọi là mạo hiểm giả, chuyên làm những việc mạo hiểm để kiếm sống. Tỷ như men theo miệng vực, hay đặt chân xuống đáy vực tìm kiếm thu gặt linh dược, linh thảo… đem ra phường thị bán với cái giá rất cao ngất ngưỡng.

Dưới đáy vực Hàn Băng Sơn lúc này cũng có hai người mạo hiểm giả như thế, đó là hai người đàn ông cả hai đều mặc áo lông chồn khá dày, trên người cột một cái tay nải dọc từ cổ xuống nách đựng nước uống, lương khô và một ít đồ nghề.

Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân cao ngất khuôn mặt nghiêm nghị, trên khuôn mặt hiện rõ dấu hiệu phong sương, người còn lại là một thanh niên trẻ tuổi dáng người cao gầy, khuôn mặt bình thường có năm sáu phần giống người trung niên kia.

Hai người này là một đôi phụ tử họ Hàn người, người lớn tuổi gọi Hàn Thuyên Danh còn con trai hắn tên gọi là Hàn Thuyên Nghĩa.

“Hàn Nhi! Chỗ này rất trơn trượt, cẩn thận kẻo ngã!”

Người trung niên tên Hàn Thuyên Danh một tay cầm đuốc cẩn thận soi đường, một tay sờ soạng men theo một bên vách đá bờ vực ẩm ướt, lạnh lẽo mà đi tới trước, sau đó nhắc nhở thiếu niên đằng sau.

“Vâng!”

Thiếu niên Hàn Thuyên Nghĩa đi sau đáp. Hàn Thuyên Nghĩa cẩn thận bám sát phụ thân, hai mắt mở lớn nhìn xung quanh tìm linh dược, đồng thời đề phòng rắn rết dưới đáy vực.

“Chỗ này có chắc có hàn băng thảo sinh trưởng không phụ thân?”

Hàn Thuyên Nghĩa nhấc một chân tránh khỏi một vùng bùn lầy nhỏ trước mặt bèn hỏi nghi vấn trong lòng với phụ thân.

“Tất nhiên là có, theo cuốn bách thảo toàn tập trang sáu mươi hai phần thượng có ghi chép lại rằng dưới đáy Hàn Băng Sơn hàn khí quanh năm không tán là điều kiện tốt để hàn băng thảo sinh trưởng. Ngoài ra chỗ này đôi khi còn có mọc ra một hai cây tuyết liên quý giá, vận khí hai người chúng ta tốt thì có thể gặp một cây tuyết liên cũng không chừng.”

Hàn Thuyên Nghĩa vẫn chậm rãi đi về phía trước, nhưng cũng không quên giải đáp câu hỏi, truyền lại những kinh nghiệm của bản thân cho nhi tử. Dù sao nhi tử này của hắn mai sau cũng sẽ kế nghiệp của hắn mà lăn lộn kiếm ăn, nên trong khoảng thời gian đầu này hắn muốn trau dồi hết kiến thức của mình cho nhi tử của mình.

“Danh nhi sau chuyến đi này kết thúc, về tới nhà con cũng nên bỏ chút thời gian đọc kỹ cuốn bách thảo toàn tập và cuốn địa lý trí, sau này hành nghề hái dược sẽ có lợi ích vô cùng to lớn.”

Hàn Thuyên Danh bồi thêm một câu.

“Hàn nhi hiểu rồi!”

Hàn Thuyên Nghĩa gật đầu đáp, sau đó hắn lại hỏi phụ thân một số kiến thức mà mình muốn biết.

Đáy vực Hàn Băng Sơn tuy bề ngang không lớn, chỉ chừng sáu trăm trượng mà thôi nhưng chiều dài lại phải hơn mười dặm.

Hai phụ tử họ Hàn muốn đảo qua một lượt tìm thảo dược cũng chí ít mười mấy ngày, đó là chưa kể điều kiện dưới đáy vực tối đen tầm nhìn hạn chế và rắn rết côn trùng không ít hơn nữa thảo dược cũng không phải chỉ sinh trưởng dưới mặt đất mà có khi chúng mọc lên ở những vách đá, nên việc tìm kiếm không phải dễ dàng.

Hôm nay vừa vặn là ngày thứ chín tìm kiếm của hai phụ tử họ hàn. Hai người cũng chưa tìm được nổi một cây hàn băng thảo, chứ đừng nói tới tuyết liên quý giá.

Mà điều này cũng nằm trong dự liệu của hai người, thứ nhất hàn băng thảo và tuyết liên điều kiện sinh trưởng khó khăn, thứ hai hàng năm cũng có một ít mạo hiểm giả xuống đáy vực càn quét qua.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện tránh nhàm chán, một mặt tìm kiếm thảo dược, cứ thế hai người càng đi càng tới vùng sâu xa của đáy vực.

“Ồ! Nơi này có một cái động khẩu rất lớn đâm vào vách vực”

Hàn Thuyên Nghĩa đứng trước một cái động khẩu chiều cao ba trượng, phía trước động khẩu đất đá nằm ngổn ngang. Hắn tay phải khua cây đuốc dọi vào trong động khẩu chỉ thấy cái động này sâu hun hút không thấy tận cùng, hai bên vách động nham thạch màu đen cứng rắn mà trên nóc động dày đặc những khối băng tinh như gai nhím phủ xuống, làm hắn phải kinh hô thành tiếng.

“Động khẩu ở nơi nào?”

Hàn Thuyên Danh ở cách đó mấy trượng xa đang chăm chú tìm kiếm thảo dược, nghe nhi tử kinh hô thì bèn cầm đuốc chạy thẳng lại đây hỏi dồn.

“Là nơi này!”

Hàn Thuyên Nghĩa chỉ tay vào động khẩu trước mặt nói.

“Ồ!”

Hàn Thuyên Danh nhìn chỗ động khẩu nơi Hàn Thuyên Nghĩa chỉ tới “Ồ” lên kinh ngạc sau đó đánh giá một lượt, trán khẽ nhíu lại dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Kì quái, ta nhớ lần trước đi qua chỗ này cũng không có nhìn thấy ở đây có động khẩu a!”

Trầm ngâm một lúc hắn hắn nhìn lớp đất đá còn mới chắn ngang trước cửa động khẩu nói tiếp.

“Có thể miệng động trước đây bị đất đá che phủ rất lâu, hôm nay đất đá sụp xuống lại hiện thế!”

Hàn Thuyên Danh đánh giá, mà cũng như hắn suy đoán do đia chất biến đổi mà cửa động bị phủ kín rất lâu mà không người biết đến, nghĩ như vậy hắn cũng đi tới gần miệng động. Càng lại gần động khẩu hàn khí bên trong lại tràn tới, mặc dù trên người Hàn Thuyên Danh mặc áo lông chồn thì cũng cảm giác lạnh lẽo một trận. Tuy vậy ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong động, hai mắt bỗng dưng phát sáng trong lòng thầm nghĩ.

“Bên trong này hàn khí dày đặc gấp mấy lần bên ngoai, khả năng rất lớn có hàn băng thảo thậm chí còn có tuyết liên không chừng!”

Nghĩ bên trong có thảo dược làm hắn cảm thấy kích động trong lòng, nhìn nhi tử Hàn Thuyên Nghĩa nói.

“Hàn nhi, chúng ta vào bên trong xem xét một phen!”

Hàn Thuyên Nghĩa đang nhìn trân trối bên trên nóc động có hàng ngàn băng tinh bị ánh lửa phản xạ đẹp mê ly mà thất thần, nghe phụ thân nói bèn giật mình tỉnh lại nói.

“Phụ thân, bên trong liệu có nguy hiểm gì không?”

“Hừ, đã làm cái nghề này thì còn sợ nguy hiểm thì đừng làm, hơn nữa dưới đáy vực Hàn Băng Sơn cũng không có cái gì là hung thú đáng sợ thì ngươi còn sợ cái gì!”

Hàn Thuyên Danh đối với câu hỏi của nhi tử thật không hài lòng, ngoài việc bám vách đá leo xuống vực sâu thì có chút xíu nguy hiểm nhưng với hắn một tay lão luyện thì việc này cũng không phải việc khó. Ngoài ra thì dưới vực này cũng không có nguy hiểm gì đáng kể nếu không thì hắn cũng không dám dẫn nhi tử chưa từng trải dấn thân tới đây rồi, hắn bực dọc trừng mắt nhìn nhi tử mà răn dạy. Hàn Thuyên Nghĩa thấy sắc mặt uy nghiêm của phụ thân thì như chuột sợ mèo mà cười khan.

“Đi thôi!”

Hàn Thuyên Danh tay cầm đuốc soi sáng, bước chân vững vàng mà lách qua những khôi đá chắn đường mà đi vào trong động. Nhi tử Hàn Thuyên Nghĩa thì cũng theo bước phụ thân vào bên trong.

Hai người nhanh chóng vào bên trong động, bước đi cẩn trọng nếu không sẽ té ngã bởi dưới đất không những ẩm ướt mà còn có những dòng nước nhỏ chảy qua.

Đi vào sâu khoảng hai mươi trượng, vòng qua một đoạn cua nhỏ bị một khối đá chắn ngang đường, hai người không dám buông lỏng chút nào, đi thêm chừng mười trương nữa hai người lại nhìn thấy hai bên vách động xen kẽ những lớp băng mỏng cùng khối kẽ nứt đất đá là những cây có lá thanh mảnh màu lam, phiến lá đầy răng cưa, mỗi cây đều có ba lá như thế đối xứng nhau, mà chính giữa ba lá là một bông hoa trắng tinh có tám cánh, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ chỉ cần hít một hơi làm cho người ta có cảm giác thần thanh khí sảng.

“Hàn băng thảo! Không chỉ một cây mà tất cả đều là hàn băng thảo”

Hàn Thuyên Nghĩa đứng phía sau Hàn Thuyên Danh há hốc mồm kinh hô.

“Đúng là hàn băng thảo, hơn nữa hàn băng thảo đã thành thục. không ngờ lại nhiêu đến như vậy, hàn nhi chúng ta phát tài rồi!”

Hàn Thuyên Danh hai mắt tỏa sáng kích động mặt đỏ bừng, giọng nói lạc đi nói.

Sao không kích động mừng rỡ được cơ chứ, lần này hai phụ tử xuống đáy vực dưới chân núi Hàn Băng Sơn chỉ hi vọng kiếm được một, hai cây cũng đã đủ phát tài rồi. Nên nhớ hàn băng thảo sinh trưởng trong môi trường khá đặc thù, số lượng thì rất ít ỏi, hơn nữa công dụng mỗi cây hàn băng thảo rất lớn ví như giúp tăng cường sinh lực, kéo dài tuổi thọ mà đối với phụ nữ nó lại có sức hút mê người đó là làm phấn bôi lên mặt giúp kéo dài thanh xuân.

Mỗi một cây hàn băng thảo thành thục giá trị cũng phải mười kim tệ, số tiền đó cũng đủ một gia đình sống dư dã ba tháng trời.

“Phát tài!”

Hai phụ tử họ Hạ nhìn nhau cười lớn, đúng là vận khí hai người rất tốt thu hoạch lần này cũng đủ để cả nhà sống dư dã khoảng hai mươi năm.

“Ha. Ha. Hàn nhi lấy đồ nghề ra chúng ta cùng nhau hái thảo dược thôi!”

Hàn Thuyên Danh vỗ vai nhi tử cười không dứt, không do dự hắn bỏ tay nải trên lưng xuống lấy đồ nghề ra. Sau đó hắn leo lên vách đá, cẩn thận đào lên từng gốc hàn băng thảo.

Mà Hàn Thuyên Nghĩa tuy mới học việc cũng không do dự cũng tham gia hái thảo dược. Sau nửa canh giờ hai người đã đi tới điểm cuối của động, thu lấy hết hàn băng thảo mới thu tay lại kiểm kê thu hoạch.

“Tổng cộng có một trăm lẻ một gốc hàn băng thảo, tính ra phường thị bán cũng được một nghìn một trăm kim tệ. Đáng tiếc ở chỗ này cũng không có một gốc tuyết liên a. Ha. Ha. Ta đúng là lòng hơi tham lam rồi!”

Hàn Thuyên Danh vừa nói vừa tự nhủ rồi lắc đầu đúng là lòng tham không đáy, thu hoạch lần này đã kinh người rồi vậy mà hắn còn tham lam mơ tưởng tới tuyết liên.

“Hàn nhi, chuyến đi này đến đây kết thúc viên mãn, chúng ta trở về nhà thôi!”

Hàn Thuyên Danh cười không khép miệng nói.

Xong xuôi hai người xoay người rời đi, trong lòng mỗi người cảm thấy thư sướng vô cùng, nhưng hai người chưa đi được mấy bước thì mặt đất dưới chân “ầm!” “ầm!” rung chuyển, băng tinh như truy thủ trên trên nóc động thi nhau rơi xuống.

“Có động đất, hàn nhi cẩn thận!”

Hàn Thuyên Danh sắc mặt xám xịt hét lớn. Kéo nhi tử dưa vào sát vách động nơi có mõm đá nhô ra, tránh bị băng tinh rơi trúng.

Mười phút sau mặt đất trở nên yên tĩnh, Hàn Thuyên Danh mới thở phào một hơi liếc nhìn nhi tử rồi nhìn túi đựng hàn băng thảo mới yên tâm hoàn hảo không có việc gì.

“Hàn nhi chúng ta nhanh ra khỏi chỗ này thôi!”

Hàn Thuyên Danh thúc dục, sau đó hắn cầm túi thảo dược vác lên vai, tay cầm đuốc soi đường xoay người đi về phía lối ra. Hắn vừa đi được khoảng mười bước chân thì cảm thấy có điều gì đó không đúng, bèn xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy nhi tử dưới ánh lửa cả người ngồi phịch xuống đất run rẩy sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt đầy vẽ sợ hãi.

“Không chút tiền đồ!”

Hàn Thuyên Danh nhìn bộ dạng nhi tử như vậy tức tối quát. Không ngờ tên nhi tử vừa mới bị dọa một chút mà đã tái mét mặt mày, làm hắn trở nên thất vọng, chẵng lẽ nhi tử của hắn không có thiên phú nối nghiệp hắn sau này sao.

“Lần này thu hoạch rất lớn, cũng đủ cho nhi tử có vốn liếng làm ăn sau này vậy!”

Nghĩ vậy hắn tới gần nhi tử, vỗ vai nhi tử nói.

“Không sao, chỉ là một chút động đất thôi mà!”

“Phụ… phụ… phụ thân!”

Hàn Thuyên Nghĩa run run nói.

“Được rồi, nam nhi gì mà mới bị dọa một chút đã sợ xanh mặt rồi. Đứng dậy, chúng ta trở về”

Hàn Thuyên Danh cười lớn nói.

“Phụ… thân… có… người… chết!”

Hàn Thuyên Nghĩa hít một hơi lấy lại bình tĩnh, đưa tay chỉ về một phía giọng noi run run.

Hàn Thuyên Danh khẽ nhíu mày, nhi tử chẳng lẽ hoảng loạn quá độ, lúc trước hai người đi vòng hết động này một lượt ở đây làm gì có người chết.

“Nhi tử không nên nói bậy!”

Hàn Thuyên Danh sắc mặt trầm xuống, nhưng hắn đưa mắt nhìn hướng về phía nhi tử chỉ tới.

Nơi đó đất đá sụp xuống để lộ một cái hố nhỏ khoảng hai trượng, trung tâm hố nhỏ có thi thể một người thiếu niên áo trắng, người thiếu niên này tuổi chừng nhi tử hắn. Không biết người này năm chỗ này bao lâu rồi, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say, mà bên người hắn có rất nhiều khối băng lớn nhỏ, hàn khí vẫn còn tỏa ra.

“Thật sự có người chết!”

Hàn Thuyên Danh kinh ngạc một trận, hắn là người gan lớn cũng không sợ hãi gì, hơn nữa độ hiếu kì không nhỏ liền đi tới chỗ người thanh niên áo trắng đang nằm.

Nhi tử Hàn Thuyên Nghĩa sau khi định thần, run rẩy đứng dậy đi phía sau phụ thân.

“Người này thật sự đã chết sao?”

Hàn Thuyên Nghĩa tuy còn sợ, nhìn thiếu niên áo trắng tựa hồ như nằm ngủ đâu có vẻ gì là người đã chết nghi hoặc hỏi phụ thân, nhưng giờ lời nói của hắn mạch lạc hơn mà thôi.

“Hắn đã chết, hơn nữa có thể chết đã nhiều năm. Chỉ là nơi này hàn khí dày đặc nên thi thể vẫn còn giữ nguyên hiện trạng như vừa mới chết!”

Hàn Thuyên Danh khẳng định, trong lời nói có chút thở dài. Tiếc nuối cho người này chết khi còn quá trẻ.

Hàn Thuyên Nghĩa cũng gật đầu, hắn nhìn thiếu niên áo trắng đang nằm trong lòng dấy lên một cỗ tiếc thương. Bỗng ngón tay thiếu niên áo trắng khẽ nhúc nhích, Hàn Thuyên Nghĩa nhìn thấy mà giật mình cả người lại nổi gai ốc, như nhìn thấy quỷ mà nhảy lùi ra sau.

Hắn hét toáng lên.

“Phụ thân, người này còn sống!”

Hàn Thuyên Danh đang cảm một trận cảm thán cho số phận của thanh niên áo trắng, thì thấy nhi tử nhảy nhót, kinh hô lạc giọng. Phản ứng đầu tiên của hắn là.

“Nhi tử nói bậy. Cái gì mà người này còn sống cơ chứ, rõ ràng người này từ lâu đã chết. Hỏng, thật quá hỏng, đường đường Hàn Thuyên Danh hắn gan dạ lại sinh ra một tên nhi tử nhát gan như chuột, thật làm lão tử tức chết mất”

Hắn tức nổ phổi trừng mắt nhìn nhi tử, muốn lao tới cho tên nhi tử nhát gan một cái bạt tai thật kêu, vì cái tội nhát gan lại có đầu óc tưởng tượng phong phú.

“Hàn nhi ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

Hàn Thuyên Danh phẫn nộ quát.

“Là thật, phụ thân người xem tay của hắn!”

Hàn Thuyên Nghĩa mặt mày xanh lét, chỉ tay về phía thanh niên đang nằm.

Hàn Thuyên Danh lúc này chỉ muốn đánh người, nhưng đây là nhi tử của hắn nên phải kiềm chế.

“Người đã chết, còn nhìn cái rắm!”

Hàn Thuyên Danh văng tục một câu, hắn cho là nhi tử đầu có vấn đề mà hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cũng nhìn lại thi thể thiếu niên kia.

“nhúc nhích!”

Ngón tay thiếu niên áo trắng khẽ động đậy.

Hàn Thuyên Danh khẽ giật mình cả người lão đảo suýt đánh rơi cây đuốc trên tay, hai mắt trừng lớn như hai quả táo, miệng há hốc như nhìn thấy quỷ lẩm bẩm.

“Còn sống?”

“Phụ thân, người tin lời nhi tử là thật rồi chứ?”

Hàn Thuyên Nghĩa tuy sợ đến vãi linh hồn, nhưng nhìn thấy lão tử nhà mình cũng lão đảo thì trong lòng đắc ý môt trận nói.

Một bên hắn thầm nghĩ.

“Đấy vừa bảo nhi tử nhát gan, chẳng phải lão gia cũng sợ hay sao?”

Nghĩ như vậy nhưng hắn không dám nói ra.

“Đi!”

Hàn Thuyên Danh là mạo hiểm giả, trải qua những cảnh đáng sợ hơn nhiều, nên hắn rất nhanh bình tĩnh lại mà đi tới chỗ người thanh niên áo trắng đang nằm.

Hắn đưa tay sờ mũi thiếu niên áo trắng, sau đó đưa tay chỗ trái tim thiếu niên áo trắng. Trán hắn khẽ nhíu lại suy nghĩ.

“Kì lạ, sao không có hơi thở, tim cũng không có đập. Chẳng lẽ là ảo giác!”

“Phụ thân, người này còn sống chứ?”

Hàn Thuyên Nghĩa hỏi.

“Chết rồi!”

Hàn Thuyên Danh trả lời dứt khoát.

“Không thể nào, lúc nãy rõ ràng là tay người này cử động mà!”

Hàn Thuyên Nghĩa không tin nói.

“Có thể chỉ là ảo giác, người này không còn sinh cơ!”

Hàn Thuyên Danh cho là đúng nói.

Nhưng đúng lúc này thiếu niên áo trắng đang nằm dưới đất bỗng mở mắt, Hàn Thuyên Danh đang nói miệng như ngậm phải phân khó chịu vô cùng phải khép lại.

Hắn giật mình theo phản xạ nhảy lùi ra sau, lưng tưa vào vách động, mồ hôi trên trán chảy dài.

“Có ma!”

Hàn Thuyên Nghĩa đứng một bên thì hồn vía lên mây, hai chân như cọng bún té ngã chỏng vó trên mặt đất.

Thiếu niên áo trắng ngay khi mở mắt, đầu óc mơ hồ toàn thân đau nhức, dưới ánh lửa bập bùng hắn cố ngồi dậy nhìn thấy hai phụ tử họ Hàn, thì rất đỗi kinh ngạc theo phản xạ bèn hỏi.

“Đây là đâu?”

“Đáy vực Hàn Băng Sơn!”

Hàn Thuyên Danh chỉ giật mình, nhưng không có sợ hãi bởi hắn là mạo hiểm giả nên gan rất lớn, hắn thẳng thắn trả lời.

“Hàn Băng Sơn?”

Thiếu niên áo trắng như đang suy nghĩ, nhưng vừa tỉnh dậy thần trí mơ mơ, hồ hồ tuy nghe đia danh Hàn Băng Sơn rất quen thuộc nhưng nhất thời cũng chưa nghĩ ra Hàn Băng Sơn là ở đâu, hắn hỏi lại.

“Đúng vậy!”

Hàn Thuyên Danh đáp, sau đó hắn đi tới chỗ thiếu niên áo trắng, hắn hiếu kì về lai lịch người này hỏi tiếp.

“Thiếu niên, ngươi tên là gì duyên cớ làm sao lại nằm ở chỗ này?”

“Ta là ai? tại sao ở chỗ này ư?”

Thiếu niên áo trắng nghiêm túc suy nghĩ, bỗng cảm thấy đầu đau nhức như búa bổ, trong đầu vô số hình ảnh hỗn loạn lướt qua hắn hai tay vò đầu bứt tai, huyết lệ chảy dài đau đớn làm hắn hét dài.

“Đúng rồi, ta là Nguyên Ngọc. Người của Nguyên gia một trong ngũ đại gia tộc của tây vực!”

Thiếu niên áo trắng này hiển nhiên là Nguyên Ngọc người của năm ngàn năm trước. Từng ký ức lướt qua Nguyên Ngọc dần nhớ lại tất cả, trong đó có chuyện hắn bị Mộng Băng Vân phản bội, bị nàng cùng Diệp Vô Thần bức bách mà phải nhảy xuống vực sâu.

Thấy mình hiện tại vẫn còn sống, Nguyên Ngọc hai mắt trở nên hung ác gào thét điên cuồng.

“Ta thật sự không có chết, đúng là ông trời có mắt để ta sống tiếp. Mộng Băng Vân, Diệp Vô Thần những gì các ngươi gây ra cho ta, Nguyên Ngọc ta thề sẽ trả thập bội!”

“Thiếu niên ngươi không sao chứ?”

Hàn Thuyên Danh thấy bộ dạng không bình thường bộ dạng như người điên, máu từ hốc mắt chảy dài, hắn tự hỏi sao dưới đáy vực lại xuất hiện một người như vậy? Hơn nữa hình như tên này não có vấn đề thì phải, hắn hỏi.

Nguyên Ngọc sờ soạng thân thể một lượt, cảm thấy vết thương bị kiếm Mộng Băng Vân không biết đã lành từ lúc nào, làm hắn cảm thấy kì quái, chẳng lẽ hôn mê một hồi tỉnh dậy thì thân thể đã khỏi hẳn.

“Thiếu niên!”

Hàn Thuyên Danh nhìn thấy bộ mặt ngơ ngác của Nguyên Ngọc bèn hắng giọng.

Nguyên Ngọc đầu óc thanh tĩnh sau một giấc ngủ dài cười khổ nói.

“Ta không sao!”

Hàn Thuyên Danh lắc đầu, rõ ràng không tin tưởng, nhìn bộ dạng kinh khủng như thế kia mà bảo không sao mới là lạ.

“Này thiếu niên, ngươi tên gì nhà ở đâu? Tại sao lại nằm ở chỗ này?”

Hàn Thuyên Danh nhắc lại câu hỏi lúc nãy, bởi hắn rất hiếu kì với lai lịch thanh niên không duyên không cớ lại nằm trong động u tối như vậy.

Nguyên Ngọc trầm ngâm một lát, hắn quyết định nói ra lai lịch cùng nguyên nhân ở nơi này.

“Tại hạ người của Nguyên gia ở Hoàng thành tên là Nguyên Ngọc, tại hạ bị địch nhân bức ép bất đắc dĩ phải nhảy xuống đây. May nhờ phúc phận tổ tiên để lại mà sống sót!”

Nguyên Ngọc thở dài nói.

“Thì ra là như vậy!”

Hàn Thuyên Danh gật đầu, thầm than thiếu niên này số cũng chưa tận nhảy từ độ cao như vậy mà không có chết. Hiển nhiên hắn đâu có biết thiếu niên trước mặt mình chính là người của năm nghìn năm trước nếu không hắn phải kêu cha gọi mẹ.

Nhưng hắn lại cảm thấy kì quái nhìn bốn vách động. Nếu những gì thiếu niên họ Nguyên nói là thật, thì ắt hẳn khi nhảy xuống vực phải rơi xuống bên ngoài chứ làm sao lại rơi vào tận bên trong động thế này.

Suy nghĩ một hồi không ra, hắn đành bỏ qua cũng không muốn để vấn đề này vào trong lòng nữa.

Nguyên Ngọc nhìn sắc mặt kì quái của Hàn Thuyên Danh, sau đó nhìn sang nhi tử Hàn Thuyên Nghĩa hỏi.

“Xin hỏi cao danh quý tính của tiên sinh và vị huynh đài đây?”

Dù sao cũng là người đâu tiên khi tỉnh lại Nguyên Ngọc nhìn thấy, Nguyên Ngọc không thể làm ngơ hơn nữa hắn còn muốn hỏi đối phương một chút vấn đề, bèn khiêm tốn hỏi.

“Ta tên là Hàn Thuyên Danh, đây là nhi tử của ta tên là Hàn Thuyên Nghĩa. Chúng ta đến từ Thái Thương huyện, làm nghề mạo hiểm giả!”

Hàn Thuyên Danh sảng khoái giới thiệu danh tính hai cha con.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN