Nhà Có Bé Ngoan - Chương 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nhà Có Bé Ngoan


Chương 72


dịch: Uyên Uyên

Chương 72

Lâm Du về Kiến Kinh trước Văn Chu Nghiêu. Anh còn rất nhiều việc phải xử lý ở Tây Xuyên, cũng cần chuẩn bị cho chuyến đi đến Đôn Châu sau kỳ nghỉ. Nhưng vì Lâm Du mang thương tích mà về nên Văn Chu Nghiêu không cho cậu đi một mình, đặc biệt sắp xếp xe cộ người đưa người đón.

Trên xe toàn gối tựa với nệm mềm, làm cứ như hoàng đế đi tuần.

Cũng may là bị thương ngay eo nên vừa hay thành vỏ bọc cho nỗi lo lắng của Văn Chu Nghiêu mà chỉ Lâm Du hiểu rõ.

Nhưng cũng chính vì thế mà lúc vừa xuống xe người trong nhà hoảng cả hồn, tưởng cậu bị thương nặng lắm.

“Nghiêm trọng thật thì anh con đã không để con về một mình rồi.” Lâm Du trấn an Dương Hoài Ngọc.

Dương Hoài Ngọc ngắm nghía gương mặt khá là tươi tỉnh của cậu, thấy yên tâm mới nói: “Chuyến này mới đi có mấy ngày đã bị thương, nhưng sắc mặt thì không tệ, vẫn là anh con lợi hại.”

Lâm Du mắc cỡ không dám nhìn mẹ mình, đúng là rất tốt thật. Đặc biệt là nói từ một phương diện nào đó, có thể gọi là trải nghiệm xa hoa trên mọi mặt.

Nhớ lại bản thân cậu còn đỏ mặt.

Lâm Du về nhà nằm được vài ngày là lại không yên nổi, bắt đầu chạy ra ngoài.

Lý Tùy Thanh cho Lâm Du biết gần đây anh ta thật sự có ý định ở lại quê hương, đang tìm nhà, tìm được rồi sẽ dọn đi.

“Vậy cửa hàng của anh ở nước ngoài thì sao?” Lâm Du hỏi.

Hai người đang ở trong quán trà cách vách cửa hàng chính của Ý Linh Lung. Lâm Du hẹn anh ta chiều gặp nhau tán gẫu ở bàn cạnh cửa sổ tầng hai. Lý Tùy Thanh nói: “Tìm người bàn giao lại, đang tiến hành rồi.”

Lâm Du thể hiện thái độ ủng hộ với quyết định của anh ta: “Bất kì vấn đề gì mặt tiền bạc hoặc các mặt khác, có gì khó khăn em có thể hỗ trợ.”

“Thật hả?” Lý Tùy Thanh cười nhìn Lâm Du, quan sát chốc lát rồi nói: “Anh của em có vật chết anh không?”

Lâm Du đặt ly trà trong tay xuống, nhìn lại, như cười như không, “Anh nghĩ nhiều quá rồi, chắc anh phải nhận ra anh của em là người thế nào rồi chứ. Từ đầu tới cuối anh ấy chưa từng xem anh là mối nguy.”

“Tổn thương quá nha.” Lý Tùy Thanh diễn xong thì đổi giọng hỏi cậu: “Hai người phát triển đến mức nào rồi?”

“Cái này chắc em không cần phải báo cáo với anh nhỉ?”

Lý Tùy Thanh cười mờ ám, bảo: “Tuy anh chưa tiếp xúc với anh của em nhiều, nhưng cũng nhận ra chưa chắc anh ta là kiểu người nhẫn nhịn được, đặc biệt là với em. Eo không sao đó chứ?”

Lâm Du nhận ra hàm ý của anh ta.

Cậu bình thản: “Tai nạn giao thông, nhẹ thôi, cảm ơn.”

Lâm Du và Lý Tùy Thanh ngồi trong quán trà hết một buổi chiều, lúc tối về thì cả nhà náo nhiệt hiếm thấy. Còn đang thắc mắc thì Dương Hoài Ngọc nhắc cho cậu biết Lâm Thước sắp về rồi.

Lâm Du: “Về thì về, có khi nào anh ấy đi lâu hơn hai tháng không về đâu?”

“Lần này khác.” Thím hai Từ Tuệ mặt mày rạng rỡ sải chân bước vào khoe: “Lần này gần tốt nghiệp rồi, nó quyết định về Kiến Kinh, sau này sẽ không đi nữa.”

Ngoài sân, Dương Hoài Ngọc đang ngâm đậu, xay thành sữa đậu nành bằng cối đá, cuối cùng mới làm thành miếng đậu hũ trắng nõn. Hiện tại rất ít người còn làm thủ công như thế này. Nhưng khi bà cụ còn sống cái gì cũng thích tự tay làm một tí, nên phụ nữ trong nhà cũng quen. Mỗi dịp lễ tết cũng có không khí hơn.

Dương Hoài Ngọc vừa lấy nước vào chậu vừa nói với Từ Tuệ: “Về cũng tốt, mấy năm nay thằng bé nhớ nhà nhiều.”

“Chị nói đúng lắm.” Từ Tuệ đáp lời, vào trong lấy tạp dề đeo lên rồi nói: “Nó lên đại học cũng theo ngành Thiết kế Mỹ thuật gì đó, bọn em chẳng hiểu, cũng để kệ cho nó làm gì thì làm. Mấy năm nay may mà trong nhà còn Lâm Hạo, bố nó cũng đỡ việc.”
Lâm Du thấy Dương Hoài Ngọc bê chậu vất vả quá liền vén tay áo l3n định giúp.

Thế mà bị cô tát bép vào cánh tay, xua đuổi: “Đi ra đi ra, với cái sức mèo quào đấy của anh ấy à, đừng có phá thêm.”

“Con phá thêm hồi nào.” Lâm Du câm nín, “Con muốn giúp mà.”

“Tiểu Du à.” Từ Tuệ đứng cạnh cười cậu, “Mấy chuyện này con đừng nhúng tay vào, con nhìn lại tay chân mình đi, việc bên ngoài đã đủ bận rồi, mà eo con vẫn chưa khỏi hẳn nữa.”

Bị cả hai người phụ nữ đồng lòng ghét bỏ, Lâm Du không ở lại rước nhục thêm nữa, cậu lôi ghế ra sân ngồi chơi.

Dương Hoài Ngọc lại đuổi cậu, “Đừng có ngồi ngoài đó hóng gió lạnh, vào phòng đi.”

Lâm Du không chịu, cậu cứ ngồi yên cạnh chỗ Dương Hoài Ngọc đang bận rộn, nói rất nghiêm túc: “Mẹ, xa thơm gần thối là có thật đúng không? Sao con thấy giờ càng lúc mẹ càng chê bôi con vậy?”
“Con cũng biết thế cơ đấy.” Dương Hoài Ngọc quở.

Mái tóc cô được chải vuốt gọn gàng, mấy năm nay gia đình không gặp sóng gió lớn, Lâm Du cũng cố gắng để cô được vui vẻ yên lòng, phiếu làm đẹp khách hàng tặng, vé trải nghiệm suối nước nóng tự cậu mua, nhắc cô rảnh rỗi thì ra ngoài dạo chơi.

Nhưng nếp nhăn vẫn lẳng lặng hằn lên đuôi mắt cô.

May mà mọi vọng ước của Lâm Du đều không bị phụ lòng. Tháng năm ban tặng cho sự dịu dàng của cô sâu sắc nhiều thêm. Chấp niệm lớn nhất của Lâm Du, lòng quyến luyến gia đình của cậu đều tìm được chốn đặt chân nơi cô.

Dương Hoài Ngọc xỉa trán cậu bằng bàn tay ướt nước, bảo: “Lúc còn nhỏ con thích quanh quẩn trong nhà, lúc đó đáng yêu chết đi được. Nhưng con cũng phải nhìn xem bây giờ mình bao lớn rồi, còn bám lấy mẹ làm gì nữa? Không thấy mắc cỡ à?”
“Không hề luôn.” Lâm Du xoay sang gọi: “Thím hai, thím nói câu công bằng đi, mỗi lần con đi xa mẹ có nhớ con không.”

“Đương nhiên có rồi.” Từ Tuệ cười mãi không ngừng.

Tính hay so đo thời trẻ của thím hai đã được sửa nhiều. Cả hai đứa con trai đều thành người. Bao năm qua Lâm Du làm gì cũng dẫn dắt Lâm Hạo theo cùng, cô cũng thấy được hết.

Tuy bà cụ đã đi rồi, nhưng gia đình này vẫn như một gia đình.

Từ Tuệ nói: “Cả nhà ai chẳng nhớ con. Con nói con này, khi còn nhỏ yếu ớt bệnh suốt, lúc đó bố mẹ con dồn hết tâm trí vào con. Bây giờ lớn rồi, ra khỏi nhà một chuyến vẫn phải lo lắng con không biết tự chăm sóc bản thân. Lỗ tai của thím hai con phải nghe mẹ con rỉ rả không biết Tiểu Du nhà mình thế nào rồi suốt cả ngày đây này, nói tám trăm lần chưa chịu xong.”

Dương Hoài Ngọc nói Từ Tuệ: “Nó đã ấu trĩ rồi em còn ấu trĩ theo nó à.”
Thấy Lâm Du vẫn chưa chịu đi, cô lại bảo: “Anh con sắp về rồi đấy, con muốn bị cảm à?”

Lời uy hϊếp rất thô bạo nhưng hữu dụng.

Lâm Du: “Rốt cuộc ai mới ấu trĩ chứ.”

Từ Tuệ: “Tiểu Du, thím hai bày cho con này, con nhanh tìm cho mẹ cô con dâu đi, thế thì mẹ con không rảnh lải nhải con nữa đâu.”

Lâm Du: “Trong nhà con là nhỏ nhất, Lâm Hạo Lâm Thước còn chưa có gì, con không vội.”

“Lâm Thước có bạn gái rồi.” Từ Tuệ cười rất vui vẻ, “Gửi tin về từ sớm, đặc biệt báo lần này dẫn cả bạn gái về cùng.”

Lâm Du gác cằm lên lưng ghế, “Không biết là đời bạn gái thứ mấy rồi, chắc không ạ?”

“Mẹ thấy chắc là ổn.” Dương Hoài Ngọc cũng hùa theo, cô nói: “Từ cấp hai Lâm Thước đã yêu sớm, đến giờ chị vẫn nhớ cảnh nó bị chú hai đuổi đánh chạy tán loạn khắp sân. Nhưng đây là lần đầu nói sẽ dẫn bạn gái về nhà nhỉ, chị thấy chắc là hết ham chơi rồi.”
Từ Tuệ cũng nói: “Nó bảo đảm với bố nó rồi, lần này nghiêm túc.”

Lâm Du nghe hai người nói từ chuyện bạn gái Lâm Thước đến kết hôn sinh con, cuối cùng vòng về chuyện hôn nhân của mấy đứa nhỏ trong nhà.

Từ Tuệ cũng chẳng ngại Lâm Du đang ở ngay cạnh, cô hỏi nhỏ Dương Hoài Ngọc: “Hai người định thế nào vậy, sau này anh cả của bọn Lâm Du kết hôn thì bên mình lo liệu hay phía Tây Xuyên?”

“Phía Tây Xuyên mình đâu có lo thay được.” Dương Hoài Ngọc nói, “Nhưng chị với bố Lâm Du chắc chắn phải theo sát chuyện cưới xin của nó, cũng là tấm lòng cha mẹ, phải lo liệu chu toàn cho nó. Sau này nó có con có cái rồi, mới xem như anh chị không phụ tình nghĩa với vợ chồng Viễn Sơn.”

Có lẽ là Lâm Du đã im lặng quá lâu, Từ Tuệ hỏi cậu: “Sao đấy? Ngơ ngẩn chuyện gì?”

“Không có gì ạ.” Lâm Du cười cười, đột nhiên hỏi Dương Hoài Ngọc: “Mẹ này, nếu không kết hôn thì sao?”
“Không kết hôn gì cơ?” Dương Hoài Ngọc ngơ ra, “Ai không kết hôn?”

“Con.” Lâm Du nhìn thẳng vào mắt Dương Hoài Ngọc, “Con nghĩ tới chuyện này từ rất lâu trước đây rồi. Cả đời này con không hề có ý định kết hôn, chỉ chưa kịp nói cho bố mẹ biết thôi.”

Ánh mắt cậu quá nghiêm túc, Dương Hoài Ngọc không cách nào xem như cậu chỉ buột miệng nói bừa.

Con trai cô từ nhỏ đã có suy nghĩ và tính toán của riêng mình.

Dương Hoài Ngọc không phản ứng như trong tưởng tượng, cũng không nói thẳng những câu như người nào mà chẳng cưới xin này nọ.

Cô chỉ hỏi Lâm Du rất dịu dàng rằng: “Vậy con có thể cho mẹ biết là tại sao không?”

Lâm Du lắc đầu, cậu nói: “Bố mẹ cũng nói rồi đấy thôi, con lười nhác ù lì, ai xúi quẩy lắm mới cưới phải con, nên thôi không hại đời người khác nữa.”

Dương Hoài Ngọc ngập ngừng muốn nói gì.
Lâm Du cất tiếng chặn cô ngay tại chỗ, “Lại định chê con ạ? Con có thể nộp tiền gạo mỗi tháng mà. Tới bữa con ăn ít chút, mẹ với bố nuôi mình con chắc không tới nỗi vất vả.”

Dương Hoài Ngọc đánh cho, “Muốn tôi tức chết mà.”

Câu chuyện trôi qua như thế.

Xem như Lâm Du tiêm trước một mũi dự phòng cho người nhà, cậu biết chắc chắn mẹ sẽ nói với bố, chỉ không biết bố già sẽ phản ứng thế nào thôi.

Nhưng Lâm Du còn chưa kịp thăm dò gì thì đã có chuyện tìm đến cửa.

Mãi đến khi chuyện đã rồi, cậu vẫn chưa nắm rõ được đầu cua tai nheo ra sao.

Hôm đó Lâm Thước nói dẫn bạn gái ra ngoài chơi, Lâm Du đang rảnh, làm trọn chức trách người bản địa để gợi ý mấy điểm đến thú vị.

Cậu ở lại Ý Linh Lung, đẽo gọt phôi gỗ mà khách đặt từ trước tết.

“Đứa nào là Lâm Du đâu?! Ra đây cho bố!” Khi tiếng quát tháo này vang lên trước cửa, Lâm Du ngẩng đầu nhìn ra,
Cậu thấy một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám.

Gã mặc chiếc áo khỉ tay trần giữa tiết trời còn se lạnh này, lưng hùm vai gấu, đầu đinh, tay xách theo cây gậy.

Lâm Du nghĩ là người tới kiếm chuyện, ngăn nhân viên đang định bước ra lại, đặt đồ trong tay xuống đích thân bước tới.

Mấy năm nay có loại người nào mà cậu chưa từng giao tiếp đâu, cũng chẳng phải lần đầu gặp chuyện này.

“Ai bảo anh đến đây?” Lâm Du đứng trên bậc thang trước cửa hỏi.

Đối phương nhìn nhìn rồi chỉ vào cậu nói: “Tao không gây sự, mày gọi Lâm Du ra đây, nghe nói nó là ông chủ của Ý Linh Lung này. Hôm nay bố mày phải dạy cho nó một bài học.”

Lâm Du nhíu mày, cậu nói: “Là tôi đây.”

“Mẹ mày lừa ai đấy hả.” Đối phương dộng cây gậy xuống đất, lia mắt quan sát cậu, “Nghe cho rõ đây, tao tìm tình nhân của thằng chó chết Lý Tùy Thanh, hai thằng đàn ông không biết nhục bâu vào nhau. Không lẽ mày muốn thử?”
Sắc mặt Lâm Du lạnh đi, hôm nay Lý Tùy Thanh vốn không có mặt ở đây.

Lâm Du đứng sừng sững đó, bước xuống một bậc, lặp lại: “Tôi chính là Lâm Du mà anh hỏi, là ông chủ của Ý Linh Lung. Nhưng anh còn ăn nói khó nghe như thế nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Đầu tiên gã kia không tin, nhưng ngắm nghía Lâm Du một hồi lâu rồi cuối cùng nhổ toẹt một bãi nước bọt bảo: “Đệt, mẹ kiếp là mày thật rồi.” Gã gật đầu rồi bảo, “Được, tìm được rồi thì dễ thôi.”

Gã đầu đinh vẫy tay với phía sau, bảy tám tên cầm gậy gộc chờ bên kia đường chạy sang.

Gã hô: “Đập cho tao!”

Sau đó cả bọn cùng xông vào cửa hàng.

Lâm Du để mặc cả đám xô vai mình để nhào vào trong, để mặc tiếng bàn ghế gãy đổ thủy tinh vỡ nát vang lên.

Cậu nhìn gã đầu đinh, nghiêng đầu dặn nhân viên đang hoảng loạn: “Không sao, ra ngoài hết đi, để bọn họ đập.”
Cậu nhân viên luống cuống: “Ông chủ nhỏ…”

Người xung quanh càng lúc càng đông, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cửa hàng. Có người thường ngày hay tới lui với cậu định hỗ trợ, bị Lâm Du ngăn lại. Đây là một đám côn đồ, cậu không muốn liên lụy người vô tội.

Khoảng mười phút sau, trận đập phá dừng lại, cả cửa hàng tan hoang.

Gã đầu đinh đá vào cái ghế gãy, lên tiếng: “Hôm nay tới đây tha cho mày. Nhưng mày nhớ cho kỹ, đừng để tao thấy mặt. Nếu không tao không để yên cho mày và thằng Lý Tùy Thanh đâu!”

Lâu Thành nhướng mày, “Thế hả?”

Cậu nói: “Vậy cũng xin anh nhớ kỹ, hôm nay Ý Linh Lung chúng tôi bị người khác đập biển hiệu, nhất định sẽ trả lại gấp trăm.”

Lâm Du để vài người lại cửa hàng tổng kết tổn thất rồi mình cậu vội vàng chạy về nhà.

Lúc đó là đầu giờ chiều, vừa tới cửa đã thấy Lâm Mạn Xu đang hối hả chạy ra, cô túm lấy cánh tay Lâm Du lôi ra ngoài, miệng giục liên hồi: “Đi đi đi, khoan đừng vào nhà, hôm nay có người đến nhà gây sự.”
Lâm Du sững người, cậu sự chính chuyện này đây nên mới nhanh chóng về xem thử.

Cậu vội hỏi: “Không sao chứ ạ? Có ai bị thương không cô?”

“Trong nhà đương nhiên không sao rồi, có con mới có sao ấy.”

Cô vừa dứt lời thì tiếng gầm giận dữ vọng từ trong ra, “Mạn Xu, em buông nó ra cho anh! Bảo nó vác mặt vào đây!”

Lâm Du nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô út, rồi chuyển hướng sao Lâm Bách Tòng đang đứng trong sân sau cánh cửa.

Cậu sải chân bước vào.

“Bố.” Lâm Du gọi.

Sắc mặt Lâm Bách Tòng rất nặng nề, dạng âm u trước khi bão tố kéo đến. Bao năm nay Lâm Du thấy bố già tức giận rất nhiều lần rồi mà thấy sắc mặt này tim vẫn thình thịch.

“Bố.” Lâm Du lại gọi lần nữa.

Lâm Bách Tòng: “Con còn mặt mũi gọi bố à.”

Câu này không nặng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Lâm Du thót tim.
Năm ấy khi cậu công khai, mưa to như trút nước, cậu quỳ trước cửa, Lâm Bách Tòng cũng vẻ mặt này, cũng nói con còn có mặt mũi gọi bố à.

Vị đắng chát dâng lên trong cổ họng, thậm chí cậu còn không suy nghĩ nổi, không biết cụ thể điểm nào có vấn đề.

Lâm Bách Tòng giải đáp thắc mắc cho cậu, chú lên tiếng: “Giỏi, con giỏi lắm. Bây giờ con thông minh tuyệt đỉnh, không chỉ biết rào đón với mẹ trước, không kết hôn, không kết hôn tức là con làm xằng làm bậy với đàn ông à!”

Lồng ngực cậu nghẹn ứ, môi mấp máy chẳng thành tiếng.

Gió bỗng lạnh buốt, lạnh đến làm tay chân cậu không nhúc nhích nổi, mặt cắt không còn hột máu.

Sự im lặng của Lâm Du chọc giận Lâm Bách Tòng. Chú đã mong đợi đứa con trai này sẽ nói không có, nhưng chú đã thấy rõ ràng, đang là sự im lặng thay lời thừa nhận.
“Hư đốn!” Lâm Bách Tòng ho khù khụ.

Lâm Du định đỡ chú nhưng bị hất ra.

Lâm Bách Tòng: “Con biết sai chưa?”

Lâm Du cắn răng, lắc đầu: “Con không sai, thích đàn ông có gì là sai?”

“Chát!” Một tiếng đinh tai.

Nửa bên mặt Lâm Du lập tức hằn rõ năm dấu ngón tay, khóe môi cũng rách làm máu chảy ra.

Có thể thấy được cái tát này mạnh tay đến độ nào.

Lâm Du nghiêng đầu, đưa mu bàn tay lên lau miệng, tai ù đi.

Cậu đứng thẳng lưng, cụp mắt nói: “Bố, xin lỗi.”

Xin lỗi, số mệnh đã định con sẽ khiến hai người thất vọng.

Đây là sự áy náy luôn đè nặng trong đáy lòng cậu, chưa từng tan biến.

Ngón tay Lâm Bách Tòng run run, suốt một đời này số lần chú ra tay với Lâm Du cực kỳ ít ỏi. Chú không phải một người cha giỏi biểu đạt, khi còn nhỏ cậu đau ốm triền miên, rồi lại hiểu chuyện như vậy, thấy mà đau lòng, làm sao nỡ xuống tay.
Nhưng chú ngàn vạn lần không ngờ, đứa nhỏ luôn im hơi lặng tiếng này, mỗi một lần nó ném cho quả bom đều đến độ long trời lở đất.

Lâm Bách Tòng nhìn thẳng Lâm Du hỏi: “Lý Tùy Thanh đó tốt đến vậy à? Đáng cho con dẫn về nhà mỗi ngày, tìm chỗ cho nó ở, đáng cho con bất chấp mọi thứ, cả cha mẹ cũng không cần nữa?!”

Lâm Du nghẹn ngào lắc đầu, “Không phải.”

Không phải Lý Tùy Thanh, nhưng Lâm Du không dám, cái tên đó sẽ khiến tội ác này phải gánh thêm tầng ý nghĩa người đời khó chấp nhận.

Cậu không sai, anh cậu lại càng không.

Lâm Bách Tòng: “Con còn định xảo biện vì nó à?! Người ta tìm đến tận nhà rồi, con có đầu óc không vậy! Hả? Nó giấu con nghe lời bố nó đi xem mắt, đi tìm phụ nữ, con thì sao? Không kết hôn, vì một thằng đàn ông, chỉ vì một thằng đàn ông! Tiền đồ không màng cả mạng cũng thí luôn phải không?! Hả?!”
Nước mắt Lâm Du lặng lẽ tràn ra khỏi bờ mi. Cậu nhắm mắt cố gắng nhẫn nhịn, mà nước mắt vẫn rơi xuống từng giọt.

Đã mười tám gần mười chín tuổi rồi, đã có kinh nghiệm và năng lực để gồng gánh gia đình rồi, dáng vẻ nhẫn nhịn nỗi đau này làm Dương Hoài Ngọc đứng cách đó không xa vốn đã đau lòng như cắt xót xa đến cực điểm, cũng khiến Lâm Bách Tòng ngừng chất vấn.

Lâm Du cứ tưởng điều hai người sẽ hỏi là tại sao cậu lại thích đàn ông, tại sao không thể bình thường một chút.

Nhưng đến cuối cùng, điều cha mẹ quan tâm nhất vẫn là con vì một thằng đàn ông có vẻ chẳng yêu con là mấy mà bất chấp mọi thứ, cuối cùng con phải làm sao? Sống như thế nào đây?

Điều đau đớn nhất trên thế gian chẳng gì hơn cứa một nhát vào tim người thân yêu nhất. Ai cũng rất đau, nhưng cũng đành bất lực.
Lý Tùy Thanh không muốn đi xem mắt, nói thẳng với cô gái là mình không thích phụ nữ. Cô ta điều tra đến chỗ Lâm Du có quan hệ mật thiết với Lý Tùy Thanh thời gian gần đây, hiểu lầm cứ thế mà thành. Kẻ gây chuyện là anh họ của cô ta, bản thân gã chẳng phải người đàng hoàng gì. Gã đến tìm Lâm Du, tạo ra mọi chuyện ngày hôm nay.

Bên tai là tiếng Dương Hoài Ngọc vừa khóc vừa kéo cậu khuyên: “Tiểu Du, nhất định phải thích một người đàn ông sao con, nhận lỗi với bố trước đã được không?”

Lâm Thước và cô bạn gái không biết về từ bao giờ cũng hối hả chạy đến.

Lâm Thước định xông đi ngay tại chỗ: “Mẹ kiếp, ông đi tìm tên họ Lý đó tính sổ!”

“Tiểu Du à, con mới quen biết nó được bao lâu đâu, không đáng đâu con.”

“Lâm Du, đừng quậy nữa, em định làm bố mẹ tức chết vì tên Lý Tùy Thanh đó à?”
“Lâm Du…”

Ồn quá, Lâm Du cảm thấy thật hoang đường, thấy hơi khó chịu, cảm giác như định mệnh đã sắp sẵn.

Quanh quanh co co, kết quả vì một Lý Tùy Thanh mà khiến cậu công khai với gia đình.

Sau cùng Lâm Du nghe thấy tiếng mình nói: “Bố mẹ, về Lý Tùy Thanh từ đầu tới cuối chỉ là hiểu lầm, nhưng con thật sự, thích đàn ông.”

Dương Hoài Ngọc ôm mặt khóc không thành tiếng.

Lâm Bách Tòng nhìn cậu, như muốn nhìn xuyên đứa con trai khiến mình tự hào tột bậc, rồi cũng đau đến không tả nổi thành lời.

“Là ai?” Lâm Bách Tòng hỏi, “Kẻ khiến con không tiếc làm tất cả mọi người đau lòng, thừa nhận thích đàn ông lại không nhắc tên đó là ai, không phải Lý Tùy Thanh, vậy thì là ai?”

Sống lưng Lâm Du vẫn thẳng tắp, rõ ràng đã đến giới hạn mà vẫn ngạo nghễ chống chọi.

Lâm Bách Tòng nổi trận lôi đình, “Không nói? Tôi là bố anh đấy, anh không thích ai thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận, rốt cuộc là ai? Anh cứ cứng đầu cứng cổ đó đi! Cùng lắm Lâm Bách Tòng tôi xem như chưa từng có đứa con trai này, đánh chết anh là xong!”
Lâm Bách Tòng định ra tay.

Ngay lúc ấy có người bước vào cửa, giữa thời khắc hỗn loạn này chỉ mình Lâm Hạo chú ý thấy.

“Anh cả! Sao anh về muộn thế.” Lâm Hạo chạy tới cạnh Văn Chu Nghiêu nói: “Anh mau vào nói Lâm Du đi, nó nói với bác cả mình thích, thích đàn ông. Bác cả định đánh chết nó kìa.”

Giải quyết xong việc ở Tây Xuyên, Văn Chu Nghiêu chạy vội về sớm một ngày đã thấy rõ tình hình trong sân.

Lâm Bách Tòng cầm gậy muốn đánh xuống người Lâm Du. Dương Hoài Ngọc nước mắt giàn giụa. Từ Tuệ, Lâm Thước, tất cả mọi đều đang ngăn cản. Khung cảnh hỗn loạn.

Còn người ở trung tâm, chậm rãi nói bằng giọng nhẹ hẫng: “Nếu có thể khiến bố mẹ hết giận, bố, con tình nguyện để bố đánh chết con.”

Câu này ít nhiều có thật lòng, đã đâm thẳng vào tim người làm cha mẹ.
Lâm Bách Tòng làm sao nghe lọt được câu này, lửa giận bốc l3n đỉnh đầu, mặt đỏ bừng đến sa sầm.

Cơn giận l3n đỉnh điểm, chú chụp lấy ấm trà trên bàn đá cạnh đó ném tới.

“Cốp!” một tiếng, trúng vào trán người chắn giữa.

Văn Chu Nghiêu chắn trước mặt Lâm Du, để máu chảy xuôi xuống men theo xương chân mày. Anh nắm tay Lâm Du, nhìn Lâm Bách Tòng đang sững sờ, nói: “Chú Lâm, là con. Là con lôi kéo em ấy, cũng là con, nhất mực đòi em ấy ở bên con.”

Tất cả mọi người bàng hoàng.

Anh cả nhà họ Lâm trước nay luôn giữ vững nền nếp gia đình vừa mới nói gì vậy?

_________________________________

Tự dưng đang lúc nước sôi lửa bỏng bố già nghĩ trong đầu cái câu ném bom đó chi làm mọi sự hài ngang…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN