Nguyệt Hạ An Đồ - Chương 16: Anh không lừa em đó chứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Nguyệt Hạ An Đồ


Chương 16: Anh không lừa em đó chứ


Biên tập: Nguyệt Mẫn

============

Dương Vũ ngồi sau bàn làm việc phía đối diện nhìn hành động của hai người, anh đã cố gắng giảm sự tồn tại xuống thấp nhất có thể, nhưng với thể tích lớn như thế thì khó mà giấu được,

Lúc Thẩm An Đồ ăn sắp hết mới nhớ đến chuyện kiểm tra sức khỏe, cậu hỏi Dương Vũ: “Bác sĩ Dương, kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi thế nào?”

Dương Vũ đẩy kính mắt, như nói thật: “Trước mắt kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì phải hoàn thành hết các kiểm tra mới xác định được. Bây giờ cậu có triệu chứng đau đầu choáng váng gì không?”

“Không có, nhưng đêm ngủ có lúc sẽ mơ thấy ác mộng.” Thẩm An Đồ đưa quả trứng gà đã bóc vỏ sang cho Tạ Đạc, cậu vừa ăn hết phân nửa bánh bao hấp và một cái bánh quẩy, giờ không ăn nổi được nữa.

“Đây là hiện tượng bình thường của việc phục hồi chức năng não, hiện tại cậu có nhớ gì không?” Lúc Dương Vũ hỏi vấn đề này thì giọng điệu vẫn rất ôn hòa, nhưng thật sự trong lòng đã sốt ruột, hắn tin chắc Tạ Đạc cũng muốn biết đáp án này.

“Lúc trước có xem một cuốn album ảnh, nhớ một đoạn về thời cấp ba, nhưng mà nó ít quá.” Thẩm An Đồ có hơi bối rối: “Vậy nên có phải tiếp xúc những vật của quá khứ thì có thể giúp cho việc khôi phục trí nhớ phải không?”

Dương Vũ trả lời: “Theo lý là như vậy, nhưng với chuyện hồi phục ký ức này thì không cần vội, có người bị chấn thương đại não chỉ qua vài giờ đã khôi phục được, nhưng có người mất cả đời cũng không thể nhớ nỗi chuyện quá khứ, đừng gấp, thả lỏng cơ thể là được.”

Thẩm An Đồ gật đầu, cậu im lặng một lát rồi lại nhìn sang Tạ Đạc đang bắt đầu dọn dẹp ở bên cạnh, đột nhiên cậu dùng một giọng điệu cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Bác sĩ Dương, tôi còn một chuyện muốn nhờ anh chỉ bảo.”

Dương Vũ cũng nghiêm túc: “Cậu nói đi.”

Thẩm An Đồ nhìn hắn: “Tôi có thể sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ không?”

Tay Tạ Đạc run một cái, suýt nữa đổ sữa đậu nành ra ngoài.

Dương Vũ suýt sặc nước bọt, hắn nhanh chóng uống vội miếng nước.

“À thì, cái đó…không nên hoạt động kịch liệt quá, chú ý một chút là được…” Trán Dương Vũ bắt đầu đổ mồ hôi.

Thẩm An Đồ hài lòng, đôi mắt cậu nhìn Tạ Đạc như một cái móc gỡ mãi không ra, Tạ Đạc làm như không thấy, vẫn cầm bịch rác ra ngoài.

Một số kết quả khám sức khỏe sẽ không có ngay nên Tạ Đạc dẫn Thẩm An Đồ đi trước.

Sau khi lên xe, Tạ Đạc hỏi Thẩm An Đồ muốn đi đâu, hôm nay có thể đi cùng cậu, Thẩm An Đồ đã nghĩ sẵn địa điểm từ lâu.

“Đến trường cấp ba của tụi mình đi anh, về thăm trường cữ, nói không chừng em lại nhớ ra cái gì đó. Lúc em xem album ảnh cũng chỉ ấn tượng mỗi cấp ba, em cảm thấy đó là điểm đột phá.”

Trần Húc cầm lái, chờ Tạ Đạc quyết định.

“Được rồi.” Tạ Đạc ở sau xe nhìn Trần Húc qua tấm gương: “Bây giờ cứ đến trường Z trước.”

Nửa tiếng sau, Trần Húc lái xe vào cổng chính trường học, sau bảo vệ nhìn thấy biển số xe còn khách khí cho đi vào.

Trước khi Thẩm An Đồ xuống xe còn bị Tạ Đạc tự tay đeo khẩu trang và mũ cho cậu.

Trần Húc đi dậu xe, để Tạ Đạc và Thẩm An Đồ ở quảng trường trước khu trường học.

Z là trường trung học tốt nhất thành phố Z, có thể thấy điều này từ diện tích sàn và cách trang trí của tòa nhà. Chỉ riêng lối vào phía trước quảng trường thôi đã là một đã có một bãi tập lớn như vậy rồi.

“Muốn đi dâu?” Tạ Đạc cúi đầu hỏi Thẩm An Đồ.

“Em không biết nữa, cứ đi dạo thôi.” Nói xong Thẩm An Đồ vẫn không yên tâm nên thêm một câu: “Đi vòng quanh chỗ này được không nhỉ? Hình như học sinh còn đang học.”

Hôm nay khó có được một ngày Tạ Đạc không mặc âu phục, anh mang một chiếc áo len vàng nhạt, khác chiếc áo ngoài màu xám, đứng sừng sững trong làn gió, giọng anh vẫn bình thản mà nói: “Được chứ, tốt nghiệp về thăm trường cũ rất bình thường, còn chưa nói anh còn quyên góp hai tòa nhà nữa.”

Thẩm An Đồ hiểu: “Trách không được vẻ mặt vừa rồi của bảo vệ lại thế.”

Nói xong, cậu bắt đầu nhìn xung quanh, Tạ Đạc đi sau lưng cậu, cậu không nói lời nào, Tạ Đạc cũng lặng thinh.

Thẩm An Đồ cứ đi về phía trước, có lúc men theo bóng râm nơi lối đi nhỏ, có lúc chen vào trong hành lang, có lúc giống như bị hấp dẫn bởi thứ gì đó rồi chạy vào vườn hoa mày mò rễ cây.

Tạ Đạc vẫn luôn đi cách cậu hai bước, cuối cùng thấy cậu dừng lại ở một tòa nhà cũ gần hồ nước, ngẩng đầu nhìn lên phía trên theo những viên gạch đỏ, rồi lại nhìn ngắm bốn phía.

“Đây là vị trí của tấm hình kia à?” Thẩm An Đồ quay đầu lại hỏi Tạ Đạc.

Tạ Đạc biết cậu đang hỏi ảnh gì: “Ừ.”

Thẩm An Đồ nhìn chăm chú vào sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, cậu đi đến bên hồ nước rồi dừng lại trước một cây đại thụ: “Là vị trí này nhỉ, em hay vẽ tranh ở đây sao?”

“Ừ, anh ở trên lầu chụp lén em.” Tạ Đạc vẫn thẳng thắng trả lời cậu như trước.

Thẩm An Đồ cười còn mang theo vài phần đắc ý: “Tại sao phải chụp lén? Anh nói với em một tiếng, em sẽ để anh chụp thoải mái mà.”

Đôi mắt Tạ Đạc tối tăm: “Khi đó chúng ta còn chưa yêu nhau.”

Thẩm An Đồ gật đầu như đã hiểu, cậu suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Còn bức chụp chung kia của tụi mình thì sao? chụp ở đâu vậy, hình như không có tòa nhà nào có triến trúc giống như trong phông ảnh.”

Tạ Đạc dẫn cậu vòng qua tòa nhà cũ kỹ, băng qua một dãy hành lang, sau đó chỉ vào một bồn hoa phía trước rồi nói: “Ở bên đấy, là phân khoa sau kỳ thi tháng, chúng ta phân ra đầu tiên là văn lý, theo truyền thống thì phải chụp ảnh để đặt lên bảng vàng. Đáng ra chúng ta sẽ phân ra để chụp đơn để phân biệt trên bảng vàng…”

Đột nhiên Thẩm An Đồ tiếp câu: “Nhưng lúc ấy vừa đổi trang bìa nên không gian không đủ lớn, sau khi giáo viên bàn bạc xong thì quyết định để chúng ta chụp hình chung phải không?”

“Em nhớ rồi?” Tạ Đạc chuyển mắt sang nhìn Thẩm An Đồ.

Thẩm An Đồ nhìn chăm chú thảm hoa cỏ trước mặt: “Một chút ngắn ngủi vậy thôi.”

Hai người dừng một phát, Thẩm An Đồ đề nghị: “Bãi tập ở đâu anh? Tụi mình đến đó thử xem.”

Thế là Tạ Đạc lại được đưa lên làm hướng dẫn viên, đưa Thẩm An Đồ đến con đường dẫn tới sân trường, băng qua một tòa nhà dạy học, tòa thí nghiệm, thư viện, căng tin, đi thẳng về phía bãi tập.

Thẩm An Đồ lần lượt chỉ vào những triến trúc khi học đi ngang qua, đó là nơi nào, chúng ta từng làm gì ở đó.

Tạ Đạc nói cho cậu biết họ từng là bạn học hồi lớp mười, khi đó phòng học của họ ở phía đông của tầng ba. Thẩm An Đồ được xếp ngồi bàn hai từ dưới lên, lúc nào không thích học thì sẽ ngồi ngẩn ngơ nhìn cửa sổ, Tạ Đạc ngồi sau lưng cậu cũng thường vì vậy mà cảm tháy rất rắc rối, bởi vì gò má của Thẩm An Đồ sẽ khiến anh mất hồn cả buổi. Giờ nghỉ trưa Thẩm An Đồ sẽ luôn đến thư viện đọc sách, sau đó ngủ gật vào tiết ngữ văn lúc xế chiều, Thẩm An Đồ thích ăn trên tầng hai của căng tin, bởi vì thích món cá kho ở đó, mặc dù không phải ngày nào cũng có, nhưng ngày nào cậu cũng sẽ có mặt, có là kiểu gì cũng sẽ mua một phần, một đợt Tạ Đạc mua mất đi suất cuối cùng, Thẩm An Đồ làm ầm ĩ ròng rã hai ngày…

Dần dần, Thẩm An Đồ bắt đầu im lặng ít nói hẳn, chỉ còn trò chuyện với Tạ Đạc.

“Sao thế?” Tạ Đạc dừng bước.

Thẩm An Đồ đội mũi đeo khẩu trang, cả khuôn mặt chỉ lộ mỗi đôi mắt, có thể cậu khá nóng, khuôn mặt sau lớp khẩu trang đỏ ửng lên, một nhúm tóc lộ ra dưới vành mũ len, vốn là cách ăn mặt thật vô hại, nhưng bởi vì đôi mắt khép hờ mà toát ra một chút bi quan lạnh lùng và kiêu ngạo.

“Anh không lừa em chứ, Tạ Đạc?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN