Nguyệt Hạ An Đồ - Chương 34: 34: Tìm Say
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Nguyệt Hạ An Đồ


Chương 34: 34: Tìm Say


Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Thế là ba người đánh bài cả ba ngày, Quý Viễn không moi được một câu nói thật nào từ trong miệng Thẩm An Đồ, ngược lại bản thân lại khai ra không ít chuyện, hắn chưa từng mong muốn đi làm như bây giờ.
“Đôi Q, trước kia không có tôi hai người làm gì qua ngày?” Quý Viễn ngậm nửa miếng dứa, trong tay còn có nửa đĩa hoa quả.

Hắn không thể không thừa nhận mặc dù so chiêu với Thẩm An Đồ rất mệt nhưng cơm nước lại rất tốt.
“Tôi ở nhà giặt quần áo nấu cơm trông trẻ, anh ấy ra ngoài đi làm.” Thẩm An Đồ trả lời y chang một bà nội trợ toàn thời gian, rất không hợp với gương mặt không nhiễm khói lửa nhân gian kia: “Đôi 2.”
Nửa bên mặt Quý Viễn co giật: “…!Nếu không thì.”
“Chậc, bỏ qua.

Anh dâu nói thì phải nói rõ ràng, anh nói vậy người ta lại tưởng em là con anh, anh họ sẽ lột da em mất.” Tạ Văn Hiên không nhịn được gọi địa chủ, kết quả vẫn bị Thẩm An Đồ đè bẹp.
Quý Viễn không dám hỏi Thẩm An Đồ con ở đâu ra, chỉ có thể hỏi Tạ Văn Hiên: “Cậu không đi làm à?”
Tạ Văn Hiên không vui, thua bài đã đủ để tức anh ách trong bụng rồi, Quý Viễn còn thêm dầu vào lửa, cậu ta chỉ vào mũi Quý Viễn mắng: “Bớt xen vào chuyện của ông chủ đê!”
Thấy Tạ Văn Hiên sắp tức đến lật bàn, Thẩm An Đồ vội đánh mấy quân nhỏ cho Tạ Văn Hiên qua.

Tạ Văn Hiên lập tức chuyển bại thành thắng, mặt mũi cũng sáng sủa hơn, trong lòng dựng ngón cái khen anh dâu thật tốt, hơn hẳn tên Quý Viễn mắt mù kia.
Hết ván, việc chia bài tất nhiên là do máy chia bài chạy bằng cơm Quý Viễn, Tạ Văn Hiên tiếp tục trò chuyện với Thẩm An Đồ về nữ thần của mình.

Cậu ta đang điên cuồng đề cử với Thẩm An Đồ ca khúc mới ai cũng không thể chối từ thì điện thoại bỗng hiện thông báo.
“Anh xem, vừa nhắc liền đến, nữ thần của em lại lên hot search rồi.” Tạ Văn Hiên vô cùng vui vẻ vào Weibo, bất ngờ không kịp phòng bị bị một loạt chữ lớn đập vào mặt.
Hãi hùng! Nữ thần quốc dân Trình Nhất tham gia tiệc ma túy?
“Mẹ nó!” Tạ Văn Hiên đạp chân một cái, ghế dựa bị đẩy ra thật xa.
Thẩm An Đồ tò mò ghé vào xem, đôi mắt híp lại rồi lại trợn to.
Quý Viễn cũng tranh thủ thời gian lấy di động ra search Trình Nhất.

Kết quả đầu tiên đã thấy hai chữ “Chơi thuốc” đỏ chót, hắn nhấp vào tiêu đề có lượt tương tác cao nhất.
[Nữ thần quốc dân Trình Nhất tham gia tiệc ma túy? Chuyện này phải nói từ một buổi tiệc tối qua.

Hôm qua là sinh nhật cậu năm Thẩm Minh Phi của tập đoàn Cẩm Thịnh.

Thẩm Minh Phi từng là một diễn viên không có tiếng tăm gì trong ngành giải trí, tháng trước mới trở về tiếp nhận Công ty giải trí Diễm Hành của Cẩm Thịnh.

Tiệc sinh nhật tối qua của anh mời rất nhiều người nổi tiếng trong giới tới nhà, minh tinh của Diễm Hành đến đủ cả nhưng tới gần nửa đêm, cảnh sát nhận được cuộc gọi nặc danh, có người tố cáo Thẩm Minh Phi tụ tập sử dụng chất gây nghiện.

Sau khi cảnh sát tới điều tra đã tìm thấy trong biệt thự của Thẩm Minh Phi hơn một trăm gram ma túy, trước mắt tất cả những người tham dự buổi tiệc đã được mời về điều tra…]
Lúc Quý Viễn nhìn thấy ba chữ “Thẩm Minh Phi” đã thấy không ổn.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, chỉ thấy Thẩm An Đồ đã ngồi xuống xem điện thoại của mình, trên mặt không hiện gì cả.
“Không cần biết Thẩm Minh Phi có sử dụng chất gây nghiện hay không, một trăm gram ma túy này nếu không giải thích được nguồn gốc thì cả đời hắn sẽ bị đóng đinh trên cây trụ sỉ nhục.

Nhưng vẫn chưa hết, sáng nay ở thành phố T có một phòng chung cư mới xây bị rò rỉ, thấm nước, chất lượng có vấn đề, ông đoán xem là nhà nào? Là Cẩm Thịnh.

Lại đoán xem ai phụ trách? Là cậu tư Thẩm Kỳ!” Chu Minh Huy đặt báo cáo lên bàn Tạ Đạc, cả người như không xương dựa lên bàn.
“Tôi chẳng cần xem cũng biết giá cổ phiếu nhà đó thê thảm cỡ nào.

Trước mắt nhà họ Thẩm còn ba anh em, anh cả Thẩm Siêu thắng, anh tư Thẩm Kỳ và em năm Thẩm Minh Phi trong thời gian ngắn đều không gượng dậy nổi.

Cái này cũng khó trách, dù mẹ Thẩm Siêu không phải bà cả nhưng cũng coi như bà hai của Thẩm Khai Bình, đã theo hắn từ lúc còn trẻ, luôn an phận thủ thường không đòi danh phận.

Nếu không phải Thẩm Khai Bình không cho bà ta nhúng tay vào chuyện công ty thì khéo bà ta đã trực tiếp làm chủ Cẩm Thịnh rồi.

Lại xem mẹ Thẩm Minh Phi với Thẩm Kỳ, một người đã từng là minh tinh thế kỷ trước, một người là con gái nhà buôn bán nhỏ, người sau ngu hơn người trước…”
Chu Minh Huy lải nhải hơn hai mươi phút nhưng một chữ Tạ Đạc cũng nghe không lọt, anh nhìn chằm chằm màn hình laptop, bên trên là tin tức trên di động Thẩm An Đồ.
Tạ Đạc trông thấy cậu đầu tiên tìm tin tức về chuyện hút ma túy, sau đó theo các đường link liên quan trong tin đó xem từ bản án của Thẩm Minh Phi tới tin tức về Thẩm Kỳ, Thẩm Siêu.

Cậu xem tin tức Thẩm Siêu nhận phỏng vấn nói muốn xây công viên trò chơi ở thành phố Z hết tám phút, trong khi xem tin khác chỉ mất trung bình mười giây.
Nguyên nhân cốt lõi khiến nhà họ Thẩm loạn lên là do chủ nhà Thẩm Lẫm mất tích, Thẩm An Đồ cứ tiếp tục xem các tin tức liên quan như vậy sớm muộn cũng sẽ thấy tin về Thẩm Lẫm.
Dù Thẩm Lẫm không phải minh tinh, trên mạng cũng không có nhiều ảnh của cậu nhưng ít nhất trên Wiki có một ảnh mờ ảo, chắc chắn sẽ có ngày có tin tức nào đó đăng ảnh chụp Thẩm Lẫm, đến lúc đó cậu sẽ phát hiện cậu và Tổng giám đốc Cẩm Thịnh giống nhau như đúc.

Truyện Hài Hước
Nhưng đã hai mươi phút trôi qua, Thẩm An Đồ không ấn vào bất cứ tin tức nào liên quan tới hai chữ Thẩm Lẫm.
“Nếu Thẩm Siêu mất dự án này thì Cẩm Thịnh nguy to.” Chu Minh Huy nói khô cả cổ, hắn liếc thấy nửa ly cà phê trong tay Tạ Đạc: “Cà phê này ông có uống nữa không? Không thì cho tôi đi.

Này! Tạ Đạc sao không nói gì thế?”
Ngón trỏ Tạ Đạc gõ bàn: “Thẩm Siêu không lấy nổi mảnh đất này.”
Chu Minh Huy nhíu mày: “Vậy nhà mẹ đẻ Thẩm đại tiểu thư sẽ phá sản chắc, tặng dự án này cho người ta mà cậu cũng chẳng tiếc chút nào vậy?” Vừa nói Chu Minh Huy vừa vươn bàn tay tội lỗi tới nửa ly cà phê kia.
Tạc Đạc lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: “Không được.”
“Chậc, đồ keo kiệt.” Chu Minh Huy rụt tay lại.
Trên camera giám sát Thẩm An Đồ và Quý Viễn đang khuyên bảo Tạ Văn Hiên.
Thẩm An Đồ: “Cô ấy chỉ đi dự tiệc thôi, không có chuyện hút ma túy, giờ kết quả cũng chưa có, đừng buồn vội.”
Quý Viễn: “Đúng vậy, Thẩm Minh Phi là ông chủ nên cô ấy mới không thể không đi.”
Tạ Văn Hiên suy sụp: “Đúng thế, Thẩm Minh Phi là ông chủ của Trình Nhất, cô ấy lại là nữ minh tinh số một được nâng đỡ, vậy thì…”
Thẩm An Đồ dùng ánh mắt ra hiệu cho Quý Viễn im miệng, sau đó tiếp tục nói với Tạ Văn Hiên: “Cậu nghĩ lại xem, đêm qua có bao nhiêu là người tới, ngay cả đạo diễn quốc tế cũng được mời, Thẩm Minh Phi sao dám tụ tập hút ma túy? Không sao đâu.”
“Cẩm Thịnh không dễ phá sản thế đâu, lạc đà có gầy cũng lớn hơn ngựa béo.” Tạ Đạc bưng ly nhấp một ngụm cà phê.
Chu Minh Huy khát khô cổ, quyết định đi phòng trà tự rót nước uống, trước khi đi nhìn Tạ Đạc cười thâm ý: “Nhưng thanh danh của Cẩm Thịnh đã bị hủy, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ cần Thẩm Lẫm không quay về, Cẩm Thịnh phá sản chỉ là vấn đề thời gian.

Không phải sao?”
Chu Minh Huy đẩy cửa ra, Tạ Đạc ngồi mình một lát, đột nhiên điện thoại rung lên hai lần, là tin nhắn của Thẩm An Đồ.
[Tạ Văn Hiên không vui nên tụi em với cậu ấy tới câu lạc bộ Duran uống rượu, thỉnh bệ hạ phê chuẩn.]
Tạ Đạc nhắn lại một chữ “Chuẩn”, sau đó lại gửi thêm một tin nhắn.
[Anh sẽ tới đón em, muộn nhất là trước bữa tối.]
Tin nhắn của Thẩm An Đồ hiện lên trên màn hình rất nhanh, ngoài một chữ “Được” còn có một icon meo meo bắn tim.
Thẩm An Đồ rất thích dùng icon, đa phần là có hình trái tim, Tạ Đạc xưa nay không đáp lại, nhưng hôm nay anh nghĩ nghĩ, lưu icon này gửi lại cho Thẩm An Đồ.
Chừng nửa phút sau, Thẩm An Đồ cũng không nhắn lại.

Tạ Đạc tưởng cuộc hội thoại này kết thúc rồi thì lập tức nhận được vô số icon meo meo bắn tim tràn đầy màn hình, trong camera giám sát Thẩm An Đồ đang bấm điên cuồng vào điện thoại.
Tạ Đạc cười nhẹ nhưng ý cười cũng chỉ lướt qua mắt, anh đặt di động xuống, nhìn Thẩm An Đồ trong màn hình máy tính, mãi sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Sáu rưỡi, xe Tạ Đạc dừng ở cửa sau câu lạc bộ Duran, đầu tiên anh gọi cho Thẩm An Đồ, không bắt máy.

Anh gọi cho Tạ Văn Hiên, có người bắt máy nhưng trong ống nghe chỉ có tiếng Tạ Văn Hiên đau khổ gào tình ca, Tạ Đạc đành cúp máy gọi Quý Viễn.
Trong phòng VIP của câu lạc bộ, Quý Viễn là người duy nhất tỉnh táo.

Rõ ràng là đến tìm say với Tạ Văn Hiên thế mà Thẩm An Đồ lại uống nhiều nhất, Quý Viễn vừa phải lo Tạ Văn Hiên lăn từ ghế sô pha xuống vừa phải lo Thẩm An Đồ tiếp tục tự rót cho mình.

Trong phòng chỉ có ba người nhưng Tạ Văn Hiên và Thẩm An Đồ lại uống đến khí thế bừng bừng!
Quý Viễn thấy chuông điện thoại kêu suýt thì phát khóc, mở miệng kêu: “Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng tới! Tôi không khống chế nổi hai người này nữa rồi!”
Tạ Đạc bên kia yên lặng mấy giây mới nói: “Đợi chút.”
Vì Thẩm An Đồ mà Tạ Đạc lại lần nữa dọn sạch toàn bộ người trong câu lạc bộ, quản lý thấy Tạ Đạc là biết hắn tới đón người, nhanh nhẹn lên trước dẫn đường.
Phòng riêng trên tầng cao nhất đều là phòng xịn nhất, xa hoa nhất, hiệu quả cách âm miễn bàn nên Tạ Đạc ở bên ngoài không thấy gì, nhưng cửa vừa mở thì âm thanh nhạc Heavy Metal Rock ngay lập tức vang vọng khắp hành lang, mùi rượu và thuốc lá nồng đến gay mũi.
Tạ Đạc nhíu mày vào phòng, xuyên thấu qua khói thuốc mù mịt thấy Thẩm An Đồ.
Có lẽ vì nhiệt độ quá cao hoặc vì cồn nên cậu cởi chỉ còn chiếc áo tơ tằm đen, còn cởi ba nút áo bên trên lộ ra một mảng ngực trắng nõn, nếu nhìn tiếp sẽ thấy được hai điểm phấn hồng.
Gương mặt Thẩm An Đồ đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, tóc dài phủ trán bị vén hết lên, một tay cầm rượu một tay kẹp thuốc cười ngây ngô với Tạ Văn Hiên ngồi đối diện.
Tạ Đạc tiến lên lấy chén rượu dập tắt thuốc, nghiêm nghị tra hỏi Quý Viễn: “Uống rượu thì thôi nhưng ai đã để em ấy hút thuốc?”
Quý Viễn ngơ cả ra, vừa rồi mọi người uống hăng lên, thuận bầu không khí muốn hút thuốc nên hắn châm đầu tiên.

Tạ Văn Hiên chỉ lo uống không quan tâm cái khác, Thẩm An Đồ xin hắn một điếu, Quý Viễn đương nhiên là không do dự đưa luôn.
Quý Viễn nuốt nước miếng, yên lặng giấu bao thuốc trong tay xuống dưới mặt bàn: “Cậu ấy…!tự cậu ấy uống nhiều rồi hút…”
Tình cảnh khá không ổn, thế mà lúc này Thẩm An Đồ còn không biết sống chết gào: “Uống! Uống tiếp! Tạ…!tổng giám đốc Tạ đến à? Cùng uống luôn!”
Tiếng hô đánh thức Tạ Văn Hiên, cậu ta đứng bật dậy cầm ly rỗng gào khan dù chết vẫn yêu, âm thanh to đến mức suýt át cả tiếng nhạc.
Quý Viễn thấy vẻ mặt Tạ Đạc, thầm than đây là nơi chôn mình rồi.
Tạ Đạc muốn nổi giận nhưng cũng rõ không thể nói lý với kẻ say.

Anh từ từ nhắm mắt, nâng Thẩm An Đồ say đến nhũn ra, lạnh lùng bàn giao cho Quý Viễn: “Tôi đưa em ấy đi trước, tự cậu về đi.”
Quỹ Viễn đứng hình một giây: “Kia…!còn Tạ Văn Hiên?”
“Cho nó chết ở đây luôn đi.” Nói xong liền đưa Thẩm An Đồ say đến ngã trái ngã phải đi.
Quý Viễn không dám thực sự để Tạ Văn Hiên “Chết ở đây luôn”, hắn cố sức nâng Tạ Văn Hiên ra ngoài.

Một người cao không đến một mét tám đỡ Tạ Văn Hiên gần một mét chín vô cùng khó khăn, may mà ra ngoài liền thấy quản lý, hai người hợp sức khiêng Tạ Văn Hiên lên.
Cửa sau của câu lạc bộ khá khuất, đèn đường cũng lờ mờ, quản lý đi gọi xe để Quý Viễn lại một mình trông Tạ Văn Hiên.

Quý Viễn vác người khó khăn lắm mới đứng được vững, ngẩng đầu thì thấy bên chiếc xe đỗ gần đó Thẩm An Đồ và Tạ Đạc đang ôm nhau.
Thẩm An Đồ cáu kỉnh la hét không muốn lên xe, Tạ Đạc đang ôm cậu dỗ dành.
Tạ Đạc nói không to nhưng xung quanh quá yên tĩnh nên Quý Viễn có thể nghe rõ ràng từng từ anh nói.
“Ngoan, nghe lời, lên xe anh uống với em.”
“Đau đầu? Đau đầu còn uống nhiều vậy?”
“Ừ ừ ừ, đều là tại anh, tại anh đến muộn, giờ anh đưa em về nhà, chúng ta về nhà được không?”
Quý Viễn không tin nổi người vừa nãy còn đằng đằng sát khí lại có thể dịu dàng nói ra những lời này.

Dù Tạ Đạc quay lưng về phía hắn nhưng hắn lại có thể tượng tượng ra gương mặt Tạ Đạc khi nói những lời này….
Quý Viễn nhìn không chớp mắt bóng lưng Tạ Đạc, mãi tới khi một ánh mắt sắc lạnh đâm tới.
Thẩm An Đồ đang nhìn hắn.
Thẩm An Đồ tựa cằm lên vai Tạ Đạc, mắt nhìn thẳng Quý Viễn, ánh mắt trong sáng không giống người say chút nào.
Quý Viên rùng mình, lập tức dời mắt, đến tận lúc xe của Tạ Đạc đã đi xa cảm giác lạnh lẽo mà ánh mắt kia lưu lại vẫn bám chặt da hắn, mãi không biến mất..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN