Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ - Chương 90: Cửu Ngục (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ


Chương 90: Cửu Ngục (1)


Lam Nguyệt không lập tức trở lại học viện, mà trước tiên đến biệt viện ngoại thành.

Lam Nguyệt đến cửa viện, trước cửa không có đệ tử canh giữ.

Lam Nguyệt không chút hoang mang khẽ nâng tay, không khí chợt dao động, một màn kết giới trong suốt hiện lên.

Nàng khẽ kinh ngạc, đưa tay chạm vào, kết giới lập tức tản ra khiến Lam Nguyệt càng ngoài ý muốn, khoé môi khẽ giơ lên.

Xem ra bọn họ không làm nàng thất vọng rồi!

Lam Nguyệt thu hồi ý cười, thản nhiên đẩy cửa bước vào.

Vừa bước qua kết giới, nàng liền nghe thấy thanh âm đắc ý vang lên:

“Các ngươi cho tiểu gia đứng lên, một đòn đều không chịu nổi! Như thế nào dám ra ngoài gặp người! Như thế nào xứng bên cạnh chủ nhân! Líu lo”

Lam Nguyệt khẽ nhướng mày, lúc này, tiểu Lam một thân lông vũ xanh biếc đứng giữa đám người, nó giơ lên cái đầu, tựa như nhìn sâu kiến nhìn xuống đám người Cửu Thiên Điện.

Lam Nguyệt không khỏi giật giật khoé miệng. Này chỉ tiểu điêu ngông cuồng như vậy?

“Phải, muốn ở lại! Chúng ta muốn thay đổi số mệnh!”

Điều khiến Lam Nguyệt hài lòng chính là đám thiếu niên thiếu nữ kia cũng không có bất mãn hay ý nghĩ từ bỏ nào. Ngược lại đều khí thế hừng hực tiếp tục huấn luyện.

“Oa, chủ nhân, người đến a!!”

Tiểu Lam đột nhiên kêu lên, thân hình khổng lồ lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu nhỏ, bay đến chỗ Lam Nguyệt.

“Chủ nhân, người đến đón ta a? Líu lo, tiểu Lam rất nhớ người a!”

Lam Nguyệt bất động thanh sắc tránh đi, Tiểu Lam cũng không dám than vãng, chỉ có thể ủy khuất bay phía sau.

Nàng vừa bước vào không bao lâu, Diệp Tu liền từ bên trong đi ra, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên, đúng là Lăng Duyệt.

“Chủ tử”

Cả hai cung kính hô một tiếng, đám người bên kia còn đang đề phòng không biết làm thế nào, thấy hai người hành lễ mới đồng loạt quỳ xuống:

“Chủ tử!”

Lam Nguyệt khẽ nâng mắt, dư quang lướt qua đám người, dừng lại trên người Diệp Tu. Nàng khẽ môi đỏ khẽ mở, hỏi:

“Người mới?”

“Ân”

Diệp Tu buông tay, đáp một tiếng.

Nàng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói:

“Đột phá rồi? Không tệ”

Diệp Tu sửng sốt một chút, sau đó mới cười nhẹ một chút, đáp:

“Đa tạ chủ tử”

Lăng Duyệt bên cạnh thấy vậy, cười hì hì nói:

“Diệp đại ca, lần đầu ta thấy huynh cười nha, đúng là hiếm thấy”

Diệp Tu thu hồi ý cười, mặt lạnh nhìn Lăng Duyệt.

“Trước mặt chủ tử, chú ý ngôn từ”

“Ách,…”

Lăng Duyệt sờ sờ gáy, chẳng hiểu ra sao. Hắn cũng không thất thố a, Diệp Tu như thế nào nổi giận rồi.

Lam Nguyệt đối với chuyện hai người cũng không hứng thú, đi sang đám người bên kia, nàng đối diện bọn họ ngồi xuống.

“Các ngươi vào bao lâu? Có biết đây là nơi nào?”

Đám thiếu niên có chút mờ mịt, thật lâu sau mới có một thiếu nữ tiến lên, nói:

“Bọn ta vừa đến vài ngày, cũng không biết đây là nơi nào, chỉ biết Diệp công tử thu nhận chúng ta làm thuộc hạ, sẽ dạy võ công, nếu làm tốt sau một tháng sẽ được giữ lại, còn không sẽ bị đuổi đi”

Lam Nguyệt hết sức hài lòng, xem ra tiểu tử Diệp Tu có thể lãnh đạo Cửu Thiên Điện, nàng không cần lo lắng.

Lam Nguyệt đánh giá nàng, thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi, làn da hơi đen, thân thể cũng ốm yếu, tóc đen cột đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt to tròn đặc biệt sáng ngời.

“Ngươi tên gì?”

“A?” thiếu nữ sửng sốt kêu một tiếng, nhìn qua Diệp Tu và Lăng Duyệt, thấy hai người không nói gì mới ngượng ngùng nói:

“Ta…ta không có tên, bọn họ đều gọi ta tiểu Linh Tử”

Lam Nguyệt không nói gì, nhìn lại đám người, nàng thanh âm thanh thúy vang lên:

“Không cần đợi một tháng, hiện tại chỉ cần các ngươi vượt qua thử thách của ta, có thể ở lại”

Đám người hai mặt nhìn nhau, có chút không xác định thực hư.

“Diệp Tu, ngươi thấy như thế nào?”

Diệp Tu cung kính đáp:

“Mọi sự theo chủ tử”

Lam Nguyệt gật đầu, ngoắc ngoắc tay, Diệp Tu hiểu ý đến gần, nàng nhẹ giọng phân phó.

“Đi chuẩn bị cho ta một chút…”

“Vâng”

Diệp Tu đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Lăng Duyệt không biết gì, có chút tò mò lại gần nàng.

“Chủ tử, người định làm gì?”

Lam Nguyệt liếc hắn một chút, chợt mở miệng hỏi:

“Lạc Y như thế nào?”

Nàng đến lâu như vậy vẫn không thấy nàng ta đâu.

“A? Tiểu Y Y? Nàng vừa bế quan, hình như muốn đột phá a”

Lam Nguyệt có chút ngoài ý muốn, Lạc Y vừa tu luyện chưa đến một tháng đã bế quan muốn đột phá rồi? Thiên phú như vậy, chỉ sợ cả Phượng Lam Uyển cũng không sánh được.

“Ân, Linh Lan đâu rồi?”

“Linh Lan tỷ mang người ra ngoài lịch luyện, hẳn là chưa thể lập tức trở về.”

Lam Nguyệt không lại hỏi gì, chỉ ngồi trên ghế vuốt ve bộ lông của Tiểu Lam, im lặng chờ.

Lăng Duyệt cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Gần hai canh giờ sau, Diệp Tu quay lại, hắn đối Lam Nguyệt gật đầu:

“Chủ tử, đã chuẩn bị xong”

“Ân”

Nàng đứng dậy, Diệp Tu dẫn đường rời đi.

Gần một canh giờ sau, Lam Nguyệt mới quay lại, nàng sắc mặt như thường, nhưng cũng chỉ có nàng biết bản thân thực hư.

Bố trí linh trận tốn không ít linh lực, mong bọn họ không làm nàng thất vọng.

Lam Nguyệt đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn đám người, khoé môi khẽ cong, tà mị cười một tiếng:

“Thời gian có hạng, ta chỉ có thể bố trí hai cửa của Cửu Ngục, thử thách không khó, chỉ cần vượt qua hai cửa, đều có thể giữ lại”

Hai cửa? Đơn giản như vậy?

Đây là ý nghĩ của đa phần người ở đây.

Cửu Ngục, đây là nàng kiếp trước trải qua ma quỷ nhất huấn luyện, ba ải này là ba ải cuối của Cửu Ngục, bất quá người dị giới không giống, họ có Linh lực, ba ải này cũng không phải quá mức khó khăn.

Thời gian về sau, nàng sẽ từ từ chậm rãi bổ sung, để bọn họ biết cái gì là Địa Ngục trần gian!

Lam Nguyệt âm u nghĩ, đám thiếu niên đang vui mừng càng không biết chờ đợi bản thân là cái gì.

“Từng người một vào, ai vào trước?”

“Ta”

“Ta…”

Lam Nguyệt cười dịu dàng, bất quá Lăng Duyệt cũng không nghĩ sẽ đơn giản như vậy, hắn nấp phía sau Diệp Tu, nhỏ giọng hỏi:

“Diệp đại ca, Cửu Ngục là như thế nào?”

Diệp Tu liếc hắn một cái, thanh âm không mặn không nhạt nói:

“Muốn biết?Ngươi cũng có thể đi”

Lăng Duyệt chỉ chỉ bản thân, hắn? Hắn cũng có thể đi?

Lăng Duyệt đảo mắt nhìn Lam Nguyệt, thấy nàng khẽ híp mắt quan sát đám người, bàn tay khẽ vuốt ve tiểu Lam.

Mà tiểu tổ tông làm mưa làm gió chỗ bọn họ lại cực kì ngoan ngoãn nằm im mặc nàng hoành hành.

Lăng Duyệt khẽ nuốt một ngụm nước bọt, vẫn là thôi đi, hắn không muốn làm vật thử nghiệm.

“Không cần, ta không chút hiếu kỳ”

Diệp Tu nhìn hắn, chợt có chút đồng tình, hắn nhắc nhở một câu:

“Chuẩn bị đi, sớm muộn ngươi đều phải vào”

Lăng Duyệt không hiểu lắm, đây không phải cho người mới sao? Cái gì là sớm muộn cũng phải vào?

Tiểu Linh Tử vẫn đứng im bất động, nàng không nghĩ đơn giản như vậy, trước hết quan sát là chính.

Lam Nguyệt dư quang liếc qua Tiểu Linh Tử, cười cười, cũng không nói gì.

Cửu Ngục là nàng dùng không gian lực của Linh mở ra, cũng giống như tạo ra một không gian khác, sẽ có liên hệ với Phượng Linh không gian.

Mà bọn họ sở trải qua, đều nằm trong tính toán của nàng.

________

Tình hình là ta quay lại, nhưng không có bão chương (๑•﹏•)

Lười thực sự ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN