Nguyên Thủy Chiến Ký - Chương 12: Đánh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Nguyên Thủy Chiến Ký


Chương 12: Đánh!


Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.

Mặt hồ cũng rất yên ả, thật sự rất yên ả, không có chút gió nào. Mấy hôm trước mặt nước ven hồ còn có lớp lớp sóng xô nhau đánh vào bờ mà hôm nay thì thật sự không có chút dấu hiệu nào cả.

Thật sự yên tĩnh quá, cảm giác có gì đó bất thường.

Nước trong hồ rất đục, nước ven bờ hồ còn đỡ chứ cách xa tầm hơn một mét ở vùng sâu một chút thì không thể thấy được gì dưới mặt hồ cả.

Ở trong cái thế giới mà nguy cơ ẩn náu mọi ngóc ngách và không thể áp dụng những lý luận thông thường như thế này thì không thể xem thường cho dù là những điều nhỏ nhất. Huống hồ con sông này được người trong bộ lạc xem là nơi nguy hiểm tuyệt đối như đầm lầy đen nữa chứ. Mấy ngày trước có thể thuận lợi bắt cá cũng không có nghĩa là sau này cũng sẽ mãi mãi như thế.

Nhìn thấy phản ứng của Thiệu Huyền, những đứa trẻ đang tràn đầy nhiệt huyết cũng bất giác dừng lại rồi lùi về phía sau. Chúng nó tham lam, không thoôg minh nhưng không ngốc, ai mà không muốn sống chứ. Hơn nữa. Khoảng thời gian vừa qua đã khiến chúng nó tin tưởng Thiệu Huyền rất nhiều, sau khi lui xuống điều nhìn chằm chằm theo Thiệu Huyền.

Thiệu Huyền đứng bên bờ sông, nhìn theo dòng nước bình lặng phân vân.

Mặt hồ vẫn yên ả như thế, ngoại trừ việc này ra thì cũng không khác với mọi khi là mấy, cũng không có hiện tượng gì đáng ngờ.

Mình đa nghi quá hay sao?

Đột nhiên, có rất nhiều sinh vật trong suốt lần lượt xuất hiện trước mắt, chúng rất giống những quả cầu gai còn mọc thêm xúc tu và bơi theo sự chuyển động của chúng.

Với kinh nghiệm có được từ những lần câu trước, Thiệu Huyền biết rằng tình huống này không phải tự dưng mà có hơn nữa thứ này còn rất nguy hiểm.

Thiệu Huyền vứt sợi dây cỏ đã cột sâu đá vào nước, vị trí sâu đá rơi vào nước cách bờ không quá hai mét. Hơn nữa sau khi sâu đá rơi vào nước Thiệu Huyền không cảm nhận được chút lực kéo nào của cá ăn thịt người.

Khối cầu màu đen nổi trên nước trôi bồng bềnh, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy con sâu đá đang vùng vẫy trong nước, nhưng đã câu cá được vài hôm Thiệu Huyền rất thành thạo với sự vùng vẫy của trùng đá dưới nước, nhưng tình huống hiện nay lại là lực dao động của khối cầu màu đen nhẹ hơn trước rất nhiều, hơn nữa sự vùng vẫy lại càng ngày càng ít đi.

Thiệu Huyền kéo sợi dây về, khi nhìn thấy dáng vẻ của sâu đá thì bất giác canh chừng cho đám trẻ đang hiếu kỳ kéo lại xung quanh.

Sâu đá không bị ăn mất nhưng toàn than đã biến thành màu trắng, cuộn lại thành một hình cầu cứng đơ còn giữ nguyên trạng thái vặn vẹo như đang vùng vẫy dưới nước.

Khi kéo con sâu đá đã biến dạng lên bờ. Thiệu Huyền dùng lưng của con dao đá gõ nhẹ lên sâu đá một cái.

Cạch!

Sau khi gõ nhẹ một cái con sâu đá đã gãy đôi, gãy đôi một cách giòn rụm như vậy đó hoàn toàn không có một chút cảm giác mềm mại nào của một con sâu đá bình thường cả.

Bọn trẻ đứng bên cạnh tròn mắt kinh ngạc. Nếu như đây mà là con người thì có trở nên giòn rụm, gõ một cái là sẽ gãy ra như thế không?

Không một ai dám thử động đến mặt nước ấy mà đều tránh ra xa nhất có thể.

Thiệu Huyền lại vứt vào nước một con sâu đá khác, mỗi lần đều gặp phải tình trạng y như vậy, những con sâu đá vứt xuống nước mấy giây là đã trở nên giòn rụm, lôi lôi kéo kéo nữa ngày mà vẫn không thấy tăm hơi con cá nào.

“Không phải cá không thích ăn trùng nữa mà là hôm nay không có con cá nào quanh đây cả. Bây giờ trong nước có thứ đáng sợ như thế, chắc là cá đã chạy mất rồi. Chắc phải đợi đến lúc đám sinh vật này rời đi thì cá mới quay lại.” A Huyền vừa thu dây về vừa giảng giải.

“Vậy… khi nào thì cá sẽ trở về?” Một đứa trẻ hỏi. Bây giờ thì bọn trẻ đã không còn sợ bọn cá ăn thịt người có hàm răng sắc nhọn nữa mà chúng còn rất mong chờ bọn cá quay về, chỉ cần không thấy bọn cá một ngày thôi đã hoảng hốt không yên.

“Không biết, ngày mai quay lại xem sao.” Thiệu Huyền lắc đầu, còn chạy qua dặn dò chiến sĩ canh gác bên bờ hồ đừng để người trong bộ lạc rơi xuống nước, còn để một con sâu đá lai cho họ nghiên cứu nữa.

“Về nhà thôi, bện thêm nhiều dây nữa để lần sau còn dùng.” Thiệu Huyền khuyên nhủ. Dây cỏ nếu như bện không chắc sẽ rất yếu, dùng được một vài lần là hỏng ngay nên dùng rất nhanh hết, vừa hay hôm nay nghỉ ngơi Thiệu Huyền nghĩ sẽ cho bọn nó đi hái cỏ rồi ngồi trong hang đá bện dây thừng.

Tuy rằng nhìn thấy tình trạng của sâu đá khiến chúng rất sợ hãi thế nhưng trong lòng chúng vẫn không cam chịu.

Nếu như hôm nay vẫn còn bắt được cá thì chúng sẽ bắt được bao nhiêu con đây? Chắc sẽ được bốn con chứ? Nếu như Caesar bắt được nhiều sâu đá hơn có thể bọn chúng sẽ bắt được nhiều cá hơn nữa. Cái mạng nhỏ của mình xem ra hôm nay không bắt được cá rồi thôi thì cứ làm theo lời A Huyền, ngày mai quay lại xem sao vậy. Nhưng mà, nếu như ngày mai cũng như thế thì sao? Rồi ngày mốt, ngày kia thậm chí là sau này cũng không thể bắt cá nữa thì thế nào?

Nghĩ đến thôi đã thấy sợ!

Bọn trẻ trong hang cứ suy nghĩ mãi thế nên lúc bện dây chúng cũng không chuyên tâm cho lắm.

Triệu Huyền ngồi trước cửa hang động, vừa phơi nắng vừa nghĩ về loài sinh vật vừa “nhìn thấy” lúc nãy, bỗng nhiên lại nghĩ đến mùa đông cũng sắp đến rồi.

Mấy hôm nay không ít người dân đến bờ hồ câu cá đều bị các anh chiến sĩ đuổi về.

Những người dân sống dưới chân núi mấy hôm trước đã phát hiện ra những đứa trẻ suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ không bao giờ ra khỏi hang của chúng trừ khi chúng đi cướp đồ ăn thì dạo gần đây lại trở nên siêng năng khác thường! Bọn trẻ đó ngày nào cũng ra khỏi hang, chiều đến khi tới giờ cơm chúng mới từ bờ sông trở về, hơn nữa mỗi lần quay về chúng đều dùng dây cỏ kéo về rất nhiều cá to bằng cánh tay có hằm răng nhọn rất kỳ quái và đáng sợ.

Có những người tò mò đi theo xem cũng muốn học theo chúng bắt cá, thế nhưng thứ nhất họ rất khó bắt được sâu đá cũng không biết lấy gì để thay thế, chỉ ném dây cỏ xuống thôi thì làm sao mà câu được cá đây, thứ hai cho dù hộ có đào được sâu đá hay dùng thứ khác thay thế đi nữa thì cũng khó lòng mà bắt được cá dễ dàng như bọn Thiệu Huyền. Có mấy lần câu lên không biết câu phải thứ gì chỉ cần đâm phải một cái thì toàn thân đều bị nổi u rất lớn.

Cuối cùng những người này phát hiện ra Thiệu Huyền dùng một khối cầu màu đen nổi trên mặt nước, trang thiết bị câu cá của họ nếu như đem so với Thiệu Huyền thì chỉ thiếu thứ đó mà thôi. Nhưng nếu như không có khối cầu màu đen đó thì đúng thật là thu hoạch không được lý tưởng cho lắm.

Thiệu Huyền đã phân tích nguyên nhân như sau, những con cá ăn thịt người này không thích sống dưới đáy nước, dây thừng một khi được thả xuống sông sẽ chìm xuống dưới, sâu đá một khi tiếp xúc với cát dưới đáy sông sẽ rất dễ chạy trốn, hai nguyên nhân này cộng lại chính là lý do dẫn đến việc thu hoạch không được lý tưởng.

Mấy hôm nay Thiệu Huyền nhờ Caesar bắt được một ít sâu đen trong đầm lầy thế nên cũng tạo ra không ít khối cầu đen, số khối cầu đen đó đem đi đổi với những người dân dưới chân núi cũng đổi được một ít thịt và da lông, thịt không đổi được nhiều, đổi xong mang về là phân phát cho bọn trẻ trong hang ăn hết. Còn về da lông thì tuy là cũng không phải loại da tốt gì cho cam thế nhưng cũng đủ để mùa đông qua đi dễ chịu hơn một chút.

Vì thế nên ngoài bọn trẻ trong hang ra thì một bộ phân những người dân dưới chân núi cũng bắt đầu đánh cá, chẳng ai chê thức ăn nhiều cả, mùa đông sắp đến rồi nếu như không kiếm thêm nhiều thức ăn thì họ không yên tâm.

Nhưng mà hôm nay mọi người đều rất thất vọng.

Thiệu Huyền nhìn ra phía xa xa lại một tốp người thất thểu từ bờ sông than ngắn thở dài quay về.

Bỗng nhiên, Caesar đang nằm kế bên bật dậy nhìn chằm chằm về một phía.

Thiệu Huyền nhìn theo.

Cách cửa hang tầm hai mươi mét có mấy hòn đá to, thường ngày bọn trẻ hay nằm lên đó phơi nắng, sau khi có việc làm rồi thì không ai thèm đến đó nữa. Lúc này trên khóm đá đó vẫn không có một ai thế nhưng Thiệu Huyền nhìn thấy bên góc hòn đá nhô ra một bàn chân.

Cho dù đó chỉ là góc bàn chân thì Thiêu Huyền cũng nhìn ra đó là Trại, trước đây nó rất hay cướp đồ của Thiệu Huyền, mấy hôm trước còn bị Thiệu Huyền dọa ở chỗ huấn luyện. Thông thường thì đi theo Trại sẽ có hai thằng Dã và Chiêm, hôm nay còn dám đến đây sao?

Hôm nay khi Thiệu Huyền và Caesar đi bắt sâu ở đầm lầy thì bị bọn nó chặn đường bảo là muốn lấy khối màu đen nổi trên nước đó, hai bên đánh nhau một trận, chỉ là lúc đó bọn trẻ trong hang ùa đến ba thằng đó nhanh chân chạy mất, hôm nay chắc là ba đứa nó vẫn chưa từ bỏ nên muốn qua đây trộm đồ.

Bọn nó sẽ không dám trộm cá vì bộ lạc đã quy định không được trộm cá của bọn trẻ trong hang, thế nhưng những công cụ để câu cá thì lại không nằm trong danh sách đó.

Thiệu Huyền xoa cằm rồi xoa xoa đầu Caesar bảo nó đợi một lúc rồi đi vào trong hang.

“Các bạn nhỏ” Thiệu Huyền nói với những đứa trẻ trong động. “Dạo gần đây mọi người biểu hiện rất tốt, cũng săn được không ít thức ăn, mọi người đã làm rất tốt, nếu cứ cố gắng như thế cộng thêm lương thực mà bộ lạc phát cho chúng ta, mùa đông này chúng ta sẽ không phải sợ đói nữa. Thế nhưng nếu có người muốn cướp đồ của chúng ta thì phải làm thế nào?”

“Cướp sao?”

“Đánh!”

“Không trộm cá chỉ trộm đồ câu thì sao?”

“Đồ câu cũng không được!”

Nhưng “trộm” là gì thế? Cái gì, ý mi nói là lấy đồ mà không xin thì là trộm à? Thế không phải cũng giống như cướp sao? Cũng đánh luôn!

Thiệu Huyền đã nói rồi, đối với bọn trẻ này: “ăn” chính là động từ đẹp đẽ và lay động nhất, ý nghĩa của từ thức ăn rất cụ thể và rõ ràng, ai muốn cướp thức ăn của chúng chính là động đến thứ mà chúng quan tâm nhất, chúng sẽ liểu mạng với người đó.

Ngay lúc này nhóm bạn trẻ trốn sau khóm đá to vẫn còn đang to nhỏ xôn xao bàn tán chốc nữa làm sao nhân lúc bọn trẻ trong động không chú ý, lẻn vào trộm đồ rồi chuồn ngay thì Caesar bỗng nhiên lao xuống vồ lấy chúng nó.

Quá bất ngờ, ba đứa trẻ bị dọa khiếp vía chạy loạn xạ.

Trại chưa kịp hoàn hồn né sang một bên, tay cầm gậy gỗ nhìn chằm chằm Caesar, nghĩ thầm trong long nếu như con sói này bước lên thêm bước nữa nó sẽ vụt gậy ngay.

Quá chú ý đến Caesar, Trại không hề biết xung quanh đang xảy ra những gì, cho đến khi Dã và Chiêm khẽ chọc chọc vào người nó.

“Chọc cái gì mà chọc? Không thấy tao đang…”

Trại vừa quay đầu lại hét toáng lên, thế nhưng vẫn chưa nói xong Trại nhìn theo hướng Dã và Chiêm chỉ qua, nhìn thấy phía trước hang hơn hai mươi người đang bừng bừng sát khí cầm gậy gỗ, đá chẻ các thứ đang bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm bọn nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN