A di lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng bảo: “Nguyên Nhi, ta quên nói cho con biết, Sư Nhi đã trở về, mấy hôm trước rời Cẩm Châu, ngày hôm qua mới tới.”
Ta chỉ mỉm cười, không nói gì.
Sau khi Lý Sư bước vào, ngài ấy hành lễ rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào ta.
Ngài ấy thậm chí còn không nghe thấy tiếng a di nhắc nhở.
Ta trong lòng thở dài một tiếng, rồi xin phép a di xuất cung, hồi phủ.
Chỉ là ta vừa rời đi, Lý Sư liền đi theo.
Ngài đi theo ta nhưng cách một khoảng nhất định, cũng chả lên tiếng nói gì với ta.
Đến trước cửa cung, ta lên xe ngựa rời đi nhưng ngài ấy vẫn như vậy, vẫn không nói một lời.
Xe ngựa đi xa, ta vén rèm nhìn lại, ngài ấy vẫn đứng đó nhìn theo.
Khung cảnh hiện tại giống như ngày ta xuất giá bảy năm về trước.
Ngài ấy hai mắt đỏ hoe đứng ở Tương Phủ, nhìn ta bước lên kiệu hoa.
Trong mắt là thứ tình không được đáp lại.
Sau đó, ngài ấy mấy lần đến phủ tướng quân tìm ta, nhưng ta viện đủ mọi lý do từ chối, dần dần ngài không tìm ta nữa, rời kinh, đi du ngoạn khắp nơi.
Vốn tưởng rằng thời gian trôi qua, một ngày nào đó ngài ấy sẽ quên được ta, rồi sẽ tìm được người thực sự yêu mình, nhưng sau ngần ấy năm thứ tình cảm đó không hề bị phai mờ đi theo năm tháng, ta cảm nhận được ngài ấy vẫn chưa buông bỏ được.
Sáng sớm hôm sau, người trong cung đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng, ngài ấy tứ hôn ta với thái tử điện hạ.
Ta đã nhờ phụ thân và a di xin bệ hạ rút lại ý chỉ, nghe nói Hoắc Thần cũng cầu kiến bệ hạ, nhưng mười ngày sau vẫn không có hồi âm.
Vào một buổi chiều, trong lúc ta đang ngồi xích đu ở sân sau.
Cẩm Nguyệt vội vàng đi tới bẩm báo với ta thái tử điện hạ đến.
Từ khi hoàng thượng ban hôn, đã mấy ngày rồi ngài chưa đến phủ tể tướng, ta có chút bất ngờ vì ngài ấy đột nhiên tới thăm.
Cũng tốt, ta cũng có vài điều muốn nói với ngài ấy.
“Thái tử phi của ta hình như không chào đón ta cho lắm?”
Ta cúi đầu nói: “Không dám. Thái tử điện hạ xin ngài xin bệ hạ rút lại thánh chỉ ban hôn.”
“Muội không muốn lấy huynh sao?”
Bây giờ việc đã đến nước này, ta cũng không vòng vo với ngài ấy nữa: “Điện hạ biết rõ ta không thể chấp nhận được việc Hoắc Thần có thê thiếp ở bên ngoài, vậy điện hạ cũng nên rõ, nếu như điện hạ đã tính kế ta thì đời này ta với ngài tuyệt đối không thể.”
Ta đã phái người điều tra cái đêm mà Hoắc Thần và Thẩm Dịch gặp gỡ nhau.
Mặc dù Thẩm Dịch được Hoắc Thần cứu trên chiến trường, nhưng nàng ta được đưa đến một ngôi làng gần đó, và nếu không có người đứng sau hỗ trợ thì nàng ta tuyệt đối không thể nào đến gần doanh trại của Hoắc Thần.
Người hưởng lợi lớn nhất từ việc này là thái tử điện hạ.
Mục tiêu của ngài ấy là ngai vàng, là kình địch của thập tam hoàng tử- hoàng tử mà bệ hạ yêu thích nhất.
Sau lưng Lý Sư là Huyền Lâm mẫu tộc quyền lực ngút trời, còn có phủ tể tướng của ta cùng với sự hỗ trợ từ phủ thừa tướng, thì việc lật đổ thái tử là chuyện sớm muộn.
Vì vậy, bước đầu tiên của ngài ấy chính là là chia rẽ phủ thừa tướng và phủ tướng quân.
Và nếu ta có thể thành hôn với ngài ấy, thì chẳng khác nào hủy hoại tương lai của Lý Sư.
“Ngài không sợ nếu ta nói với Hoắc Thần tất cả những chuyện ngài làm thì công sức của ngài sẽ đổ sông đổ biển hết sao?”
Lý Chân tự tin nói: “Muội cũng nói rằng ta hiểu muội, nhưng muội thì không. Muội nên cảm ơn ta vì đã để muội nhận ra người muội yêu không yêu muội nhiều như muội nghĩ. Nhắc mới nhớ, Thẩm Dịch rất thích Hoắc Thần, ta chỉ giúp cô ta một chút sức, nhưng bất ngờ là cô ta có thai ngay sau đó, hahaha…”
Lý Chân ở hiện tại khiến ta cảm thấy rất xa lạ.
Đặc biệt mỗi khi nhớ về bọn ta ngày bé, lần đầu ta gặp ngài ấy trong cung, là do ta bất cẩn lạc mất cung nhân, rồi lạc đường ở ngự hoa viên.
Chính ngài ấy đã đến bên cạnh ta và nói: “Muội muội, đi với huynh, huynh sẽ đưa muội đi chơi.”
Khi đó, thái tử từng tốt bụng, dịu dàng như vậy, nhưng người trước mặt ta bây giờ lòng dạ thâm sâu đến mức không thể nào đoán được.