Dịch: Uyên Uyên
Chương 6
Cánh tay Lâm Du trật khớp làm cho cả nhà nháo nhào hết lên.
Được gọi là thợ thủ công, vậy quan trọng nhất là gì, là tay.
May mà tình trạng của cậu không quá nghiêm trọng, lại là trẻ con, cơ thể đang phát triển. Chỉ cần giữ gìn một thời gian, không để bị thương lần thứ hai là sẽ không để lại vấn đề gì lớn.
Đây là lần đầu tiên toàn bộ gia tộc họ Lâm tập hợp trong đại sảnh họp gia đình từ khi Lâm Du trùng sinh.
Tuy chủ gia đình là Lâm Bách Tòng, mấy năm nay bà cụ cũng ít khi ra ngoài ngoại trừ đi thăm các chị em của mình, nhưng Lâm Du xảy ra chuyện, bà cụ là người đầu tiên lôi người làm cha Lâm Bách Tòng ra mắng cho một trận.
Đêm hôm khuya khoắt, đèn đuốc trong sân vẫn sáng choang.
Bà cụ ngồi trên chiếc ghế gỗ sưa cao nhất, quay sang nói với Lâm Trường Xuân: “Cả anh nữa! Anh cũng đã bằng đấy tuổi đầu rồi, cả ngày không làm được bao nhiêu, chỉ lo chọi chó đá gà ngoài đường. Lâm Thước và Lâm Hạo là con trai của anh, ra ngoài gây chuyện cũng phải trách người làm bố như anh không biết làm gương. Anh xem xem bây giờ đã thành thế nào rồi.”
Lâm Trường Xuân cũng chẳng nhỏ hơn Lâm Bách Tòng là bao.
Lâm Du ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh, vừa ăn quýt Văn Chu Nghiêu lột vỏ cho vừa hào hứng nhìn bậc cha chú có tuổi rồi vẫn bị bà cụ mắng cho không dám ngẩng đầu như con cháu trẻ dại.
Cậu xem quá nhập tâm, nghe chú hai nói con biết lỗi rồi còn suýt chút sặc hột quýt trong miệng.
“Nhả ra đây.” Một bàn tay chìa tới dưới cằm.
Văn Chu Nghiêu thấy cậu chỉ lo xem không phản ứng với mình liền vỗ nhẹ chiếc cằm còn núng nính của cậu, lặp lại: “Nhả ra.”
Lâm Du vừa nhè hột vừa nói nhỏ với Văn Chu Nghiêu: “Lần đầu tiên anh thấy bà nội nổi giận đúng không?”
Văn Chu Nghiêu ừ một tiếng, tiện tay cầm chiếc khăn không biết lấy từ đâu ra lau miệng cho cậu.
“Vậy anh phải xem cho kĩ.” Lâm Du đang bị lau miệng giọng ồm ồm.
Khi còn trẻ bà cụ cũng nổi tiếng tứ phương, xinh đẹp lại đáo để, rất có khiếu kinh doanh. Cưới chồng là người thợ thủ công chỉ biết vùi đầu trong phòng làm việc, bà cụ vừa nuôi dạy bằng ấy con cái vừa quản lý việc kinh doanh. Có thể nói, trước khi anh em Lâm Bách Tòng trưởng thành, bà cụ đã góp công lớn vào vinh quang trước đây của nhà họ Lâm.
Cả đời bà, đến lúc mất vẫn còn lo âu chuyện vặt của con cháu.
Lâm Du ngửa đầu nói với Văn Chu Nghiêu: “Bị mắng là còn nhẹ đó, tiếc là tết này chú ba bận làm ăn không về, anh phải thấy lúc bà nội đánh chú ba mới biết thế nào là nổi trận lôi đình thật sự.”
Chú ba là đứa con không nghe lời nhất trong các anh em, cũng chịu đòn nhiều nhất, khiến bà cụ lo lắng nhất.
Cả đời chú ba không kết hôn, làm nghề buôn bán đồ cổ, toàn giao thiệp với các con buôn cáo già.
Kiếp trước Lâm Du không quá thân với người chú quanh năm xa nhà này. Nhưng cậu nhớ, khi mình công khai với gia đình, chú ba là người duy nhất nói với cậu chỉ cần không thấy thẹn với lương tâm là được.
Những năm đầu khi cậu mới theo Tưởng Thế Trạch rời Kiến Kinh thi thoảng vẫn nhận được thư của chú ba.
Lúc đó tin tức duy nhất Lâm Du biết về gia đình cũng là qua những câu thư từ gãy gọn đó.
Nhưng về sau nhà họ Lâm liên tục gặp biến cố, gia đình ly tán, chú ba cũng bặt vô âm tín.
Lần cuối cùng Lâm Du nhận được thư, chú ba nói mình gặp phải chút phiền phức, có thể sẽ ngừng liên lạc rất lâu.
Cuối thư dặn cậu phải sống cho tốt, có đi xa đến mấy cũng phải nhớ đó là nguyện vọng của mọi người trong gia đình.
Lúc đó, rất nhiều người của nhà họ Lâm đã vắng bóng.
Lâm Du biết, phiền phức mà chú ba gặp phải không hề nhỏ như chú nói.
Bấy nhiêu người, có hoặc không có trước mặt, đều lần lượt lướt qua trong đầu Lâm Du.
Cuối cùng hội tụ thành khung cảnh trước mặt.
Lâm Du cứ ngồi như thế, chân không chấm đất.
Rõ ràng một cánh tay vẫn đang treo trước ngực, mà trông lại hài lòng và thư thả thấy rõ, làm nỗi sợ đến bủn rủn của Dương Hoài Ngọc lúc chiều cũng tan đi nhiều, đi đến xoa đầu cậu cười hỏi: “Em bé đang làm gì đó?”
“Mẹ, con đang suy ngẫm về cuộc đời.” Lâm Du nhắm mắt trả lời.
“Nhóc con này.” Dương Hoài Ngọc dở khóc dở cười, cô quay đầu nói với Văn Chu Nghiêu: “Tiểu Nghiêu con đừng có chiều nó quá, mới tí tuổi đầu đã chây lười.”
Một bên mắt to tròn của Lâm Du mở ra, cố ý chìa bên tay không bị thương qua ý bảo Văn Chu Nghiêu lau cho mình.
Làm Dương Hoài Ngọc xỉa trán cậu liên hồi.
Văn Chu Nghiêu nói với Dương Hoài Ngọc, “Không sao đâu dì Lâm, mấy ngày này phải cẩn thận một chút.”
Dương Hoài Ngọc không phản bác được, xỉa xỉa Lâm Du nói: “Con mèo lười này một vừa hai phải thôi, đừng ỷ là anh thương mà được voi đòi tiên, con chừng để bố con thấy rồi ăn đòn đó.”
Nửa năm nay, Lâm Du đeo dính Văn Chu Nghiêu ăn chung ngủ cùng.
Cảm giác tồn tại của Văn Chu Nghiêu trong nhà họ Lâm không mạnh, chủ yếu do cậu ta ít nói, lại không chạy lung tung sinh sự thị phi như bọn Lâm Thước. Nhưng vì Lâm Du thật sự quá đeo anh trai, mỗi ngày trời chưa sáng là tiếng cậu đã vọng ra từ chái phòng phía đông.
“Anh ơi! Đôi vớ em mang tối qua đâu?”
“Anh ơi! Mai cô kiểm tra bài, câu này em không biết, anh mau qua đây chỉ em đi!”
“Anh ơi!”
“Anh!!”
…
Khiến cho cả nhà họ Lâm trên có bà cụ Lâm, dưới có em trai dì năm vừa sinh năm ngoái, đều biết Lâm Du đeo anh cậu như sam. Cũng khiến cho Văn Chu Nghiêu thường được đẩy vào trung tâm sự việc, ai cũng sẽ nói với cậu ta một câu phải chăn em vất vả cho con quá.
Lâm Du, người thật sự vất vả chăn trẻ trong thực tế: “…”
Cho nên tới lúc cậu trật tay thì cả nhà cũng chẳng lấy làm lạ về cách hai người đối xử với nhau nữa rồi.
Lâm Thước và Lâm Hạo đang bị phạt đứng cách đó không xa trừng mắt nhìn cậu.
Lâm Du nhìn thấy liền cười hỏi: “Gì nhìn đó? Ngưỡng mộ hả?”
“Ai ngưỡng mộ em?” Lâm Thước trợn trắng mắt lên, “Trật bên bên tay thôi, từ lúc về nhà tới giờ em có tự làm gì chưa?”
“Thấy ngứa mắt hả?” Lâm Du chớp mắt, “Vậy anh qua đánh em đi nè.”
Lâm Thước tức đỏ cả mặt.
Cậu chàng vô cùng vô cùng lấy làm khó hiểu, tại sao tất cả người lớn trong nhà đều nói Lâm Du bệnh dậy thì vừa ngoan vừa hiểu chuyện, trong nhà ai cũng cưng. Nhưng rõ ràng tên nhóc đó trở nên đáng ghét vô cùng, dù lần nào nó đã giúp mình, nhưng mình không muốn nói cảm ơn nó một! Chút! Nào! Hết!
Lâm Du ghẹo trẻ mãi đâm nghiện.
Văn Chu Nghiêu về cơ bản là không ghẹo được, Lâm Thước và Lâm Hạo thì rất thú vị. Đặc biệt là Lâm Thước, hơi tí lại xù lông.
Ít nhất qua nửa năm này, bây giờ Lâm Du thấy cậu chàng không còn đáng ghét như trước nữa.
Văn Chu Nghiêu nhìn Lâm Thước đang gân cổ đỏ mặt bên kia, lên tiếng: “Không muốn bị phạt nặng hơn thì nói chuyện với em ít thôi.”
“Em” này đương nhiên là chỉ Lâm Du.
Lâm Thước nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy bố già Lâm Trường Xuân đang nhìn mình bằng ánh mắt chẳng lành, hiển nhiên là bị bà cụ mắng quá đang định trút vào con trai để gỡ lại mặt mũi.
Lâm Thước nhanh chóng liếc mắt nhìn hướng khác, rồi chợt thấy Lâm Du đang gác cằm trên tay ghế cười.
Cậu chàng tức lên, nói với Văn Chu Nghiêu: “Anh cả, anh nhìn nó kìa, nó cố ý đó!”
“Lâm Thước, anh mách gì với anh ấy vậy?” Lâm Du nói: “Anh đừng quên đây là anh của em.”
“Xí!” Lâm Thước khó chịu, “Bác cả nói rồi, anh ấy xếp lớn nhất, là anh cả của mọi người. Hơn nữa, em nhìn lại mình đi, em tưởng ảnh thích hầu hạ em lắm chắc.”
“Tay em tại ai mà thành thế này, hay là để anh sang hầu hạ nhỉ?”
Trước giờ Văn Chu Nghiêu không tham gia vào mấy trận võ mồm của anh em bọn họ. Mồm miệng Lâm Du lại lanh như tép, thả ra cho cãi thật thì cậu có thể cho người ta vết thương vô hình nhưng chí mạng mà không mất chút sức lực nào, cuối cùng còn khiến người ngoài cảm thấy cậu mới là người chịu thiệt thòi.
Văn Chu Nghiêu lại chẳng biết cậu quá rồi.
Lâm Thước là người bị hại thê thảm, nhưng lại càng đánh càng hăng như gián vậy, thường xuyên gây sự với Lâm Du.
Lâm Du thấy Lâm Thước nhìn nhìn cánh tay trước ngực mình rồi miễn cưỡng ngậm miệng lại. Lâm Hạo cũng kéo tay Lâm Thước nói: “Hai người đừng có gây lộn nữa, cánh tay Lâm Du không cử động được thật mà, anh cả giúp cũng đúng thôi.”
Lâm Thước véo tai em, “Ai cho em lên tiếng?”
Lâm Du thấy hai anh em nhà đó lại bắt đầu đánh nhau liền nhìn Văn Chu Nghiêu.
Nhờ trận chiến trong con hẻm mà người này xem như “nhất chiến thành danh”, đặc biệt là mấy đứa dở hơi như Lâm Hạo. Giờ nhìn anh cả là ánh mắt lại sùng bái đến muốn xẹt lửa luôn.
Chỉ mình Lâm Du biết, vị trí anh cả nhà họ Lâm, đồng nghĩa với sự ràng buộc của người này và nhà họ Lâm không chỉ là một nén nhang thắp trên mộ phần ngày sau cuối nữa.
Lâm Du đã thật sự nắm chặt được người này.
“Cười gì đó?” Văn Chu Nghiêu hỏi cậu.
Lâm Du: “Đâu có gì, nhớ lại lúc anh đánh nhau thấy ngầu quá đó mà.”
“Ngầu hả?” Văn Chu Nghiêu nhìn cậu.
Lâm Du lập tức nghiêm mặt lại, nhe răng, “Em sai rồi.”
Gần đây Lâm Du mới luyện thành kỹ năng mới, xuống nước thần tốc.
Đặt biệt là những lúc Văn Chu Nghiêu chưa nguôi giận.
Thậm chí Lâm Du còn nghĩ, tương lai người này mà có bạn gái tuyệt đối sẽ là cao thủ chiến tranh lạnh. Không chừng bản thân mình đã bị bạn trai vứt từ trong lòng ra xa tám trăm dặm đường rồi cũng đừng mong nhận ra được nửa phần nguyên nhân từ sắc mặt anh ta.
Sự nghiệp chăn trẻ của Lâm Du rất thất bại, cậu thừa nhận.
Làm sao cậu chăn ra đứa con “tuyệt” như Văn Chu Nghiêu được cơ chứ.