Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy - Chương 6: Đòi tiền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy


Chương 6: Đòi tiền


Editor: Puck – Diễn đàn

Cô cả và cô hai của Diệp Tiểu Kiều đều đến trong thành, mới bắt đầu là cô cả Diệp Tiểu Kiều, lúc ấy đến tuổi, Quách thị liền hứa gả cô cả cho một người không vợ lớn hơn mười mấy tuổi, bởi vì người không vợ này trên đầu có chút bạc, Quách thị chính là coi trọng cái đó, mà cô cả Diệp Tiểu Kiều có vóc dáng trắng trẻo nõn nà, đẹp mắt, không giống như thôn cô, trên mặt đỏ đen, ban đầu người coi trọng cô cả rất nhiều, nghe nói bà mối đều sắp đạp phá ngưỡng cửa, sau chuyện như vậy bị bà cô của Diệp Tiểu Kiều biết được, trực tiếp đến đây mắng cho Diệp lão đầu một trận, nói ông nghe lưỡi lão bà, một chút cũng không để ý đến đứa bé.

Chính là ông nội lớn của Diệp Tiểu Kiều cũng tuyệt đối Quách thị làm quá mức, sau đó Quách thị tức giận, đã nói, nếu không hài lòng, vậy mấy người thay người ta kiếm người trong sạch, nói hay lắm nếu muốn của hồi môn, ta đây một đồng cũng không có! Nói chính là ngươi nói bà không tốt, bà liền mặc kệ, đồ cưới cũng không cho!

Bà cô Diệp Tiểu Kiều cũng kiên cường, tìm cho cô cả một gia đình gần bọn họ, trong nhà cũng giàu có, còn có một tiệm gạo, người ta vừa nhìn thấy cô cả Diệp Tiểu Kiều liền nhìn trúng, sau đó bà cô thật sự làm một phần đồ cưới cho cô cả Diệp Tiểu Kiều, gả cô cả ra ngoài, vì chuyện như vậy, cô cả Diệp Tiểu Kiều đã rất nhiều năm không tới cửa, bình thường đều gửi thư kêu mấy người Diệp Tiểu Kiều đi nhà cô cả. Lười phải lải nhải với Quách thị.

Hiện giờ cô cả sinh ba nhi tử, khiến mẹ chồng cô cả mừng rỡ không thôi, nói thẳng con dâu mình là người vượng tử, còn cô hai Diệp Tiểu Kiều, cũng do cô cả giới thiệu người gả qua, như cũ Quách thị không ra tiền của hồi môn xuất giá, hai người cũng không để ý nhiều đến Quách thị không phải là mẹ ruột kia, bất công ác độc, nhưng Diệp lão đầu thân là cha ruột lại cái rắm cũng không thả một cái, khiến cho trái tim hai người rất băng giá, ít năm như vậy quan hệ giống như băng lạnh. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Cho nên Diệp lão đầu sẽ không tự mình đi tìm hai khuê nữ này đòi tiền, chỉ tìm lão nhị Diệp Trụ đi truyền lời, để lão nhị đi nói với hai tỷ tỷ của hắn một chút.

Cô hai Diệp Tiểu Kiều ra trước cha nàng nửa canh giờ, cho nên gọi là tỷ. Hai người trưởng thành lại càng lớn càng không giống. Nghe nói khi còn bé cực kỳ giống, mà nhị ca và tỷ tỷ Diệp Tiểu Kiều, cũng chính là có tám phần giống nhau, quả nhiên là sinh đôi.

Diệp Trụ ăn điểm tâm xong, đang chuẩn bị cùng hai đứa con trai lên núi đốn củi, bị Diệp lão đầu gọi tới phòng chính, Ngô thị nhìn cũng hơi lo lắng, bởi vì chỉ có chuyện gì mới có thể gọi người đến phòng chính đi, tiểu Phượng đã xong công việc ở nhà Trương địa chủ, hôm nay định ra ngoài cắt cỏ heo, Quách thị lại gọi Ngô thị: “Nàng dâu lão nhị, hôm nay ngươi đừng đi ra ngoài, một lát nữa cùng ta đi vườn rau trồng rau lên!”

Quách thị đây là cố ý gọi Ngô thị đi, chính là biết Ngô thị sẽ nhắc nhở lão nhị.

Ngô thị buông sọt xuống, âm thầm nói với tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, một lát nữa cha con trở lại, con hỏi ông nội nói gì với cha con, sau đó nói cho nương, biết chưa?”

“Vậy nếu cha không nói thì sao?” Tiểu Kiều hỏi, “Con đây vẫn đi theo cha!”

“Đúng! Cứ như vậy!” Tiểu Phượng khích lệ tiểu Kiều, “Thông minh, vẫn đi theo, cũng không tin có thể có chuyện gì!”

Ngô thị cũng tán dương gật đầu một cái, sau đó cùng Quách thị đi vườn rau.

Hôm nay Triệu thị và Hách thị ở nhà làm việc. Tiểu Kiều không vội đi cắt cỏ heo, bởi vì Quách thị không ở nhà, cũng không ai quản được nàng, còn tam thẩm Hách thị và Triệu thị nương tiểu Mạch cũng loay hoay xoay quanh, không để ý đến tiểu Kiều còn chưa đi ra ngoài.

Đại khái gần nửa canh giờ, Diệp Trụ trở lại tây sương phòng, sắc mặt rất không đẹp mắt, cũng không chú ý tới Diệp Tiểu Kiều, chờ Diệp Tiểu Kiều gọi ông một tiếng, mới giật mình tỉnh lại, “Tiểu Kiều à, sao con lại ở nhà chứ?”

“Cha, con cần nghỉ một lát, mỗi ngày làm việc, người ta sẽ nói con không cao lên.”

Diệp Trụ nghe lời này hơi buồn cười, chỉ có điều nhớ lại lời cha nói với mình, lại cười không nổi rồi. die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Cha, ông nội tìm cha làm gì vậy?” Diệp Tiểu Kiều dự định nói thẳng, dù sao tuổi này của nàng, người khác cũng sẽ không cho rằng có lòng hỏi vấn đề này.

“Không có chuyện gì!” Quả nhiên Diệp Trụ không nói. Diệp Tiểu Kiều chuẩn bị hôm nay cùng cha mình rồi.

“Tiểu Kiều, cha đi ra ngoài đốn củi.” Diệp Trụ chuẩn bị đuổi theo hai con trai của mình, kết quả tiểu khuê nữ lại một bước cũng không rời ông.

“Tiểu Kiều, cha phải đi lên núi, trên núi có sói, sẽ tha con, đứa bé sẽ bị ngậm vào trong mồm tha đi!”

Diệp Tiểu Kiều khinh bỉ trong lòng, đây là một bộ hù dọa đứa bé, rất không có sáng tạo gì cả, chẳng lẽ con sói này chỉ ăn con nít không ăn người lớn sao?

“Không có chuyện gì, không phải còn có cha sao? Con đi theo cha, con sói cũng không dám tha con đi! Dù sao trên núi cũng có rau dại. Không được, con liền nhặt quả thông, bà nội cũng sẽ không mắng con nữa.” Lập tức đưa thuốc lọt vào mắt cho Quách thị, nghĩ tới trước kia nương và các ca ca tỷ tỷ cũng không diễn trò cho Quách thị nhìn ở trước mặt cha, bởi vì là trưởng bối, không thể nói xấu bà, nhưng Diệp Tiểu Kiều lại không sợ cái này.

Mà Quách thị chưa bao giờ mắng mỏ các nàng ở trước mặt con riêng, nhưng chỉ chờ các nam nhân đi ra ngoài làm việc mới có thể như vậy, ngoài mặt làm rất đầy đủ công phu đấy.

Diệp Trụ nghe mà trong lòng khó chịu, lại nghĩ tới lời sáng sớm hôm nay cha nói với mình, sắc mặt càng khó coi hơn rồi.

Mà Diệp Tiểu Kiều nói lướt qua là ngừng, lời không thể nói xong một lần, phải dần dần thấm vào. Cái này gọi là thấm nhuần không tiếng động.

“Bà nội con thường mắng con sao?” Diệp Trụ hỏi.

“Không có, thật sự không có! Cha con nói sai rồi. Mới vừa rồi là nói càn.” Diệp Tiểu Kiều lập tức hủy ỏ, càng hủy bỏ càng chứng minh là thật, hừ hừ, ai bảo lần trước bà mắng ta bất tài!

Diệp Trụ đưa tay sờ đầu nhỏ của tiểu Kiều, đứa bé này cũng quá đàng hoàng, “Đi, cùng cha đi đốn củi đi!”

Diệp Tiểu Kiều lượm một giỏ vỏ thông khô về, vỏ cây thông này cháy tốt bình thường đều dùng nhóm lửa, Quách thị thấy cũng không nói gì, dù sao bây giờ còn phải dựa vào lão nhị, cho bọn hắn sắc mặt tốt nhìn một chút. dfienddn lieqiudoon

Trong buồng phía đông, Lưu thị đẩy chân nam nhân nhà mình, “Hôm nay ông có phát hiện ra không, người mẹ kế của ông đối xử tốt với nhị đệ hơn nhiều! Ta xem chừng có chuyện gì!”

“Nói lời gì vậy? Cái gì mà mẹ kế mẹ trước!” Lão đại Diệp gia Diệp Dũng căm tức nói.

“Ta ở trong nhà mình, đừng như vậy có được không? Ta cũng không tin ông không oán trách bà ta, hiện giờ cả nhà mệt sống mệt chết, đều cung phụng cho tứ đệ kia của ông đi học, chúng ta và mấy đứa bé đã bao lâu không có thịt ăn? Ông tính toán đi? Lần trước tiểu Mễ phát sốt, ta muốn nấu quả trứng gà cho tiểu Mễ ăn bà ta cũng không cho, còn ngày ngày làm canh trứng gà cho muội tử kia của ông, chẳng lẽ khuê nữ của bà ta là người, còn khuê nữ của ta chính là cỏ dại sao? Phải nói bình thường ta cũng nhịn, nhưng tiểu Mễ đó là ngã bệnh, cứ không nỡ ra được một quả trứng gà như vậy? Ông chính là đồ trứng d.ái mềm, nói nhảm cũng không dám thả! Để cho chúng ta ăn khổ theo! Lập Xuân mắt thấy sắp làm mai con dâu, chúng ta còn ở trong hai gian phòng này, lão tứ làm đệ đệ còn tốt hơn chúng ta! Tại sao vậy, phải nói phòng chính cũng do mẹ chồng trước kiếm được, tại sao lại để cho bọn họ ở?” Lưu thị càng nói càng khổ sở. Uất ức muốn chết.

Diệp Dũng vội cuống chân cuống tay lau nước mắt cho Lưu thị, “Ta là lão đại trong nhà, không nhường một chút sao được? Cả nhà ở chung một chỗ, nếu đều tranh tốt xấu, cuộc sống này có cách nào qua không.”

“Vậy cũng không thể như thế! Nếu bà ta là mẹ chồng ruột của ta, ta cũng nhận, nhưng bà ta là cái gì? Chẳng qua chỉ là một mẹ kế, sao lại đối xử với chúng ta như vậy? Làm mệt sống mệt chết, còn không rơi xuống được chỗ tốt! Bà ta vì con trai và nữ nhi của bà ta, ta cũng nên vì con trai và nữ nhi của ta, ta đã nói với ông rồi, lần này cuộc thi của tứ thúc xong, mặc kệ hắn thi đậu hay không, ta đều muốn ở riêng, cho dù tay trắng rời đi, ta cũng không cần phải uất ức mình như vậy!” Lưu thị nói.

Diệp Dũng không có lời nào để nói, Lưu thị nói rất nhiều điều đều đúng, chỉ có điều ông từ nhỏ mất đi mẫu thân, sau mẹ ruột của nhị đệ đã tới, cũng qua được hơn mấy năm sống tốt, chỉ có điều không nghĩ tới về sau cũng mất, ông mang theo đệ đệ muội muội hơn một năm, nhìn thấy cha không có vẻ mặt tươi cười, khó khăn lắm mới mai mối tới Quách thị bây giờ, cuộc sống này coi như tạm qua, ông còn cảm kích Quách thị này, chỉ có điều bắt đầu từ khi nào, lại biến thành tình huống như bây giờ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN