Nguyệt Hạ An Đồ
Chương 30: 30: Thỏa Thuận Bảo Mật
Biên tập: Red Tea
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Đây là tái bút để bắt đầu từ từ vạch trần thân thế của Thẩm An Đồ: Thấy mọi người đều hỏi liệu Thẩm An Đồ mất trí nhớ thật không, hay mất trí nhớ rồi sau này khôi phục lại ký ức không, tôi đề nghị mọi người đọc lại chương 22, có 3 chi tiết quan trọng:
– Một: Lúc Thẩm An Đồ đứt tay bị thương, trong đầu bỗng nhiên hiện lên mấy hình ảnh.
– Hai: Gương.
– Ba: Trong thời gian Thẩm An Đồ bị bệnh, tâm trạng cực kỳ bất ổn, thậm chí có nhiều lần, đêm trước không thèm cảm ơn Tạ Đạc, hôm sau lại vô cùng bám người.
(Mình xin phép được tóm tắt phần giải đáp của tác giả, mong mọi người thông cảm.)
Trong phòng nghỉ, Thẩm An Đồ thở dài lần thứ một trăm lẻ một: “Chẳng qua tôi bỗng nhiên nhớ ra người quen thôi, mọi người cần gì phải khẩn trương thế?”
Tới bây giờ sau lưng của Tạ Văn Hiên vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu lúc ấy Quý Viễn thốt lên cái tên “Thẩm Lẫm” thì mọi chuyện không dễ gì giải thích được.
Tạ Đạc vẫn đang thẩm vấn Quý Viễn, Tạ Văn Hiên không chỉ có trách nhiệm hỏi về tình huống của Thẩm An Đồ mà hắn còn phải che giấu hành động và lời nói quá khích vừa rồi, vì thế cậu ta đành dùng miệng lưỡi lừa gạt cho qua: “Trước đây anh gặp gì cũng đâu thấy ấn tượng, sao tự nhiên gặp tên đó lại nhận ra vậy? Khó để nói tên đó không phải người đụng anh trước kia!”
Thẩm An Đồ thoạt nhìn rất do dự, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu vẫn kiên định với phán đoán của mình: “Cậu ấy không phải tên đó.
Hiện tại trong ấn tượng của tôi, có lẽ anh đã gặp cậu ấy khi đi du học.
Anh không nhớ được nhiều lắm nhưng anh nhớ rằng nhà cậu ấy rất giàu, vì vậy hôm nay gặp cậu ấy mặc đồng phục nhân viên, anh mới thấy là lạ.
Có khi chi tiết này kích thích đến trí nhớ của anh đấy.”
Tạ Văn Hiên thuận theo cậu bèn nói: “Vậy làm sao anh đảm bảo rằng sau khi trở về nước hai người không có thù hằn đây? Anh còn không nhớ rõ nữa mà.”
Thẩm An Đồ không có cách nào phản bác, lại bắt đầu thở dài: “Nhưng lỡ như tính sai, đây chẳng phải là gây thêm phiền toái cho người ta à?”
Tạ Văn Hiên khoát tay: “Không sao hết, chúng ta chỉ hỏi hắn ta hai ba câu thôi.
Với lại…!nếu như anh và hắn là bạn học, anh không thử nghĩ xem một đứa con nhà giàu như hắn tại sao lại rơi vào tình cảnh như vậy hả?”
Quả thật Thẩm An Đồ vô cùng tò mò: “Mọi người dẫn cậu ấy đi đâu rồi, anh có thể nói chuyện với cậu ta một chút không?”
“Quản lý kéo hắn ta tới hỏi chuyện ấy mà.
Chắc là do đáng ra hôm nay không phải phiên hắn nhưng hắn lại trực club giúp cho sếp nên mới vội vàng đến như thế.”
Lúc Tạ Văn Hiên nói chuyện, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt Thẩm An Đồ dù chỉ là một khắc.
Thực tế thì việc này cực kỳ khả nghi, trong đầu Thẩm An Đồ đang mất trí nhớ đột nhiên vang lên một cái tên xa lạ, có phải cậu đang nhớ tới gì đó chăng? Tại sao tự nhiên cậu lại gọi Quý Viễn? Hay liệu cậu muốn thông qua Quý Viễn để liên hệ với một người khác?
Trong lúc cả hai đang thảo luận thì cửa phòng nghỉ mở ra, Quý Viễn đẩy cửa tiến vào, sắc mặt rất kém nhìn thoáng qua Thẩm An Đồ.
Bây giờ cả khuôn mặt của cậu hoàn toàn lộ ra, quả nhiên là Thẩm Lẫm mà hắn quen biết.
Hồi nãy cậu đeo khẩu trang, tóc mái dài ngang trán che đi đôi mắt, cộng thêm khí chất rất khác so với quá khứ.
Quý Viễn mất nửa ngày cũng không dám xác định đó có phải là cậu hay không.
Quý Viễn hồi tưởng lại cuộc trò chuyện cùng Tạ Đạc.
“Chúng tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn biết kế tiếp cậu tính làm gì.”
Lời nói này của Tạ Đạc như một câu đố bí ẩn, Quý Viễn càng nghe càng thêm nóng nảy: “Cảm phiền giám đốc Tạ có gì cứ nói thẳng, tôi còn có thể làm cái gì chứ? Anh biết giờ tôi sa sút tới mức này thì có thể làm gì? Người đòi nợ cứ vài ba hôm lại tới, nếu không nhờ câu lạc bộ bao ăn thì tôi đã chết đói ở đầu đường xó chợ từ hồi nào rồi!”
Tạ Đạc lại cười: “Vậy chẳng phải cậu kiếm được cách moi tiền rồi à? Cậu nhìn thấy Thẩm Lẫm, đòi tiền cùng lắm chỉ cần một cú điện thoại là xong.”
Quý Viễn thực sự không thể giải thích được: “Nhìn thấy cậu ấy thì sao chứ? Chúng tôi có quen biết gì đâu, trước đây vài năm khi còn đi học chưa chắc cậu ấy đã giúp tôi.
Bây giờ chúng tôi không gặp nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi đến đòi tiền cậu ấy được chắc?!”
Tạ Đạc nhíu nhíu hai đầu lông mày, ánh mắt như scan dò xét hắn từ trên xuống dưới: “Cậu không biết chuyện của Thẩm Lẫm? Cậu không xem tin tức hả?”
Quý Viễn bực mình tới đỉnh điểm, hắn gần như hét ầm lên và hỏi: “Chẳng phải Thẩm Lẫm sẽ về nhà thừa kế Cẩm Thịnh à? Việc này liên quan đéo gì tới tôi! *** mẹ các anh có gì nói thẳng giùm cái? Tôi còn muốn quay về làm việc!”
Trần Húc chau mày: “Anh Quý, mong anh chú ý lời nói của mình.”
“…” Quý Viễn nghiến răng hít thở một hơi thật sâu.
“Cậu Quý trước tiên hãy bình tĩnh lại, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể phụ trách giải quyết vấn đề nợ nần cho cậu.” Tạ Đạc đổi tư thế ngồi, cảm giác áp bách của một người bề trên giảm đi không ít: “Từ nay về sau, cậu không cần làm phục vụ trong câu lạc bộ này nữa.
Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một công việc tốt hơn, chỉ cần cậu ký vào hợp đồng này.”
Trần Húc bèn vòng qua ghế sô pha, đặt bản hợp đồng, một cây bút và một hộp mực đóng dấu lên bàn trà trước mặt Quý Viễn.
Quý Viễn vô thức lùi lại về phía sau, gót chân bỗng vấp phải ghế, hắn không khỏi loạng choạng ngồi xuống.
Trong đầu hắn giờ rối như tơ vò, hắn vốn không hiểu hết những gì Tạ Đạc nói, nhưng hắn lại nắm được từ khóa trong lời nói của anh.
Giải quyết vấn đề nợ nần.
Quý Viễn ngơ ngác cầm hợp đồng lên, nội dung bên trong không nhiều, chỉ có vài tờ giấy, nhưng Quý Viễn càng xem càng thấy sai sai.
Hắn nhanh như gió lướt qua toàn bộ điều khoản, đầu mỗi đoạn đều nhắc đến tên Thẩm Lẫm.
“Thỏa thuận bảo mật thân phận và hành tung của Thẩm Lẫm?” Quý Viễn hoang mang: “Cái này có nghĩa là gì?”
Tạ Đạc: “Nếu như cậu xem tin tức tháng trước, cậu sẽ biết rằng Thẩm Lẫm đã bị tai nạn máy bay một khoảng thời gian, trạng thái hiện tại là mất tích bên ngoài, nhà họ Thẩm vẫn luôn tìm kiếm em ấy.
Mà bản thân em ấy bị thương mất đi ký ức, tạm thời đang sống chung với tôi.”
Nhìn vào đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy của anh, Quý Viễn không khỏi rùng mình.
Liệu nó có nhẹ nhàng như những gì Tạ Đạc nói không? Nếu xử lý không tốt có thể biến thành anh bắt cóc Thẩm Lẫm, bằng không thì phải bày ra cái thỏa thuận bảo mật làm chi? Song những lời này chỉ có thể mục rữa trong bụng.
“Tôi hiểu rồi.” Quý Viễn dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán và bắt đầu xem kỹ hợp đồng.
Chế độ đãi ngộ bên trong hợp đồng cực kỳ tốt, Tạ Đạc không những trả hết nợ cho Quý Viễn mà anh còn trả thêm lương cho hắn dựa theo mức lương thị trường.
Và Quý Viễn chỉ cần xuất hiện mỗi khi Thẩm An Đồ, hay phải nói là Thẩm Lẫm cần, biểu hiện tự nhiên hết mức có thể, đừng khiến cậu nghi ngờ là được, nếu có thể hỏi thêm thông tin ngoài lề thì càng tốt hơn.
Nói một cách đơn giản, Tạ Đạc dùng tiền để nhờ Quý Viễn diễn kịch trước mặt Thẩm An Đồ với điều kiện hắn không được cho bất cứ kẻ nào biết tung tích của cậu.
Ngoài ra, hắn không thể nói cho Thẩm An Đồ biết thân phận thật của cậu, tương đương với việc cài một máy camera chạy bằng cơm bên cạnh Thẩm An Đồ.
Nhưng một khi Quý Viễn vi phạm bất kỳ quy tắc nào trong hợp đồng, hắn sẽ gánh khoản nợ gấp đôi, số tiền này cao đến mức hắn có chết cũng không trả hết được.
Đồng thời, Quý Viễn biết rất rõ một điều, nếu hắn đắc tội Tạ Đạc, đừng nói là thành phố Z, cho dù hắn có trốn khắp cái đất nước này hắn vẫn không thể thoát khỏi.
Quý Viễn nhìn lướt qua Tạ Đạc và Trần Húc ở sau lưng anh, cuối cùng cắn răng ký tên của mình vào, ấn dấu vân tay, đóng hợp đồng rồi đẩy nó về trước mặt Tạ Đạc: “Bây giờ anh có thể nói rõ ràng cho tôi biết chưa, rốt cuộc tình huống của Thẩm Lẫm là như thế nào? Cậu ấy nghĩ mình là ai? Cuối cùng tôi phải làm những gì?”
Tạ Đạc cầm hai bản hợp đồng kia lên, liếc mắt một cái rồi giao cho Trần Húc: “Trước đây em ấy từng có một cái tên, Thẩm An Đồ, cậu biết không?”
Sau khi buông bỏ được áp lực nợ nần, cả người Quý Viễn đã thả lỏng hơn.
Khuỷu tay hắn chống lên đầu gối, mạnh mẽ xoa mặt: “Tôi không biết, lúc quen cậu ấy tôi chỉ biết cậu ấy tên là Thẩm Lẫm.
Thực ra tụi tôi cũng chả quen thân gì cho cam, chẳng qua khi đó du học cậu ấy ở thành phố Y, mà cái vòng bạn bè lớn như vậy…!nên thỉnh thoảng tụ tập bạn bè chúng tôi tình cờ gặp gỡ thôi.”
Tạ Đạc nhận thấy Quý Viễn liên tục nhấn mạnh rằng hắn và Thẩm An Đồ không quen thân, hắn không quan tâm đến chuyện của Thẩm An Đồ lắm.
Hơn nữa, nửa năm này hắn đã quá kiệt sức rồi, không có tâm trạng để xem tin tức, vì thế về tai nạn máy bay của cậu, hắn không biết gì hết.
Nếu Quý Viễn không nói dối, hắn và Thẩm An Đồ không có chút quan hệ nào, vậy Thẩm An Đồ gọi hắn lại chỉ vì bỗng nhớ ra hắn là thật ư?
“Những gì cậu nói hôm nay tôi sẽ phái người điều tra và xác minh từng cái một, hy vọng cậu không nói dối.” Tạ Đạc cố ý nhấn mạnh.
Quý Viễn giơ tay thề: “Tôi cam đoan tất cả đều là thật, tôi vốn không biết, cũng không quan tâm đến chuyện của Thẩm Lẫm, mà tôi cũng không kể chuyện này cho bất cứ ai.
Tôi đã ký tên trên hợp đồng, chỉ cần các anh giải quyết xong nợ cho tôi, muốn tôi làm gì cũng được.”
Bây giờ mà ép bức nữa sẽ khiến kết quả phản tác dụng, Tạ Đạc rút lui đúng lúc: “Tôi tin cậu.
Vậy việc đầu tiên cậu cần làm là gặp em ấy, nhớ rõ giờ em ấy là Thẩm An Đồ.
Tôi đoán chắc em ấy sẽ hỏi cậu tại sao đang làm con nhà giàu lại sa sút tới mức đi làm phục vụ.
Cậu cứ nói thật là được, chỉ cần không nhắc đến việc tôi với cậu gặp mặt, còn lại cậu tùy ý phát huy…”
“Tôi hiểu.” Quý Viễn ghi nhớ từng thứ.
“Như vậy điều quan trọng nhất…” Tạ Đạc dừng lại một chút khiến Quý Viễn phải ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh sáng trong căn phòng nhỏ không đủ để làm nổi bật đường nét ba chiều của Tạ Đạc.
Anh nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha, hai tay khoanh thả trên chân, thoạt nhìn thoải mái tùy tiện nhưng khí chất áp đảo toàn thân khiến người khác không ngóc đầu lên nổi.
“Bây giờ thân phận của tôi là bạn trai yêu đương mười năm của em ấy.
Về mấy cái khác, cậu có thể tự tới tìm em ấy hỏi.”
Quý Viễn trừng lớn đôi mắt, mất một lúc mới đáp lại: “Tôi biết rồi…”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!