Nguyệt Hạ An Đồ - Chương 24: Đừng nói nữa em mệt rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Nguyệt Hạ An Đồ


Chương 24: Đừng nói nữa em mệt rồi


Quả thật là thư ký đã quên không cắt mác của chiếc áo, nhưng không khó để lý giải, bởi vốn dĩ Thẩm An Đồ cũng không thích chiếc áo này, nên có thể do ‘đã từng’ nổi hứng nhất thời mua về nhưng sau đó thì chưa hề mặc lần nào.

Song Thẩm An Đồ nhạy cảm hơn thế.

Tạ Đạc phóng to camera theo dõi, trông thấy cậu đứng ở tủ quần chừng mười phút, rồi lân la sang các phòng chính, phòng tắm, phòng làm việc và phòng chứa đồ.

Rồi cậu phát hiện ra, tất cả mọi thứ liên quan đến Thẩm An Đồ đều là mới cả.

Quần áo mới, đồ dùng hàng ngày mới, ngay cả phòng làm việc cũng không hề có dấu hiệu Thẩm An Đồ từng sử dụng, không một cuốn sách nào có chữ của cậu, trong phòng chứa đồ chỉ có vài máy tập thể hình còn mới, thậm chí chiếc tủ đầu giường thường dùng nhất cũng không bày biện bất cứ thứ gì phản ánh thói quen cá nhân của cậu.

Nói tóm lại, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy Thẩm An Đồ từng sinh hoạt trong ngôi nhà này.

Thẩm An Đồ lại trở về chiếc giường lớn trong phòng ngủ, cậu nằm xuống, giơ điện thoại lên rồi nhìn nó – điện thoại và sim cũng mới tinh.

Tạ Đạc để tập tài liệu xuống, nhìn vào màn hình máy tính một cách rất đăm chiêu, chờ đợi phản ứng của Thẩm An Đồ, nhưng rồi lại nằm ngoài dự tính của hắn, năm phút sau, Thẩm An Đồ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, quay người chùm chăn bắt đầu ngủ trưa.

Tạ Đạc nhíu mày, anh mở danh bạ điện thoại, gọi cho Chu Minh Huy.

Chu Minh Huy là trưởng phòng kỹ thuật của công ty, là nhân viên và cũng là bạn của Tạ Đạc. Tất cả camera trong biện thự của Thẩm An Đồ đều do cậu ta lắp đặt.

Chu Minh Huy nghe máy rất nhanh: “Alo? Lão Tạ à, tìm tôi có việc gì đấy?”

Tạ Đạc: “Cậu lắp bao nhiêu camera trong biệt thự vậy?”

Chu Minh Huy: “Để tôi nhớ xem, hình như là 80 cái, sao vậy?”

Không khác so với dự đoán của Tạ Đạc là mấy, chính vì camera ở khắp nơi mới có thể quay được Thẩm An Đồ ở mọi góc độ, nhưng nó cũng sẽ tăng khả năng Thẩm An Đồ phát hiện ra có camera giám sát, anh đồ rằng hành vi vừa rồi của Thẩm An Đồ là do cậu ta đã phát hiện ra điều gì đó.

“Nhiều quá.” Tạ Đạc nói.

“Hả?” Chu Minh Huy không rõ ý của Tạ Đạc: “Vậy là ông muốn gỡ hả? Gỡ thì gỡ được, nhưng để che giấu nó chúng ta đã phải bố trí toàn bộ nội thất của biệt thự, giờ mà gỡ ra là phải bài trí hết lại đấy, rắc rối lắm. Với cả, lắp nhiều camera để theo dõi cậu ta mọi góc độ còn gì? Sao tự dưng lại muốn gỡ ra vậy?”

Bên kia điện thoại Tạ Đạc im lặng không nói gì, Chu Minh Huy tự hiểu: “Có phải do xem nhiều camera quá nên mệt không thế? Sao không bảo tôi, tôi gọi bọn đàn em chỉ ngồi xem cam 24/7 cho ông, đảm bảo một con ruồi cũng không lọt. Tôi đã nói mấy chuyện vớ vẩn này cho lính xem là được rồi, cần gì phải phí sức như thế.”

Trong màn hình camera theo dõi, Thẩm An Đồ trở mình, nằm ngửa trên giường, cổ áo lỏng lẻo, xương quai xanh mảnh mai lộ ra bên ngoài.

“Không cần.” Tạ Đạc cúp điện thoại.

Lúc Tạ Đạc về đến nhà đã là 6:35 tối, vừa khéo đến giờ ăn cơm, khi anh bước vào thì Thẩm An Đồ đã chờ anh ở trước cửa.

Thẩm An Đồ vừa nhìn thấy anh đã cười rộ lên, khóe miệng cong cong trông thật đẹp: “Em vừa nghe thấy tiếng xe là đã biết anh về.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN