Nguyệt Hạ An Đồ
Chương 38: 38: Video
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Vào cuối năm Tạ Đạc sẽ cực kỳ bận rộn, dành chủ nhật ra cho Thẩm An Đồ cũng là anh cố gắng chừa ra, chưa tới hai ngày sau anh đã lên máy bay sang nước A để công tác.
Thẩm An Đồ chênh lệch múi giờ nhưng vẫn gọi video trò chuyện với anh.
“Em đang làm gì vậy?” Tạ Đạc đi ra từ phòng tắm khách sạn, đang nói chuyện cùng với Thẩm An Đồ, phát hiện đối phương đang lơ là, hỏi cái gì cũng mất hai giây sau mới thấy trả lời.
“Chờ chút sắp xong rồi.” Thẩm An Đồ đang vùi đầu không biết làm cái gì đó, Tạ Đạc nhân lúc không cầm điện thoại vào phòng tắm sấy tóc, anh tựa điện thoại lên bồn rửa tay, như vậy có thể nhìn được Thẩm An Đồ.
“Ok!” Giọng Thẩm An Đồ toát ra vẻ nhẹ nhàng, cậu giơ bức tranh lên, đưa tác phẩm lớn của mình lên trước màn hình: “Tăng tằng! Sao nào? Vẽ có giống anh không?”
Trước khi Tạ Đạc tắm, anh chỉ dùng khăn quấn nửa người dưới, cơ bắp cuồn cuộn cả người đập vào màn hình khiến Thẩm An Đồ có một linh cảm trào tới.
Tạ Đạc đưa mặt tiến lại gần màn hình, Thẩm An Đồ phát hiện sao cái góc chết này mà Tạ Đạc vẫn có thể đẹp trai đến thế, nhịn không được mà miệng đắng lưỡi khô.
“Tàm tạm.” Tạ Đạc bắt bẻ nói: “Nhưng vẽ vai hơi hẹp.”
Thẩm An Đồ nghe ý kiến của người mẫu rồi sửa tranh nhưng miệng mồm vẫn không thành thật: “Giám đốc Tạ ơi, anh kéo khăn tắm ra đi, em vẽ cho anh một bức toàn thân luôn, cam đoan vẽ chỗ nào cần to sẽ to nè.”
Tạ Đạc thoáng nhìn đồng hồ: “Không được, mai anh phải dậy sớm đi tới nhà xưởng.”
Thẩm An Đồ giả ngơ: “Chỉ lấy khăn tắm ra thôi mà, có liên quan gì đến chuyện mai anh dậy sớm đâu?”
Tạ Đạc sấy khô tóc, cầm điện thoại lên giường: “Thẩm An Đồ, anh thấy hai ngày nay mông em không đau đúng không?”
Thẩm An Đồ bấm tắt micro, để tranh lên đầu giường rồi cầm máy tính bảng lên đọc báo.
Từ sau sự kiện Độc bát của Thẩm Minh Phi thì Thẩm An Đồ thường xuyên đọc các loại báo kinh tế, cậu không giấu Tạ Đạc mà còn chia sẻ với anh là mình đã đọc những cái gì, thậm chí cậu còn thảo luận về Cẩm Thịnh trước mặt anh không một chút e dè.
“Anh coi cái này nè, Cẩm Thịnh phá sản người được lợi nhiều nhất chính là —– Thụy Càn! Em phát hiện Cẩm Thịnh luôn bị đem ra so sánh với công ty nhà anh, hai bên là đối thủ lớn à?”
“Kinh doanh chồng chéo lên nhau, đối thủ cạnh tranh thường thôi.” Tạ Đạc bình tĩnh trả lời.
“Vâng.” Thẩm An Đồ tiếp tục đọc báo: “Oh! Em thấy dưới bình luận của bài ai cũng mắng anh cả này.”
Thẩm An Đồ gửi tin này sang cho Tạ Đạc.
Tạ Đạc mở ra xem, hóa ra dạo gần đây Thẩm Siêu nhận phỏng vấn, hỏi về suy nghĩ của hắn sau đấu thầu đầu tiên bị thất bại cho tòa thị chính của thành phố.
“Cẩm Thịnh chúng tôi luôn lắng nghe tiếng nói của mọi người, cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu văn hóa tinh thần của quần chúng nhân dân.
Việc thành lập một công viên giải trí ở Thành phố Z luôn là thứ mọi người đề cao nhất, tiếc rằng hướng đi của chúng tôi tốt nhưng về mánh khóe thì vẫn không đáp ứng được…”
Tạ Đạc đọc loáng một cái đã hết, đại khái là Cẩm Thịnh không thể xây dựng công viên đó không phải do phương án của họ có vấn đề, mà họ không đủ mánh khóe ám chỉ Thụy Càn có ngầm thao túng gì đó với tòa thị chính, nhất định thay thế khu vui chơi mà người dân hằng mong ước bằng một khu nghỉ dưỡng sinh thái.
Hai ngày trước Tạ Đạc có đọc bài phỏng vấn này, ở dưới bình luận cộng đồng mạng nói Thụy Càn chỉ biết nịnh nọt cấp trên, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn.
Thẩm An Đồ gõ chữ với tốc độ cực nhanh: “Giám đốc Tạ đừng buồn, em giúp anh mắng lại cho.”
Tạ Đạc nhìn Thẩm An Đồ đi chửi thuê, phát hiện không chỉ mắng Thẩm Siêu ngu X dưới mỗi bài đăng này, mà còn đến weibo Cẩm Thịnh hỏi người ta sao không ngã ngựa luôn đi.
Tạ Đạc bật cười rồi nói với Thẩm An Đồ: “Em tìm kiếm tin tức kinh tế trên kênh XX đi.”
Hiếm khi nào Tạ Đạc dùng dư luận để tạo đà cho Thụy Càn, không phải không biết mà là không cần thiết, nhưng nếu có một số người cho rằng họ có thể giẫm lên đầu Thụy Càn thì Tạ Đạc cũng không ngại giúp đối phương mở mắt ra mà xem.
Thẩm An Đồ nghe lời đi tìm bên trang XX, thấy một tin tức video, trang bìa chính là Tạ Đạc ngồi nghiêm chỉnh nhận phỏng vấn, chuyển tiếp hơn 10.000 lượt.
Không cần bấm video để xem Thẩm An Đồ cũng biết Tạ Đạc thắng, gương mặt Tạ đạc trước ống kính không thua gì idol, lần đầu Thẩm An Đồ ngồi xem còn không chú ý Tạ Đạc nói cái gì, sau đó phải mở ra xem lại.
Từng câu nói của Tạ Đạc rất sâu xa, giải thích rằng tại sao không thể xây dựng công viên trò chơi ở đó được, cuối cùng còn khuyên người dân rằng: “Công việc chuyên môn thì cứ để người có chuyên môn làm, cứ chăm sóc cho tốt bản thân đi.”
Dưới video đó có rất nhiều những bình luận khách quan từ phía cộng đồng mạng, đều spam câu tự chăm sóc bản thân, lâu lâu thêm vài người thèm muốn sắc đẹp của Tạ Đạc, Thẩm An Đồ thấy hết sức vui mừng.
Tạ Đạc ngắm nhìn thẩm An Đồ qua camera, nhìn cậu lăn qua lăn lại trên giường, đôi mắt hoa đào cong hình bán nguyệt, cười khen: “Giám đốc Tạ đẹp trai quá.”
Đã muộn rồi nhưng Tạ Đạc chưa từng chủ động tắt video, chỉ cần Thẩm An Đồ muốn thì anh có thể trò chuyện với cậu cả đêm dài.
Thẩm An Đồ vẫn để ý thời, mặc dù không ngỡ nhưng cậu vẫn phải nói: “Anh ngủ đi giám đốc Tạ.”
“Ừm.” Tạ Đạc lên tiếng, nhưng cũng không nói lời tạm biệt, chỉ nhìn Thẩm An Đồ một cách đăm chiêu.
Thẩm An Đồ bị nhìn đến mức nổi da gà, hỏi anh: “Bao giờ anh mới về nhà?”
“Chắc phải ba bốn ngày nữa, nhất định về trước Tết.” Tạ Đạc hứa hẹn.
Tạ Đạc biết mấy ngày nay cậu cứ ở nhà không đi đâu cả, rồi anh nhàm chán hỏi cậu một câu: “Tết năm nay anh được nghỉ ba ngày, có muốn đi đâu chơi không?”
Thẩm An Đồ nghe thế cũng không phản ứng gì, chỉ nằm lỳ trên giường rồi vén phần tóc mái ra sau tai, tóc của cậu giờ đã dài tới mức có thể buộc thành nhúm nhỏ trên đầu, cậu loay hoay với cái điện thoại Tạ Đạc vừa mua cho: “Cũng không muốn đi lắm, ở trong nhà với anh là được rồi.”
Còn về việc chiều nay Thẩm An Đồ mất tích một cách không rõ ràng, hai người đã ngầm có một sự ăn ý và không nhắc gì đến việc này nữa.
Thậm chí Tạ Đạc còn bỏ lệnh cấm cửa, chỉ cần Thẩm An Đồ có mật khẩu là có thể ra vào tùy ý, thế nhưng cậu không hề rời khỏi biệt thự một bước nào.
Thẩm An Đồ đang nói về việc lên lịch cho vài ngày nghỉ, nói muốn cùng ăn tất niên, muốn đi mua chút đồ, muốn Tạ Đạc làm người mẫu cho cậu một lần, muốn Tạ Đạc là người nghe cậu kéo nhị hồ.
Cuối cùng đột nhiên cậu nghĩ gì đó rồi nói: “Hay chúng ta mời Tạ Văn Hiên và Quý Viễn tới đây đón năm mới, càng đông càng vui, bốn người chúng ta có thể đánh bài với nhau nữa!”
Tạ Đạc chọc cậu: “Đánh cái gì, mèo con câu cá hả?”
Thẩm An Đồ chán nản: “Đấu địa chủ! Giờ em giỏi lắm nhé, mười chủ chín thắng!”
“Mười chủ chín thắng là sao?”
“Là mười lần địa chủ gọi đất thì có tới chín lần thắng!”
“…”
Và tối đó trước khi Quý Viễn đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Thẩm An Đồ.
S: [Tối ngày ba mươi mốt qua nhà tôi đón giao thừa đi, đừng quên nhé.]
Quý Viễn cầm di động, một đêm không ngủ..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!