Nhà Có 5 Thằng Anh! - Chương 9: Gặp lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Nhà Có 5 Thằng Anh!


Chương 9: Gặp lại


Hết giờ, Lân Thiên mệt nhừ đi ra khỏi lớp. Anh vừa mới nghe tên Vare đó nói cái gì thế nhỉ? Tiểu Nhiên là của hắn? Nực cười làm sao…Sao tim anh lại lạ thế nhỉ? Vấn đề tâm lí à? Hàng nghìn câu hỏi kì lạ ập vào đầu anh. Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày thật dài…

Tiểu Nhiên vừa ngậm miếng bánh mì vừa đọc shoujo manga đi trên hành lang. Bỗng, cô đụng trúng một học viên:”Xin lỗi! Xin lỗi!” Xong, cô đi tiếp. Nhưng học viên đó kéo cô lại, cô nhìn hắn trợn con mắt.

“Cậu…Anh…Vare!?”

Theo phản xạ, cô đẩy hắn ra lùi về sau vài bước. Cô hỏi:”Tại sao anh biết em ở đây?”

Hắn khẽ nhếch mép, tiến về phía cô đáp:”Chậc, chậc, chậc! Anh chỉ vừa mới đi vài năm thôi sao thái độ của em thay đổi rồi?”

Cô tránh ánh mắt của hắn, nói:”Em vẫn như cũ mà!”

Vare nâng cầm cô lên, ép sát cô vào tường. Khoảng khắc ấy, hắn sắp chạm được đến cô thì bị bàn tay nhỏ nhắn của cô chặn lại. Hắn ghé sát tai cô nói:”Em thay đổi thật rồi!”

Cô đẩy hắn ra, dùng ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn hắn đáp:”Con người ai cũng có lúc thay đổi! Những chuyện hồi bé anh cứ coi như trò chơi con nít là được rồi!”

Xong, cô quay mặt đi. Hàn Khánh đứng kế bên Vare xem kịch nãy giờ, anh vỗ vai hắn nói:”Tội cậu quá bạn hiền a~! Cảm giác thất bại thế nào? Hửm?”

“Cũng không tệ!” Hắn đáp.

Tại nhà của 6 anh em. Tiểu Nhiên đi vào trong phòng khách, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế quen thuộc thở dài không nói gì. Thấy thế, Quốc Phong hỏi:”Em sao thế? À mà cái cây súng đó là sao vậy?”

Cô lưỡng lự một hồi, đáp:”Hôm nay em gặp được một người rất đáng ghét. Cây súng trong chiếc hộp bạc đó là của tên đáng ghét ấy!”

Quang Lâm khoác tay qua cổ Tiểu Nhiên, anh cười hỏi:”Ây da~ Ai lại có cái gan đi chọc giận em gái của anh thế a~”

Cô chống tay lên ghế, nói:”Tên đó là thanh mai trúc mã của em. Tụi em chơi với nhau lúc em chỉ mới 3 tuổi. Năm em 14 thì anh ta đi du học. Anh ta chỉ có tên không có họ…” Chưa kịp dứt lời, bỗng từ miệng Lân Thiên phát ra một chữ:”Vare!”

Tiểu Nhiên ngạc nhiên quay sang nhìn anh, cô hỏi:”Chính anh ta! Anh biết anh ta à?”

“Gã đó…với một người bạn của hắn…vừa chuyển vào lớp anh hôm nay…” 

Tiểu Nhiên sốt ruột hỏi tiếp:”Thế anh ta có nói gì kì lạ không!?”

Lân Thiên nhìn biểu hiện của Tiểu Nhiên, anh quay mặt qua chỗ khác, nói:”Có…tên đó nói…em là…của hắn!”

“…”

Căn phòng im lặng đến ngẹt thở. Tên Vare đó tại sao lại xuất hiện ngay lúc này được chứ? Chẳng lẽ…hắn về đây vì lời hứa năm đó?

= Tôi là đường phân cách hồi ức = 

Cái ngày mà Vare định đi du học, cô đã chạy ra tận sân bay để tiễn hắn.

Tại sân bay quốc tế.

Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh lúc đó không thể chèn ép được câu nói mà cô đã thốt ra…

“Em hứa! Khi nào em lớn, em sẽ kết hôn với anh…!”

= Kết thúc hồi ức =

Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình thật ngốc! Tại sao khi ấy cô lại thốt ra câu nói đó nhỉ? Tiểu Nhiên ngồi đấy vò đầu bứt tóc suy vẩn nghĩ vơ hồn bay tận đỉnh hoa tâm…

Vĩ Thành bỗng lên tiếng:”Em với tên Vare đó…là quan hệ gì?”

Tiểu Nhiên nhìn anh rồi nhìn những người khác. Cô dựa vào ghế, kể:”Anh ta và em chỉ là quan hệ bạn bè tốt mà thôi! Nhưng hồi đó, em rất thích anh ta. Lúc còn nhỏ, Vare với em hứa hẹn đủ điều. Bảo em làm cô dâu của anh ta, em cùng gật đầu. Bảo em sẽ ở bên anh ta cả đời, em cũng gật đầu. Bảo em đợi anh ta, em cũng gật đầu…Rồi cái ngày anh ta đi, em còn nói mai mốt em lớn sẽ lấy anh ta làm chồng! Rồi khi em đã nhận thức được cái xã hội này rồi thì mới biết được những lời nói kia của mình đã không thể rút lại được…!”

Hạo Quân ngồi kế bên hỏi:”Thế…em còn thích anh ta không?”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp:”Có lẽ là còn…một chút!” Xong, cô đi ra khỏi phòng khách. 

Trong căn phòng rộng lớn, 5 con người ngồi lẳng lặng suy nghĩ về điều gì đó. Các anh ước gì người thanh mai trúc mã đó là mình. Ước gì người mà cô đã hẹn ước là mình. Ước gì mình không phải là anh của cô…Khoan đã? Anh? Quang Lâm dần nhận ra điều gì đó, anh nói:”Anh em không cùng huyết thống có thể kết hôn mà?”

Nghe thế, bỗng thứ gì đó vỡ nát. Đúng rồi! Sao giờ các anh mới nhận ra nhỉ? Các anh và Tiểu Nhiên chẳng cùng dòng máu hay huyết thống gì cả, chỉ là anh em trên danh nghĩa mà thôi. Sao ngay từ đầu không thể nhận thức được điều đó chứ? 

Các anh thật sự…rất thích em gái của mình…

Một cơn bão lớn sắp ập tới…Lần này, sẽ là cái gì đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN