Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận - Chương 13: Búp Bê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận


Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận - Chương 13: Búp Bê



Cảm ơn Leo _ Diablo đã ủng hộ 40tlt cho mình

Hiện tại, sự náo động từ việc Mozart chiêu mộ nhân tài đã lắng xuống

Nhưng bây giờ, một câu chuyện ma ở vùng lân cận lâu đài Arrow đang lưu truyền khắp nơi.

Theo lời kể, “Trong đêm khuya thanh vắng, có một con ma-nơ-canh thường đi lảng vảng xung quanh”. Trong câu chuyện, con ma-nơ-canh trông giống như một con búp bê có khớp nối ở tay và chân, không có khuôn mặt và thường được dùng trang trí quần áo. Tuy nhiên con ma-nơ-canh này còn vác theo một thanh kiếm bằng hai tay và đi săn quái vật trong màn đêm.

Theo lời kể của một mạo hiểm giả:

– Vài ngày trước, tôi nhận được nhiệm vụ hộ tống một đoàn thương nhân và đang đi cùng họ trên đường vào buổi đêm, không may chúng tôi đã bị vây hãm bởi lũ Zelrin, một chủng loài Gel. Mặc dù từng con thì khá yếu nhưng khá khó nhằn khi chúng chiến đấu dựa vào số đông. Cùng lúc đó, một con ma-nơ-canh vung thanh kiếm bằng hai tay, bước lảo đảo từ phía cung điện ra và bắt đầu tấn công lũ Zelrin. Chúng tôi hoảng sợ trước cảnh tượng lạ lùng đó và bắt đầu chạy thục mạng… Nó là cái quái gì thế?

Lời kể từ một mạo hiểm giả khác:

– Đó là khoảng vài ngày trước, tôi nhận được yêu cầu từ Guild đi ngăn chặn lũ Hobgoblin tràn qua biên giới phía bắc và hướng xuống phía nam. Tôi đã chuẩn bị sẵn phục kích trên đường đi của chúng ở thung lũng, nhưng rốt cuộc chúng chẳng xuất hiện. Mất kiên nhẫn, chúng tôi liền tìm kiếm xung quanh và phát hiện ra lũ Hobgoblin đã bị tàn sát không thương tiếc. Và ở đó, giữa đống thây chồng chất, là một con ma-nơ-canh. Kiếm sĩ của nhóm nghĩ đó là một loại quái vật mới liền lao tới chém nó nhưng bị đánh bật lại bởi song kiếm pháp của nó. Pháp sư của bọn tôi thì thử tấn công bằng lửa, nhưng nó quá nhanh và tránh được đòn đó với tốc độ không thể tin nổi. Đó… có thể là một loại vũ khí tự động mới tạo bởi Quỷ Vương, mọi người đồng ý chứ?

Vì đã có rất nhiều nhân chứng đã nhìn thấy nó, nên dù được coi là một câu chuyện ma, nó gần như đã được coi là có ‘tồn tại’. Tuy nhiên, khi mà hội mạo hiểm bắt đầu xác nhận sự hiện diện của nó và bắt đầu treo thưởng cho ai bắt được con ma-nơ-canh đó, thì những báo cáo về sự xuất hiện của nó đột nhiên dừng lại.

Đến tận giờ, mọi người vẫn tự hỏi rằng đó chỉ là tin đồn hay là trò đùa dai của kẻ nào đó.

– ———————————–

– …… và đó là câu chuyện về lời đồn đang được lưu truyền rộng rãi. (Lisa)

– Ể… thật vậy à… (giọng lãnh đạm)(Mozart)

Lisa, người đang ngồi trên giường, kể cho tôi nghe câu chuyện trong khi tôi đang nằm dài trên ghế sofa. Tôi đáp lại nhưng tay vẫn không dừng việc ‘may vá’ của mình. Mặt cô ấy trở nên u ám.

– Gì vậy? Cậu không có hứng thú với câu chuyện đó sao? (Lisa)

– Không, không phải như vậy…… (Mozart)

– Vì cậu là một vị vua, tôi nghĩ điều quan trọng là phải giải quyết những rắc rối tiềm ẩn xung quanh lâu đài. (Lisa)

– À…. Điều đó sẽ ổn thôi. Vì con ma-nơ-canh đó sẽ không xuất hiện nữa đâu… (Mozart)

– ……Làm sao mà cậu biết được?(Lisa)

– Hừm…. Cô biết đấy… (Mozart)

Tôi trả lời một cách mơ hồ và tiếp tục làm việc với đống ‘bông’ trên tay. Cuối cùng, sau khi khâu mặt sau lại, nó đã hoàn thành.

– …… Nói mới nhớ. Cậu đang làm cái gì suốt từ nãy giờ thế? (Lisa)

– Tôi đang làm gì à? Tôi nghĩ cô sẽ biết sau khi xong thôi. Đó là việc may vá (Mozart)

– Vậy tại sao cậu lại cố tình may vá trong phòng tôi?! (Lisa)

– Có cách nào khác sao? Phòng của tôi giờ giống văn phòng hơn là… (Mozart)

Nhờ có [ Hiệp ước với các tinh linh] nên tôi đã tạo ra một đống hình nhân từ đất,nước, lửa và ánh sáng. Đất tạo cơ thể, lửa tạo linh hồn, nước tạo sự dẻo dai, và ánh sáng tạo sự sáng suốt. Độ thông hiểu về linh hồn của tôi đã ở một mức có thể chia linh hồn ra nhiều phần nhập vào để điều khiển các hình nhân. Nói trắng ra thì trong phòng tôi bây giờ có cả chục “tôi “. Tuy nhiên, phòng của tôi như thường lệ vẫn được đặt làm văn phòng. Đúng như hi vọng, đó là văn phòng chính phủ, nơi mà mọi người liên tục ra vào chứ không phải chỗ để nghỉ.

– Hơn thế nữa…… (Mozart)

– Đức vua!!!! Đức vua, người ở đang ở đâuuuuuuuuuuuuuuuuu?! (Alisa)

– Đó còn là vì cô nàng Dark Elf Alisa chẳng cho tâm hồn tôi được nghỉ ngơi tí nào. (Mozart)

– Tôi đồng cảm với cậu… (Lisa) ( Edit: vợ chồng son có khác nhỉ)

Cho đến giờ, Alisa không rời khỏi tôi nửa bước.

Dark Elf có luật lệ rằng họ sẽ bảo vệ và luôn túc trực bên cạnh người họ đã thề trung thành cho đến chết. Đó là lí do tôi chọn Alisa làm hộ vệ của mình. Nhưng giờ, mỗi khi tôi làm việc, khi tôi dùng bữa, khi tôi đi ngủ, và thậm chí cả lúc đi tắm và đi vệ sinh nữa, cô ấy luôn lẽo đẽo theo tôi. Mặc dù chưa được chính thức được bổ nhiệm làm cận vệ của nhà vua, nhưng vì cô ấy xinh đẹp và cực kì trung thành, hộ vệ Hoàng gia dưới quyền của Ludwin đã ngầm chấp thuận cho những hành động của cô ấy. Hiện tại, người đã chứng tỏ mình là cánh tay phải của tôi, Hakuya, đã nói:

“Bệ hạ, làm ơn hãy sinh vài đứa trẻ. Nếu người có con, ngay cả việc chúng chào đời cũng có thể là một quân bài ngoại giao chúng ta có thể dùng.” (Brendand)

Anh ta nói với giọng đầy lãnh đạm. Ở thế giới của của tôi, kết hôn vì lí do ngoại giao chính là cách mà [Đế quốc mà mặt trời không bao giờ lặn], [Triều đại nhà Habsburg], hay [Đế quốc Áo-Hung] được ra đời. Tuy nhiên, lúc này tại Việt Nam (ngay cả khi có kẻ thích thể loại Harem, Romance), cái khái niệm sinh con vì lợi ích gia tộc vẫn là quá cổ hủ nên không ai còn theo nữa.

Lisa nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

– Có vẻ người có địa vị cao thường là cục nam châm hút gái nhỉ? (Lisa)

– …Tha cho tôi đi mà. Tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi. Đúng rồi, Lusia đâu nhỉ?(Mozart)

– À, Lusia đang chơi ở ngoài vườn ấy. (Lisa)

Từ khi Lusia trở thành em gái Lisa vài ngày trước, cô bé đã chuyển đến ở trong lâu đài. Như đã hứa, cô bé đến cùng gia đình mình. Bên cạnh đó, mẹ của Lusia đã trở thành bảo mẫu của công việc mới được thử nghiệm gọi là [Bảo mẫu y tá trong lâu đài] được tạo ra để khuyến khích phụ nữ tham gia các công việc xã hội. Việc này cũng bao gồm việc hộ sinh cho đứa trẻ của những phụ nữ khác. Vì ở thế giới này chưa có khái niệm về chế độ nghỉ thai sản, nên nếu các hầu gái trong lâu đài có thai họ buộc phải nghỉ hưu. Thông thường thì nếu không được nhà vua ‘để ý’, đại đa số hầu gái sẽ không kết hôn trong suốt cuộc đời mình. Nhưng với sự xuất hiện của y tá, các hầu gái trẻ sẽ có cơ hội tìm được bạn đời của mình nên hình thức này đã trở nên rất phổ biến.

Cuộc nói chuyện bỗng trở nên lạc đề… Nhưng về cơ bản thì Lusia đã có tới hai người mẹ cùng sống trong lâu đài. Ban đầu họ khá là bối rối nhưng rồi cả hai người họ đều yêu quý con gái của mình. Lisa đứng dậy để tay ra sau cái sofa tôi đang ngồi như thể đang che mắt tôi từ phía sau vậy.

– Ngay cả khi cậu nói mình có thời gian rảnh nhưng dành nó vào việc may vá thì… Đó có phải một con búp bê không. (Lisa)

– À cái này hả? Hahaha. ( Mozart) ( các bạn đoán ra cái búp bê truyền miệng ấy chưa)

Tôi đã khâu xong mặt sau và giơ con búp bê trong tay lên và diễn nó theo kiểu trông giống như một con mèo máy nào đó đang lấy bảo bối của mình vậy.

– Kuh…nó dễ thương quá đi (Lisa)

– Dễ thương đến không ngờ đúng không? (Mozart)

– Nhưng rốt cuộc nó là thứ gì vậy? (Lisa)

– Tôi quả là có nhiều tài lẻ đó. Thấy chưa (Mozart)

Con búp bê trước mặt chúng tôi bắt đầu tự di chuyển. Rồi nó còn bắt đầu nhảy break dance đầy điệu nghệ dù với tay và chân ngắn ngủn. Rồi với cái đầu nằm chổng ngược trên sàn, nó dang cả hai tay và chân và bắt đầu xoay theo kiểu cú đá móc vòng (Spinning Back Kick). Nó không chỉ được thể hiện một cách chuyên nghiệp mà còn vô cùng ảo lòi.

Lisa tròn xoe mắt ngạc nhiên và á khẩu.

– C….. Cái quái gì thế? (Lisa)

– Bằng cách dùng [Thể xác song song ] tôi hoàn toàn có thể điều khiển nó như một bản sao. Nó tạo cho tôi cảm giác như đang nhìn vào chính mình vậy. (Soma)

– Cậu tính làm diễn viên đường phố à? (Lisa)

– Tôi nghĩ đó là ý hay đấy chứ. Có thể tôi sẽ kiếm tiền bằng cách này sau khi thoái vị.(Mozart)

– Đừng nói vớ vẩn như thế. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu bỏ cuộc nửa chừng như vậy!(Lisa)

– Tôi hiểu mà. Để việc đó qua một bên đi(Mozart)

Tôi chuyền hai con dao cho Con búp bê,với cơ thể chỉ làm từ vải và bông bên trong, bắt lấy nó như một người lính thực thụ bắt lấy con dao chiến vậy. Nó liền vung kiếm như Musashi Miyamoto.

Lisa bị ấn tượng bởi nó.

– Không thể nào… Nó chỉ là một con búp bê mà phải không? (Lisa)

– Bất kể con búp bê cầm lấy thứ gì nó vẫn tính là một phần của con búp bê. Tôi có thể cảm thấy áp lực do trong lượng của con búp bê, nhưng một con búp bê không thể sụp đổ do chính trọng lượng của mình được. Để thử nghiệm, tôi đã điều khiển một con búp bê khác cầm được vũ khí và chiến đấu với lũ quái vật, nhưng có vẻ là không có vấn đề gì cả. (Mozart)

– Búp bê và quái vật, chờ đã…Có lẽ nào nó chính là con ma-nơ-canh trong lời đồn đúng không? (Lisa)

– À, tôi chỉ muốn thử nghiệm với một con búp bê khác trong lâu đài thôi mà. (Mozart)

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại trở thành chủ đề cho lời đồn. Mặc dù tôi đã cẩn thận chỉ đi săn quái vào ban đêm đển tránh bị chú ý, nhưng tôi nghĩ có vẻ chính vì vậy mà nói lại trở thành một câu chuyện ma.

– Nhưng cũng nhờ những trận chiến thường xuyên với lũ quái vật, tôi đã phát hiện ra một điều: Chỉ cần nhận điểm kinh nghiệm, ta có thể cải thiện khả năng chiến đấu của con búp bê. Con búp bê đó giờ có thể sử dụng song kiếm pháp trung cấp [Tốc Xoáy Trảm].(Mozart)

Ngay khi tôi vừa dứt lời,Búp Bê rút hai con dao bằng hai tay và bắt đầu xoay với tốc độ cao với tiếng ‘vù vù’. Trông nó có vẻ như một cái đầu khổng lồ đang xoay, nhưng bất cứ gì chạm phải nó đều bị cắt ra làm đôi.

– Có lẽ điểm kinh nghiệm từ con búp bê có thể chuyển cho cơ thể thực nhỉ? (Lisa)

– Đó chẳng phải là cheat sao? Vì nó như thể là điểm tự động tăng mà không có lí do vậy.(Mozart)

– Vậy là không thể à? (Lisa)

– Đáng buồn thay, đúng vậy. Tôi chẳng nhận được điểm kinh nghiệm nào cả. Ngay cả khi con búp bê có thể dùng kĩ năng thì tôi cũng không thể. Vì lí do đó, tôi chẳng được tăng cường tí gì về thể lực cũng như linh lực cả. Nhờ vậy mà cơ thể này giờ yếu vẫn hoàn yếu. (Mozart)

– Vậy nếu cậu tập luyện một chút thì sao? (Lisa)

– Tôi thì nghĩ mình có thể sử dụng búp bê hiệu quả hơn. Ngay cả khi một mình, tôi cũng có thể rất mạnh vì tôi có thể để ba con búp bê đứng xung quanh bảo vệ mình (Mozart)

– Đó là cách mà cậu chiến đấu sao? (Lisa)

Lisa nói với tôi bằng một giọng ngạc nhiên. Rất tiếc nhưng tôi không thể bác bỏ ý kiến của cô ấy được.

Trong thể loại fantasy ở thế giới cũ của tôi thì ‘nghề nghiệp’ của tôi có thể gọi là [Kẻ Khiển Rối], [Người Sử Dụng Búp Bê] hay [Khiển Rối Sư]. Đặc điểm của nghề này là [Kiểu hỗ trợ tầm trung], rất khác so với anh hùng khiến người ta có ấn tượng theo kiểu [Cận chiến tầm gần và tầm trung]. Mà có vẻ như ở đất nước này anh hùng được định nghĩa theo kiểu [Người sẽ thay đổi thời đại].

– Nhìn cậu, hình tượng ban đâu về cậu trong tôi đã hoàn toàn sụp đổ.” (Lisa)

– Tôi cũng có cảm giác giống như cô vậy. (Mozart)

Một tháng vừa rồi, tôi không làm gì khác hơn là giải quyết công việc nội bộ của đất nước này, và có vẻ trong vài tháng tới tôi vẫn sẽ tiếp tục trở thành như vậy.

Bất ngờ, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

– Mời vào (Lisa)

– Xin thứ lỗi (Sera)

Người vừa nói vậy và cúi đầu là hầu gái riêng của Lisa, Sera. Cô ấy lớn hơn Lisa 3 tuổi và vì đeo kính nên nó khiến cô ấy trông giống như một nữ trí thức xinh đẹp. Không hẳn là tôi biết cô ấy nhưng từ những lời của Lisa mà tôi có thể biết được là cô xem cô ấy như chị gái mình vậy.

Sera nhìn tôi là cúi đầu một cách trịnh trọng

– Thưa đức vua, Brendandmuốn thần chuyển lời đến người: [Roland đã đến]” (Sera)

– Cuối cùng cũng đến! Tôi đã chờ điều này từ lâu rồi! (Mozart)

Tôi lập tức đứng dậy và nắm tay Lisa.

– Đi nào, Liecia! (Mozart)

– Ể? ch-? Oái-!? (Lisa)

Chúng tôi rời phòng nhanh như gió trong khi Sera cúi đầu nhìn chúng tôi rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN