Nguyệt Lão
Chương 29
“MỘT!”
Tôi đếm to, sợi tơ hồng Thất Duyên trong tay phát sáng.
Thần Chết ai ai cũng cảnh giác sợ hãi, lại càng không thể tin được mà nắm chặt lưỡi hái trong tay.
“HAI!”
Tôi nhìn Tiểu Mi rồi mỉm cười, từ trong đôi mắt Tiểu Mi, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Tạm biệt, cô dâu của tôi.
“BA!”
Tôi cười lớn, kéo theo dây tơ hồng Thất Duyên xông vào biển đao của Tử Thần.
“Mọi người nhanh tránh ra! Đó thực sự là Thất Lôi Hủy Âm Sách!”
Một Thần Chết hét lên, ném đi lưỡi hái, chạy khỏi biển đao.
Tiếng thét này giống như quả bom phát nổ giữa biển đao, tất cả Thần Chết đều hoảng hốt lúng túng bỏ chạy, tôi vừa cưới lớn vừa xông vào giữa đám Thần Chết đang tán loạn, ôm chặt Tiểu Mi.
“Nhanh dẫn em đi!” Tiểu Mi khóc vì vui mừng.
“Được! Trước hết anh thay em buộc lên sợi tơ hồng này!”
Tôi đem sợi tơ hồng Thất Duyên buộc lên ngón tay của Tiểu Mi, rồi liếc nhìn vị Thần Chết lúc nãy vừa thét lên.
Đúng là “Người phụ nữ tóc dài” đã báo tin tức cho tôi.
Thực sự rất cảm ơn!
“Sợi dây tơ hồng này…” Tiểu Mi nhìn dây tơ hồng Thất Duyên trên tay nói:
“Sợi dây tơ hồng này có chút kỳ lạ, không giống lắm so với trước kia.”
“Xin lỗi.”
Tôi nhìn Tiểu Mi đang thắc mắc nói:
“Đã đến lúc chúng ta chia xa nhau rồi.”
“Đây là ý gì?”
Trong mắt Tiểu Mi tràn ngập nỗi bất an.
“Hãy quên anh đi, ở nơi xa có một người đàn ông đáng để cho em phó thác bảy kiếp đang đợi em.”
Tôi giữ chặt Tiểu Mi, quay đầu đi không dám nhìn vào mắt cô ấy.
Tôi nhìn đoàn Thần Chết bao vây xung quanh tôi, ai ai cũng hoài nghi không hiểu vì sao “Thất Lôi Hủy Âm Sách” lại được buộc lên tay Tiểu Mi.
Tôi biết không thể nói dối được nữa, thế là gọi lớn:
“Đến đây đi! Dù sao các ngươi cũng không thể làm hại Tiểu Mi được nữa, nhanh đến lấy hồn phách của ta đi!”
Năm mươi Thần Chết ra sức chửi lớn:
“Chém cả hai luôn!”
Nhìn vào đám hồn ma đang tạo thế vây quanh tôi thành hai vòng, lúc này nổi lên một trận gió lạnh làm người ta phải khiếp sợ, giữa đất trời nồng đượm mùi sát khí lạnh lẽo, Thần Chết, tôi, Tiểu Mi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hàng nghìn Thần Chết tập trung lại trên bầu trời Phố Lý, ai ai cũng mang sắc mặt nặng nề bi thương, chờ đợi tiếng khóc gào của đất trời.
“Đoàng…”
Dưới lòng đất phát ra tiếng rền vang, mặt đất rung động! Giống như tiếng nứt vỡ của vỏ trứng!
Tiếng thét của Tiểu Mi, tiếng kêu gào sợ hãi của tất cả mọi người, dường như cùng lúc hòa theo âm thanh tiếng kính vỡ.
Cơn gió lạnh lẽo len lỏi điên cuồng khắp nơi, tiếng “vi vu” cuốn theo đất đá bay mù trời, phụ họa cùng sự cuồng điên của đất trời.
Một bể cá lớn bảy thước bay vào thẳng cửa sổ của ngôi nhà, nặng nề đập xuống vỡ cả nền nhà.
“Bùm!”
Tiếng nổ nặng nề phá hủy liền ba ngôi nhà, một bình ga mang theo ngọn lửa bay ra khỏi ban công, va phải chiếc đàn piano giữa không trung tạo thành một quả cầu lửa.
Tiểu Mi ôm đầu, co người lại trong lòng tôi, bị dọa cho sợ đến không dám lên tiếng, còn hàng quà bánh trước mặt chúng tôi bị sức mạnh to lớn vô hình đánh sập, đè bẹp, chỉ còn một chú mèo mướp đứt đuôi kịp thời chạy thoát.
“Thật đáng sợ!” Một Thần Chết than thở nói.
Tôi ôm Tiểu Mi, nhìn những viên gạch trong phút chốc tốc khỏi mái, những người nhanh nhạy nhảy qua cửa sổ để thoát thân, những người không kịp tỉnh ngủ, đều bị trần nhà hay cột kèo lấy mạng, hoặc bị kẹt trong những mảng xi măng vỡ, Thần Chết cũng nhìn đến há hốc mồm.
Khách sạn bên cạnh Tiểu Mi cũng không thể may mắn thoát khỏi, giống như người già bất lực mà khụy xuống, rồi sụp đổ ngay trên đầu chúng tôi.
Nhưng đá thép xung quanh Tiểu Mi lại méo mó, bật ra một cách kỳ lạ, giống như có một bức tường thần kỳ vừa mạnh vừa có lực bảo vệ lấy Tiểu Mi, nhất định là uy lực của tơ hồng Thất Duyên!
Nhân sự hỗn loạn, tôi nắm bắt thời cơ nói với Tiểu Mi:
“Nhìn thấy chưa? Từ nay về sau sẽ không còn ai có thể làm hại em được nữa.”
Tiểu Mi mở mắt ra, nhìn những mảnh gạch đá bị bật ngược ra khỏi người cô ấy kinh ngạc nói:
“Chuyện này là sao?”
“Đúng vậy! Thật kỳ lạ!”
Một Thần Chết không có khuôn mặt kinh hãi kêu lên:
“Trên người của cô gái đó có đồ vật bảo vệ!”
Tôi quét mắt nhìn quanh những Thần Chết đang ngạc nhiên thắc mắc:
“Tiểu Mi, sợi dây tơ hồng này rất đặc biệt, nó là tơ hồng Thất Duyên do Chức Nữ dùng máu và nước mắt để dệt nên, một khi buộc nó lên, trời đất vạn vật đều không cách nào ngăn cản tình yêu của em với người đàn ông ở đầu dây kia, vì thế, giờ là lúc anh và em nói lời tạm biệt rồi.”
Tiểu Mi mở to mắt, nhìn sợi tơ hồng trên tay, “oa” tiếng khóc vang lên, tiếp đó, một cái tát dán lên khuôn mặt vô hình của tôi.
“Anh có bệnh à! Hu hu hu… Tại sao lại đẩy em cho người khác…”
Tiểu Mi vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Trong lúc trời đất đang sụp đổ, năm mươi vị Thần Chết vừa chờ đợi đáp án của tôi, vừa mài dao.
“Anh cũng không muốn như vậy, nhưng anh không thể để em chết vì anh, để em đi đầu thai chuyển thế một cách kỳ quặc vì anh” Tôi sờ sợi dây tơ hồng Thất Duyên, không có cách nào đành nói: “Thật đúng là vận mệnh trêu ngươi, lúc còn sống anh không được Nguyệt Lão chúc phúc, lúc chết rồi lại phải tiễn biệt người mình yêu nhất.”
“Hãy quên anh đi!” Tôi nắm chặt bàn tay, nói lớn: “Sợi dây tơ hồng này là hạnh phúc của em! Em đừng vì một người ngốc nghếch đã chết mà buồn nữa! Hãy vì bản thân em, vì bố mẹ em, cũng là vì anh mà đi tìm hạnh phúc cho mình!”
Tiểu Mi khóc không thành tiếng, gục xuống đất nói:
“Anh đã nói là sẽ lấy em mà…”
Đúng vậy…
Tôi từng nói.
Tôi hôn lên tóc Tiểu Mi:
“Biết đâu, có lẽ qua mấy trăm năm nữa, chỉ là muộn một chút… Anh sẽ đợi em đi hết quãng đời hạnh phúc trong bảy kiếp… Rồi sẽ có một ngày, anh nhất định lấy em.”
Nước mắt tôi rơi xuống trên tóc Tiểu Mi, tôi khẽ nói:
“Hãy đi tìm hạnh phúc cho mình, anh đợi em bảy trăm năm.”
Đi đi.
Người anh yêu nhất.
Cô dâu của người khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!