Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn - Chương 349: Ngoan Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn


Chương 349: Ngoan Nhân


Bên trong Thời Gian Trường Hà chiến đấu, càng lúc càng trở nên kịch liệt, thậm chí khiến cho đoạn này Thời Gian Trường Hà bị đánh đến tán loạn, gây ra thời gian hỗn loạn trên diện rộng.

Chí ít có hàng trăm tỉ vũ trụ rơi vào ảnh hưởng.

Hai bên đại chiến, cơ hồ là ngang sức ngang tài. Bởi vì còn sống đến lúc này Hư Vô tồn tại, đều là rất mạnh, không so với đám người Doanh Thiên yếu kém đi đâu.

Doanh Thiên lúc này, cũng không chỉ đơn thuần sử dụng hồn lực nữa, mà là bắt đầu vận động.

Thân thể Chung Cực, rốt cuộc mới có thể phát uy.

Một cái Hư Vô tồn tại nâng nên một thanh loan đao, bổ về phía Doanh Thiên đầu lâu. Phía trên loan đao tràn ngập hủy diệt tà ác lực lượng.

“Coongggg” thanh âm kim thiết vang lên, thanh loan đao kia liền bị Doanh Thiên lấy đầu sinh sinh ngạnh kháng.

Một cỗ đau đớn không gì sánh được truyền vào não hải, thế nhưng là Doanh Thiên sắc mặt không chút nào đau đớn, ngược lại nở ra một nụ cười nồng đậm.

“Khá là đau đấy”. Doanh Thiên nụ cười trở nên có chút dữ tợn, cười lạnh nói ra.

Hắn lúc này biểu cảm, tựa hồ trở nên có chút điên loạn, hiếu chiến.

Tại trong nháy mắt này, Doanh Thiên một tay bắt lấy tôn Hư Vô tồn tại kia cánh tay, một tay còn lại thì là lấy tốc độ nhanh đến mức không gì có thể tưởng tượng nổi tung ra một quyền.

Một quyền này, thuần túy là man lực. Không có bất kỳ cái gì Đại Đạo gia trì, không có pháp lực, không có hết thảy cái gì hỗ trợ.

Chỉ là thuần túy một quyền mà thôi.

Thế nhưng là, một quyền đơn giản như thế, lại đáng sợ vô cùng.

Dạng này man lực, là có thể đánh gãy hết thảy Đại Đạo, có thể đánh gãy bất luận cái gì chiến binh.

Chỉ thấy Doanh Thiên một quyền này, ngay lập tức xuyên phá Hư Vô tồn tại kia lồng ngực, để lộ ra một cái lỗ thủng lớn.

Mà lại, dư kình của nó, là tiếp tục đánh về phía sau, trực tiếp tại trên Thời Gian Trường Hà đánh ra một cái lỗ hổng. Trong nháy mắt xóa bỏ hàng tỉ dòng thời gian, xóa bỏ hàng tỉ thực tại.

Tôn Hư Vô tồn tại này cũng là quyết đoán, không tiếc tự đoạn cánh tay kia của mình, cấp tốc lui về phía sau. Kéo dãn khoảng cách với Doanh Thiên.

Hư Vô tồn tại cánh tay chậm rãi mọc lại, nói ra:”Thân thể của ngươi thật sự đã đạt đến cảnh giới kia”.

“Tới đi, để cho ta thư giãn gân cốt một chút”. Doanh Thiên hướng lên phía trên cười lớn một tiếng. Thân ảnh nhanh như chớp xông tới. Tung ra quyền cước.

Hắn một mình áp sát mà vào, để cho xung quanh mấy tôn Hư Vô tồn tại đều là kiêng kỵ vô cùng, không ngừng kéo dãn khoảng cách với Doanh Thiên.

Bọn hắn biết rõ ràng, Doanh Thiên thân thể đã là vô địch, nếu như bị hắn áp sát được, đó chính là tai họa.

Chỉ có thể không ngừng giữ khoảng cách mà công kích từ xa.

Cái này tạo ra một cái cảnh tượng có chút buồn cười.

Bên trong Thời Gian Trường Hà, Doanh Thiên một bên không ngừng tung ra quyền cước đuổi đánh, một bên là sáu tôn Hư Vô tồn tại vừa đánh vừa chạy.

Mặc dù là như vậy, sáu tôn Hư Vô tồn tại vẫn thỉnh thoảng bị Doanh Thiên đánh trúng, thân thể đứt gãy, huyết nhục tung tóe. Mà lại, Thời Gian Trường Hà lỗ hổng càng lúc càng nhiều.

Bọn hắn dư ba chiến đấu, chính là theo lỗ hổng này thoát ra ngoài, tác động lên ngoại giới.

Giờ phút này, đối với các vũ trụ sinh linh, chính là một hồi đại tai nạn, tận thế, diệt thế.

Ngay tại bị Doanh Thiên truy đuổi sáu tôn Hư Vô tồn tại, bỗng nhiên xảy ra dị biến.

Chỉ thấy từ xa trên Thời Gian Trường Hà, một đạo kinh tuyệt mà diễm lệ kiếm quang hoành kích mà tới, kiếm quang dài tới ức tỉ vạn dặm, chém xuyên qua Thời Gian Trường Hà, vượt qua ức vạn thời không giáng lâm mà đến.

Đạo này kiếm quang, dĩ nhiên ẩn chứa lực lượng khủng bố không gì sánh được. Để cho sáu tôn Hư Vô tồn tại đều cảm thấy nguy hiểm, không thể không đón đỡ.

Ngay lập tức, sáu tôn Hư Vô tồn tại toàn lực bạo phát, đem đạo kiếm quang kia hóa giải.

Mặc dù đem đạo kiếm quang kia hóa giải, thế nhưng là bọn hắn không chút nào cao hứng. Bởi vì bọn hắn phát hiện, Doanh Thiên đã áp sát đến phía sau.

“Thiên Vẫn Lưu Tinh Quyền”.

Ngàn vạn quyền ảnh, như lưu tinh rơi xuống, trực tiếp oanh kích lên thân thể bọn hắn. Đem sáu tôn Hư Vô tồn tại toàn bộ oanh thành thịt vụn.

Mặc dù là như vậy, bọn hắn cũng vẫn như cũ còn sống. Tồn tại cấp độ này, không dễ dàng chết như thế.

Từng khối từng khối thịt vụn lần nữa tái hợp với nhau, rốt cuộc sáu tôn Hư Vô tồn tại lần nữa xuất hiện.

Ở thời điểm này, bọn hắn không tiếp tục bỏ chạy. Bởi vì không có đường chạy.

Một bên là Doanh Thiên, một bên cũng đã sớm bị chặn lại.

Chỉ thấy xa xôi nơi đó, đứng vững một cái phong hoa tuyệt đại, kinh diễm mà diễm lệ nhất thân ảnh. Nàng một thân y phục trắng như tuyết, quanh người sương trắng hỗn độn quanh quẩn, khuôn mặt đeo mặt nạ quỷ, tay cầm Tiên Kiếm.

Nữ nhân này, dĩ nhiên không phải ai xa lạ. Mà là lúc trước Doanh Thiên gặp được kia. Tên gọi Tiểu Niếp Niếp.

Nàng lúc này, mặc dù vẫn như cũ băng sương cao ngạo bộ dáng. Thế nhưng là trên người nàng khí tức, lại nhiều hơn một cỗ sát ý khủng khiếp, có một loại tàn nhẫn vô hình hiển hiện đi ra, uy hiếp vạn giới vô địch.

Dạng này sát ý khí tức, khiến cho sáu cái Hư Vô tồn tại đều cảm thấy rét lạnh, ngay cả Doanh Thiên đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Tiểu Niếp Niếp, nàng dĩ nhiên cũng không phải cái gì nữ nhân tốt đẹp hiền dịu.

Tại Tiên Vực Vũ Trụ, nàng chính là Nữ Đế kinh tài tuyệt diễm nhất từ xưa đến nay, cũng là người tàn nhẫn nhất từ cổ chí kim.

Nàng sinh ra, chỉ là một cái nha đầu, thể chất không bằng cả phàm nhân. Thế nhưng là bởi vì một cái biến cố. Lại để cho nàng có được một cái khổng lồ động cơ, nàng từng bước từng bước đi đến đỉnh phong, trở thành một tôn vô địch Đại Đế.

Nàng trên con đường bước lên đỉnh phong, chỉ dựa vào một cái mục tiêu duy nhất:”Không vì thành Tiên, chỉ vì hồng trần chờ người trở lại”

Tiên Vực sinh linh gọi nàng Ngoan Nhân Đại Đế.

Trong nháy mắt này, Ngoan Nhân Đại Đế trong tay Tiên Kiếm vung lên, lại một kiếm chém ra, một kiếm này, kinh tuyệt vạn cổ.

Chiêu này, gọi là Trảm Ngã Minh Đạo Quyết.

Là nàng một cái tuyệt thế sát chiêu.

Trảm Ngã Minh Đạo Quyết vừa ra, Thời Gian Trường Hà cơ hồ bị cắt ra làm hai nửa, chém đoạn quá khứ lẫn tương lai.

Cảm thụ nàng một kiếm tuyệt thế kia, sáu tôn Hư Vô tồn tại sắc mặt đều là đại biến.

Tại trong nháy mắt này, bọn hắn ngay lập tức làm ra đối kháng, hư vô chi lực cuồn cuộn bạo phát.

Bọn hắn tại hư vô, có thể dễ dàng điều động hư vô lực lượng gia trì chính mình.

Chỉ thấy dưới bọn hắn điên cuồng điều động, lực lượng hư vô vô cùng vô tận tràn vào Thời Gian Trường Hà, đè ép đến Thời Gian Trường Hà đều trở nên vặn vẹo.

Trong nháy mắt này, lực lượng hư vô cùng Trảm Ngã Minh Đạo Quyết va chạm lẫn nhau, tạo thành một cỗ mạch xung vô cùng kinh khủng.

Hư Vô tồn tại ai cũng không phải là kẻ yếu, bọn hắn sáu người liên thủ, liền đem Ngoan Nhân Đại Đế chấn đến lui về phía sau.

Dưới lớp mặt nạ của nàng, dĩ nhiên chảy ra một vết máu.

Hiển nhiên, nàng là bị kích thương.

Đương nhiên, điểm ấy thương thế, đối với nàng không có cái gì đáng ngại.

Vừa rồi, chỉ là thăm dò một chút.

Trong nháy mắt này, nàng nâng thanh Tiên Kiếm lên phía trước mặt của mình, thanh âm băng lãnh nói ra:”Để ta tới gặp các ngươi”.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh của nàng làm một đường cong tuyệt mỹ vút tới, trong tay Tiên Kiếm liên tục chém ra.

“Độ Thần Quyết”.

“Phi Tiên Quyết”.

“Vạn Hóa Thánh Quyết”.

Ba chiêu thức kinh tuyệt vạn cổ cùng lúc chém ra, thế như kinh đào hải lãng. Nàng lúc này, tựa như một tôn tuyệt thế sát thần, không chút nào e ngại kẻ địch đông người.

Doanh Thiên bình thản đứng một bên quan sát, cũng không có động thủ.

Bởi vì lấy hắn lúc này tình huống, muốn đánh thì dễ, nhưng muốn dứt điểm, lại không làm được.

Hắn tu vi thực lực lúc này, chỉ là bước thứ bảy. Trong khi đó, pháp lực lại bị phong bế, chỉ có thể sử dụng Hồn lực cùng lực lượng thân thể.

Trong khi đó, đám Hư Vô tồn tại kia, kẻ yếu nhất cũng là bước thứ 7,một số kẻ mạnh, thậm chí đạt đến bước thứ 8 đỉnh phong.

Cho nên nói, hắn có thể đánh được, nhưng muốn giết, lại không có cách.

Doanh Thiên lúc này, làm ra một cái khác lựa chọn. Là hỗ trợ.

Doanh Thiên một bước bước ra, đã là đứng ở bên cạnh Ngoan Nhân Đại Đế, mỉm cười nói:”Để ta giúp ngươi một chút”.

Nhưng là hắn không có nghĩ tới, Ngoan Nhân Đại Đế ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, lạnh lùng mà đáp:”Không cần”.

Doanh Thiên đứng ngây người một chỗ, sờ sờ cái mũi, tự mình nói ra:”Ta hôm nay như thế nào mất điểm?”.

“Tốt a”. Doanh Thiên cũng là tôn trọng nàng quyết định, bèn rời đi phiến chiến trường này. Hướng chỗ Thạch Hạo đi tới.

Thạch Hạo lúc này, thân ảnh lỗi lạc mà đứng trên đỉnh Hoang Tháp, Đại Đế chi uy cuồn cuộn bạo phát, khí tức của hắn tựa như một tôn cự thú Hồng Hoang một dạng, mãnh liệt sôi trào.

Hắn trên người lúc này, cũng là có không ít thương thế, phần vai trái bị bổ ra một vết chém lớn, bên trong vết thương huyết dịch đỏ tươi không ngừng chảy ra, một cỗ hắc khí chậm rãi ăn mòn vết thương.

Cả người đều là thương tích khác nhau.

Trong tay của hắn Đại La Đế Kiếm, từng giọt từng giọt huyết dịch chảy xuống không ngừng. Huyết dịch này, là pha lẫn huyết dịch của bản thân Thạch Hạo, lẫn huyết dịch của Hư Vô tồn tại.

Hai loại huyết dịch pha lẫn với nhau tạo thành một màu đỏ sậm, sền sệt huyết dịch.

Đối mặt Thạch Hạo, chỉ còn ba tôn Hư Vô tồn tại, còn lại ba tôn là hắn trả một cái giá tương đối lớn đem bọn hắn chém giết.

Ba tôn Hư Vô tồn tại này, cũng không dễ dàng gì, bọn hắn thân thể cũng là tràn đầy thương tích do Đại La Đế Kiếm gây ra, nhiều chỗ đều là vỡ nát.

Đây là do Hoang Tháp tạo thành.

“Các ngươi mạnh như vậy, cần gì phải làm một cái như thế tay sai”. Thạch Hạo ánh mắt kiên định như sơn, nhìn về phía ba tôn Hư Vô tồn tại, chầm chậm nói ra.

Ba tôn Hư Vô tồn tại chia thành ba hướng, vây lấy Thạch Hạo, riêng phần mình đánh ra công kích. Trong đó một tôn vừa đánh vừa nói:”Ngươi chỉ là một kẻ không hiểu chuyện mà thôi”.

Thạch Hạo vung lên Đại La Đế Kiếm vừa đối kháng vừa hỏi:”Ta nói sai sao?. Các ngươi tồn tại, cũng đã sớm là đỉnh phong, vì sao còn phải cúi đầu?”.

“Ngươi không hiểu, ngươi vốn dĩ không hiểu, đây là bọn ta con đường sống duy nhất”. Hư Vô tồn tại đáp lời.

“Mỗi người con đường, đều là do mình đi ra”. Thạch Hạo lần nữa nói ra.

“Hắc hắc, kẻ như ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu được. Có lẽ, tương lai một ngày kia đối mặt, ngươi mới nhận thức được, cái gì là chân chính khủng bố, cái gì là sợ hãi, không thể phản kháng”. Hư Vô tồn tại cười lạnh mà đáp.

Bỗng nhiên, một đạo nhàn nhã thanh âm vang lên:”Bọn hắn nói không sai. Trở thành như hiện tại, là bọn hắn con đường sống duy nhất….. “.

Thạch Hạo cùng ba tôn Hư Vô tồn tại đều là nhìn qua, chỉ thấy Doanh Thiên chậm rãi bước tới:”… bất quá, đây chỉ là lý do cho sự hèn nhát của các ngươi mà thôi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN