Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ - Chương 4: Đại náo trù phòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ


Chương 4: Đại náo trù phòng


“Thiên Hoả? Nghe có vẻ rất lợi hại a”

Lam Nguyệt hơi nhướng mi, trầm ngâm nói.

“Thiên Hoả, đây là vật Chí Dương của thiên địa, cực kì bá đạo, có thể thiêu cháy vạn vật. Người có được Thiên Hoả, cơ thể xem như vật chí dương, bách độc bất xâm”

Quân Vô Nhai giải thích.

“Lợi hại như vậy, ta đi đâu tìm a?”

Lam Nguyệt lẩm bẩm, cả ba loại dược thảo kia nàng còn khó có được, huống chi khả gặp bất khả cầu như Thiên Hoả? Aizz,.. cuộc đời thật gian nan a…

“Không cần tìm, Bản tôn chính là nguồn gốc của Thiên Hoả”

Quân Vô Nhai không nhanh không chậm trả lời.

“Nga!? Ngươi?”

Lam Nguyệt kinh ngạc, mang theo chút vui vẻ nói. Thiên Hoả? Phượng hoàng! Chẳng lẽ…

“Ý ngươi Thiên hoả cùng Phượng Hoả có cùng nguồn gốc?”

“Nhạy bén”

Quân Vô Nhai khen một tiếng, tiếp tục nói.

“Chỉ là quá trình bị Thiên hoả thiêu quả thực đau đớn vô cùng, nhục thân như bị chảy ra, rèn luyện sâu trong xương cốt, mới có thể mở ra linh mạch, suốt quá trình cực kì khổ sở, ngươi lại không thể ngất đi, ngươi chịu được sao?

“Không hề! Ta chọn cách thứ hai!”

Nàng từ nhỏ đã chịu không ít đau khổ, có khó khăn nào nàng không thể vượt qua? Thiên hoả mà thôi, muốn làm khó nàng? Hừ!

“Có chí khí, bất quá thân thể ngươi hiện tại quá yếu, không thể trải qua Thiên Hoả tôi luyện”

Lam Nguyệt trầm mặc, nàng cũng biết việc này a, hiện tại đừng nói chịu đựng bị nướng, chỉ sợ vừa tiếp xúc nàng liền trực tiếp không chịu nổi.

“Xem ra ta cần rèn luyện thân thể này một thời gian a”

Lam Nguyệt nói, ý niệm vừa động lập tức rời đi không gian.

“Lão phượng hoàng, lúc đó phải nhờ người rồi”

“Cái gì lão! Ngươi mới lão ta chỗ nào lão a!”

Quân Vô Nhai tức giận mắng.

Lam Nguyệt bĩu môi, không khách khí nói.

“Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi rồi? Ta bao nhiêu? Ngươi còn không chịu bản thân lão? Hừ! Ngươi còn lớn hơn cả gia gia ta!”

Quân Vô Nhai nghẹn họng, trực tiếp im lặng không lên tiếng.

Lam Nguyệt cũng không để ý hắn, tìm một bộ y phục sạch sẽ thay ra.

“Tiểu thư!!!”

Lam Nguyệt đang uống trà thì Lục Y trên giường bật dậy, gương mặt xem ra bị hoảng sợ không nhẹ. Lục Y thấy Lam Nguyệt trên giường liền vội vã chạy đến.

“Tiểu thư, ngươi sao rồi? Tam tiểu thư đi rồi? Ô ô ô… Đều tại Lục Y vô dụng, không bảo hộ tốt tiểu thư ô ô ô…”

Lục Y quỳ dưới chân Lam Nguyệt khóc oà lên, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, khiến Lam Nguyệt nhìn cũng có chút đau lòng.

” Được rồi, không sao rồi! Ngươi đứng lên đi.”

Lam Nguyệt nhẹ nhàng đỡ Lục Y đứng dậy, thở dài nói.

“Tiểu thư, Lục Y thật vô dụng, chỉ bị đánh một cái liền ngất đi rồi, hức…”

Lục Y thuận theo Lam Nguyệt tay đứng dậy, lau nước mắt nói.

“Được rồi, ngươi bị đói thành như vậy, như thế nào chịu nổi. Đi! Chúng ta đi tìm thức ăn”

Lam Nguyệt cười hì hì nói, nắm lấy tay Lục Y kéo đi.

“Tiểu.. tiểu thư đi đâu”

“Tất nhiên là Trù phòng rồi! Mau lên!”

Trù phòng,

“Nhanh lên, mau chóng chuẩn bị bữa trưa cho phu nhân và tiểu thư, nếu trễ nãi phạt không cho cho ăn cơm!”

Trong trù phòng truyền đến giọng nói chua chát, gắt gỏng, Lam Nguyệt vừa đến không khỏi nhíu mày.

“Tiểu thư, chúng ta về thôi, Trần ma ma đang ở trong, chúng ta chọc không xong a”

Lục Y vội vàng kéo Lam Nguyệt lại, liên tục lắc đầu, mày cũng nhíu chặt đầy lo lắng.

Trần ma ma? Đây là người quản lí trù phòng? Tốt! Nàng muốn xem người ăn bớt đồ của nàng là người thế nào a

“Sợ cái gì! Có tiểu thư ngươi ở đây”

Lam Nguyệt trừng mắt với nàng, sau đó xoay người bước vào.

Lam Nguyệt vừa bước vào không khỏi có chút tán thưởng, nơi này cũng không tồi, rộng lớn, thoáng mát, cũng sạch sẽ.

Lam Nguyệt bước vào cũng không có ai chú ý đến nàng, Lam Nguyệt cũng mặc kệ, nàng đi đến bàn thức ăn, ngồi xuống, chuẩn bị động đũa nếm thử thì giọng nói chua chát kia lại truyền đến.

“Phế vật! Dám vào trù phòng! Chỗ này không phải chỗ của ngươi! Cút đi!”

Trần ma ma bước đến, bà ta một thân ụt ịt thịt, cả người như một cái lu to lăn đến, tuy mập nhưng động tác không quá chậm, đưa tay giật lấy đũa của Lam Nguyệt. Lam Nguyệt ánh mắt loé lên, trở tay gắp lấy tay Trần ma ma.

“Aaa”

Trần ma ma hét lên, muốn rụt tay lại nhưng Lam Nguyệt giữ quá chặt Trần ma ma không cách nào rút ra được.

“Tiện nhân! Mau buông tay!!”

Trần ma ma hét lên, bàn tay bị kẹp chặt đến đỏ lên, cả người đều rung lên.

Gương mặt Lam Nguyệt tối sầm, nàng vừa đến thế giới này, một câu mắng tiện nhân, hai câu mắng tiện nhân! Lão hổ không thị uy ngươi tưởng ta là mèo bệnh?

Nghĩ đến đây, Lam Nguyệt không khỏi siết chặt đũa, bàn tay Trần ma ma mơ hồ đang gỉ máu.

“Aaa… Phế vật còn không mau giúp ta! Tiện nhân! Mau buông ra! Nếu không…. nếu không…..”

Trần ma ma đau đến hét lên, nói năng cũng lộn xộn cả lên.

Đám nha hoàn định tiến lên giúp thì Lam Nguyệt đứng dậy, đảo mắt xung quanh, gương mặt lạnh như băng.

Bọn nha hoàn sắc mặt đều tái nhợt, cảm giác từng đợt lạnh lẽo, giống như các nàng dám tiến lên lập tức sẽ không đường sống sót. Đám nha hoàn nhao nhao lùi lại.

Lam Nguyệt nhìn đang kêu la Trần ma ma, đũa trong tay càng siết chặt,

“Nếu không? Ngươi sẽ làm gì a”

Lam Nguyệt cười một tiếng buông đũa ra, Trần ma ma lảo đảo lùi về sau, được nhà hoàn phía sau đỡ lấy, bà ta tức giận đẩy nha hoàn ra, mắng:

“Cút! Một đám phế vật!”

“Tiển tiện nhân! Lúc nãy do ta không chú ý, lần này để xem ta như thế nào đánh chết ngươi!”

Trần ma ma tức giận rống lên, rút ra một cây roi da, hướng Lam Nguyệt đánh tới. Trần ma ma tuy không có linh lực nhưng lại là một chiến sĩ, nếu như là Phượng Lam Nguyệt tất nhiên bị một roi này đánh thảm.

Nhưng…

Lam Nguyệt hơi kéo khoé miệng, lộ ra chút tươi cười quỷ dị, nàng nâng tay, dễ dàng nắm roi da trong tay.

“Ngươi…”

Trần ma ma kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mắt, sao có thể? Phượng Lam Nguyệt là phế vật ai ai cũng biết, tại sao có thể nắm lấy roi của bà? Đáng ra hiện tại nàng nên nằm dưới đất mà khóc lóc cầu xin tha thứ chứ? Tại sao??

“Phượng Lam Nguyệt! Tiện nhân! Mau buông ra!”

Lam Nguyệt gương mặt tươi cười đáp một tiếng “được a” lập tức buông ra, Trần ma ma theo quáng tính ầm một tiếng nằm trên đất.

Trần ma ma đau đến đầu óc đều “ong ong” tiếng vang, bà ta tức giận chỉ vào mặt Lam Nguyệt, điên cuồng mắng:

Nương ngươi là tiện nhân cho tướng quân đội nón xanh, ngươi cũng là tiểu tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!”

Gương mặt tươi cười của Lam Nguyệt cứng lại, dần dần chính là âm trầm xuống.

Mắng nàng tiện nhân, không sao!

Mắng mẫu thân nàng, chết!

Ánh mắt Lam Nguyệt lướt qua một tia sát ý. Nàng sống lại thành Phượng Lam Nguyệt, thì hiện tại nàng chính là Phượng Lam Nguyệt. Xúc phạm mẫu thân của Phượng Lam Nguyệt chính là xúc phạm mẫu thân nàng! Tuyệt không thể tha thứ!!!!

“Ngươi vừa nói gì cơ?”

Lam Nguyệt nói, không có chút cảm xúc, nhưng không khí dường như đang lạnh lẽo dần.

Trần ma ma rung lên, bà cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, bà cũng cảm nhận được, Lam Nguyệt động sát ý.

“Phượng Lam Nguyệt! Ngươi muốn làm gì? Ta là người của phu nhân, ngươi không được động đến ta! Ngươi… A”

Lam Nguyệt nắm lấy cổ nàng ta, từ từ đưa lên, Trần ma ma vùng vẫy, không nói được nữa, nàng lại thông thả nói:

“Vậy sao”

Xong, bàn tay dùng sức, người trong trù phòng chỉ nghe rắc một tiếng, Trần ma ma hét thảm, đầu nghiêng sang một bên, cả người xụi lơ.

Bọn nha hoàn hét lên, Lam Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, lập tức che miệng, ánh mắt kinh hoàng nhìn Lam Nguyệt liên tục lùi lại.

Nô tì bị loạn côn đánh chết không phải các nàng chưa thấy người chết bao giờ, nhưng cách Lam Nguyệt giết Trần ma ma quá kinh hãi, các nàng vô cùng hiểu Trần ma ma tàn nhẫn, nhưng không ngờ…

Lam Nguyệt vứt Trần ma ma xuống, nàng chán ghét liếc qua, dùng một chiếc khăn lau tay, rồi vứt lên xác Trần ma ma.

Lục Y cũng khiếp sợ, nhưng cũng không đến nỗi thất thố hét lên, nhưng gương mặt lại trắng bệch.

Lam Nguyệt lướt mắt qua nàng, hơi gật đầu.

Tuổi nhỏ đã giữ bình tĩnh tốt như vậy, không tồi.

“Các ngươi xử lí đi!”

Lam Nguyệt quay sang các nha hoàn theo Trần ma ma, nhàn nhạt nói.

“Vâng, vâng, nhị tiểu thư”

Đám nha hoàn vội dập đầu lia lịa, khiên xác Trần ma ma đi.

Lam Nguyệt cũng không muốn ở lại, bảo Lục Y đem chút đồ ăn mang trở lại tiểu viện.

– —

Cầu sao ______

À xém tí quên, ta viết truyện lâu rồi, các nàng đọc cho ý kiến ta đi! Sao các nàng lặng yên đến thế a ~

*mắt long lanh*❤👅❤

Người đừng lặng yên đến thế~ 🎶🎶🎶

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN