Nguyên Tôn - Chương 19: Khai mạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Nguyên Tôn


Chương 19: Khai mạch


Muốn triệt để nắm vững một đạo nguyên văn cũng không dễ dàng gì, bởi vì thật sự không chỉ khắc họa không thôi, mỗi một đạo nguyên ngân đều cần lấy thần hồn làm mực, có đôi lúc hạ bút mang theo thần hồn hơi mạnh một chút thôi thì đạo nguyên ngân kia sẽ chịu không nổi mà trực tiếp bị hỏng.

Một đạo nguyên văn bị hỏng thì đồng nghĩa với toàn bộ nguyên văn kia sẽ biến thành sản phẩm thất bại ngay.

Cho nên, muốn đạt tới cảnh giới hoàn mỹ nhất, tạo nên một nguyên văn chỉn chu sau cùng thì cần phải luyện tập rất nhiều.

Vậy cho nên, trong những ngày tiếp theo, ngoại trừ tu luyện chín mươi tám thúc đoán long hí và hỗn độn thần ma quan tưởng pháp ra thì Chu Nguyên còn phải tranh thủ bớt ra chút thời gian để luyện tập đạo hổ khiếu văn này liên tục.

Đồng thời, vì để làm quen với vũ khí do tb biến thành, Chu Nguyên còn phải dành thời gian luyện tập thêm một số thương pháp căn bản, miễn cho mình không có chút căn cơ nào, lúc dùng tới lại vướng tay vướng chân.

Sau khi sắp xếp xong xuôi thì thời gian biểu của Chu Nguyên mỗi ngày đều trở nên cực kỳ phong phú, bất quá hắn cũng biết thời gian không nhiều, nên mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập.

Và loại cần mẫn chăm chỉ này cũng nhanh chóng đạt được chút thành quả.

Ngày hôm nay, Chu Nguyên đang ngồi tu luyện trong hoa uyển, sắc mặt chuyên chú, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra chút kích động lẫn chờ mong, bởi vì hắn có thể phát giác được đệ nhất mạch trong cơ thể trải qua mấy ngày trùng mạch liên tục, càng ngày càng thả lỏng hơn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể sẽ được đả thông hoàn toàn ngay trong hôm nay.

– Ngày này rốt cuộc cũng tới rồi.

Chu Nguyên siết chặt bàn tay, bao năm nay, hắn đều mơ về ngày mình có thể khai mạch này.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, khiến cho tâm tình bình tĩnh lại, sau đó giơ song chưởng lên, lẳng lặng luyện chín mươi tám thức đoán long hí vô cùng trôi chảy.

Hống!

Ngay khi một thức sau cùng hoàn thành thì khí huyết trong cơ thể của Chu Nguyên sục sôi, xương cốt run lên, lưng cũng phập phồng, ẩn ẩn giống như có một tiếng rồng ngâm rất khẽ phát ra từ trong cơ thể của hắn.

Hô!

Chu Nguyên hé miệng hít vào một cái, nguyên khí trong thiên địa lập tức bị dẫn dắt ùa đến dồn dập, biến thành một đạo khói trắng bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.

Nguyên khí vừa vào bên trong cơ thể thì Chu Nguyên lập tức dẫn dắt chúng trùng kích thật mạnh về phía đệ nhất mạch chỉ còn bị che kín một chút sau cùng nữa thôi.

Phụt!

Chút ngăn trở sau cùng kia căn bản không tạo nên trở ngại lớn lao gì, chỉ nghe có một thanh âm rất khẽ vang lên, giống như một lớp màng vô hình bị đánh vỡ.

Cũng ngay vào lúc này, Chu Nguyên cảm giác được đệ nhất mạch trong cơ thể mình lúc này đã được đả thông hoàn toàn!

Chu Nguyên cảm giác giống như chung quanh đều trở nên lặng ngắt, khí huyết trong cơ thể lúc này cũng sôi trào dữ dội, còn đệ nhất mạch thì giống như sống dậy, chậm rãi ngọ nguậy, tựa như đã đói khái lâu ngày, bắt đầu nuốt chửng nguyên khí đang ùa vào bên trong cơ thể kia.

Kinh mạch hấp thu nguyên khí, sau đó nhanh chóng dùng chúng để nuôi dưỡng thân thể.

Chu Nguyên cảm giác được từng cơn đau quằn quại truyền đến từ trong cơ thể, nhưng hắn không chỉ không hoảng hốt, ngược lại còn lộ ra vẻ cuồng hỉ.

Bởi vì hắn có thể cảm ứng được ở giữa cơn đau đớn này là một loại cảm giác thông thấu, lan ra khắp thân thể, toàn thân lúc này chợt trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, còn huyết nhục, xương cốt, da dẻ cơ thể lại tê dại.

Đây là biểu hiện của thân thể đang được cường hóa!

Loại cảm giác này kéo dài ước chừng hơn mười phút, đôi mắt khép hờ của Chu Nguyên mới chậm rãi mở to, sau đó hắn ngửi thấy một mùi hôi kì lạ phát ra từ trên người mình, cúi đầu nhìn xuống mới thấy trên da bị một lớp dơ bẩn gì đấy phủ kín, đó là những tạp chất bị cơ thể bài xuất ra khi thân thể được cường hóa khi nãy.

Đôi mắt của Chu Nguyên lúc này giống như trở nên sáng ngời hơn, toàn bộ đất trời cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn.

– Đây chính là khai mạch hay sao?

Chu Nguyên chậm rãi siết chặt bàn tay, cảm nhận được cổ lực lượng được tăng cường bên trong cơ thể, trong mắt tràn ngập vẻ vui sướng.

Chuyện hắn đã từng tha thiết mong mỏi rốt cuộc đã trở thành hiện thực.

– Đi thông báo với phụ vương và mẫu hậu của ta.

Chu Nguyên đi về phòng rửa sạch toàn thân, đồng thời còn phân phó cho thị nữ đứng cạnh bên.

Khi Chu Nguyên tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài thì đã thấy Chu Kình và Tần Ngọc đang ngồi chờ ở đây, trên mặt bọn họ đều là vẻ kinh hỉ khôn cùng.

– Nguyên Nhi, con đã đả thông được đệ nhất mạch rồi sao?

Nhìn thấy Chu Nguyên đi ra, Tần Ngọc vội bước lên, trên gương mặt dịu dàng vốn có nay lại thêm vài phần kích động.

Chu Kình cũng đi tới, đôi mắt sáng quắt nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhìn thấy vẻ kích động trên mặt hai người, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, sau đó gật đầu, tâm niệm khẽ động một cái, đệ nhất mạch trong cơ thể run nhẹ lên, chợt phát ra một cổ hấp lực, nguyên khí trong thiên địa ở xung quanh lập tức ồ ạt ùa vào trong thân thể của Chu Nguyên qua từng lỗ chân lông, khiến cho bên ngoài làn da của hắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

– Dẫn khí nhập thể, quả nhiên là đã khai mạch rồi!

Ánh mắt của Chu Kình sáng lên, lúc này, ngay cả hắn cũng có phần thất thố, cười to nói:

– Tốt, tốt lắm, không hổ là thánh long của Chu gia ta, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã đả thông được đệ nhất mạch, tốc độ thế này, Đại Chu ta chưa từng có ai đạt tới!

Hai mắt của Tần Ngọc thì đỏ hoe, ôm lấy Chu Nguyên, nức nở:

– Nguyên Nhi có thể khai mạch tu hành, vậy thì ba năm sau có thể áp chế được oán long độc rồi!

Chu Nguyên cũng giơ tay vỗ nhẹ sau lưng của Tần Ngọc, mỉm cười an ủi:

– Mẫu hậu cứ yên tâm, hài nhi chắc chắn sẽ giải quyết triệt để oán long độc này.

– Nguyên Nhi, để cho phụ vương xem thử, sau khi ngươi khai mạch thì thân thể được cường hóa lên bao nhiêu.

Chu Kình vẫy tay với Chu Nguyên, mỗi lần mở được mạch thì tố chất thân thể của người đó đều sẽ được cường hóa, vượt xa người bình thường.

Chu Nguyên nghe thấy thế thì cũng hưng phấn gật đầu, Thương Uyên từng nói, tuy rằng hắn khai mạch lần hai thì sẽ khó khăn hơn người thường rất nhiều, nhưng sau khi khai mạch thì những chỗ tốt hắn nhận được cũng sẽ cao hơn người thường.

Mà trước mắt, hắn chỉ muốn thử xem, rốt cuộc có thể cao đến đâu.

Chu Kình đứng đó, bàn tay ngoắc một cái với Chu Nguyên, hắn chỉ đứng yên ở đó thôi mà đã phát ra một cổ uy thế cực lớn khiến cho hô hấp của Chu Nguyên thoáng khựng lại.

– Phụ vương không hổ là cường giả đã phá thiên quan, bước vào thái sơ cảnh.

Nguyên sư nhất đạo, khai mạch là bắt đầu, sau khi đã khai đủ bát mạch thì mở được ích khí phủ, bước vào dưỡng khí cảnh, đợi khi dưỡng khí cảnh viên mãn thì có thể khí trùng thiên quan, một khi phá vỡ được thiên quan, tới lúc đó có thể để nguyên khí ly thể, dời non lấp bể, uy lực khó lường.

Mà cái gọi là thái sơ cảnh kia, chính là sau khi bước vào thiên quan cảnh.

Khai mạch, dưỡng khí, thiên quan, thái sơ, đây chính là tứ đại cảnh giới đầu tiên của nguyên sư.

Chu Nguyên bây giờ chỉ mới đả thông được đệ nhất mạch, cho nên một khi đối diện với cường giả thái sơ cảnh thì đương nhiên sẽ bị khí thế của đối phương chấn nhiếp.

– Trước tiên kiểm tra lực lượng đi đã, dùng hết toàn lực của con đi.

Chu Kình giơ tay ra, nói.

Chu Nguyên gật đầu, bước chân dồn lực thật mạnh, thân thể của hắn liền bắn vọt ra ngoài như một mũi tên, xoay eo, lực lượng trong cơ thể bắt đầu dâng lên tụ về phía nắm đấm, lập tức có quyền phong phát ra, mang theo lực đạo hùng hồn đánh mạnh lên trên bàn tay mà Chu Kình giơ ra.

Bụi đất dưới chân của Chu Nguyên bay lên, nhưng thân thể của Chu Kình lại không xê xích chút nào, bàn tay của hắn cũng không run lên dù chỉ là một cái, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ khác lạ.

Chu Nguyên xoa xoa nắm đấm của mình, uể oải lui bước, một quyền toàn lực của hắn thế mà không thể khiến cho cánh tay Chu Kình run lên dù chỉ một cái.

– Phụ vương, thế nào?

Hắn ngẩng mặt lên nhìn Chu Kình.

Chu Kình không trả lời, chỉ nói:

– Lại thử tốc độ của con đã.

Hắn xoay bàn tay một cái, chỉ thấy hơn mười hòn đá dưới chân lập tức bay lên xoay tròn trong lòng bàn tay của hắn, sau đó hắn đột nhiên phất tay, những hòn đá kia bắn ra thật mạnh, bao vây Chu Nguyên như một trận mưa to.

Mỗi một hòn đá đều giống như một mũi tên, ẩn ẩn phát ra tiếng xé gió cực mạnh.

Chu Nguyên điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, thân thể nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh được phần lớn những hòn đá bắn tới, bất quá có vài hòn đá phóng tới với góc độ cực kỳ xảo trá, khiến cho hắn căn bản không thể nào tránh né được.

Đồng tử của Chu Nguyên run lên, ngay lúc này, thần hồn ở giữa mi tâm của hắn chợt nhảy lên một cái, cảm giác như thể trong nháy mắt này hắn đã trở nên vô cùng nhạy cảm, mà quỹ đạo tấn công của những hòn đá kia cũng trở nên rõ ràng dị thường.

Vậy nên hắn chợt xòe bàn tay ra, pặt pặt hai tiếng, trực tiếp tóm gọn lấy hai hòn đá kia.

Kình phong trên hòn đá khiến cho bàn tay của Chu Nguyên run lên đau đớn một chút, hắn nhếch miệng, lắc lắc bàn tay, nói với Chu Kình:

– Thiếu chút nữa là không bắt được rồi.

– Phụ vương?

Chu Nguyên đột nhiên nhìn thấy Chu Kình đang ngây người nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm đá của hắn.

Nghe thấy Chu Nguyên gọi, Chu Kình lúc này mới tỉnh người lại, ánh mắt nhìn Chu Nguyên với vẻ khác lạ, mấy hòn đá khi nãy là do hắn cố ý thêm chút lực đạo vào, bởi vì những hòn đá này ngoại trừ việc dùng để thử năng lực phản ứng của Chu Nguyên ra thì còn dùng để thử trình độ kháng áp của thân thể hắn.

Nhưng hắn thật không thể ngờ được, nhãn lực của Chu Nguyên lại nhạy bén đến vậy, nhìn ra được quỹ đạo của mấy hòn đá kia, sau đó còn bắt được chúng, rốt cuộc đây là trùng hợp hay là sao?

Chu Kình lắc đầu, nhìn Chu Nguyên một lúc, chợt cong tay bắn ra một cái, một đạo lôi quang đỏ sậm đột nhiên bắn mạnh ra từ đầu ngón tay của hắn, chớp mắt một cái đã đánh trúng giữa ngực của Chu Nguyên.

Phanh!

Thân thể của Chu Nguyên chấn động, trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập lên một gốc đại thụ, sau đó ôm ngực rên rỉ.

Tần Ngọc vội vàng bước lên đỡ hắn dậy, sau đó tức giận trừng mắt với Chu Kình, nói:

– Sao chàng lại dùng tới viêm lôi khí làm gì?

Chu Kình cười gượng, đi đến nhìn vào ngực của Chu Nguyên, mặc dù hơi bầm một chút, nhưng rõ ràng chỉ là chút vết thương nhẹ ngoài da, lúc này mí mắt của hắn lại giật giật, người chỉ mới mở được một mạch sao có thể có được năng lực kháng đòn thế này?

– Sao vậy?

Chu Nguyên xoa ngực, nhăn mặt nhíu mày hỏi lại.

Ánh mắt Chu Kình nhìn Chu Nguyên lại thêm phần cổ quái, hỏi:

– Con xác định con chỉ mở được có một mạch thôi?

Chu Nguyên nhịn không được mà trợn mắt một cái, chẳng lẽ có thể một lần mở được hai mạch chắc!

Tần Ngọc cũng phát hiện Chu Kình có điểm là lạ, vội hỏi:

– Sao thế? Lẽ nào Nguyên Nhi có chỗ nào không đúng?

– Không đúng ấy à?

Chu Kình cười khổ một tiếng rồi nói:

– Qủa thật là có phần không đúng, bởi vì tố chất thân thể của tiểu tử này, mặc kệ là lực lượng, tốc độ hay năng lực kháng đòn của nó, đừng nói là người vừa mới khai mạch, cho dù là người đã mở được hai mạch e là cũng không bằng được.

– Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên ta nhìn thấy, người vừa mới mở được một mạch lại có tố chất thân thể mạnh mẽ như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN