Nhà Có Điêu Phu - Chương 11: Cứ chờ xem
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Nhà Có Điêu Phu


Chương 11: Cứ chờ xem


Edit: Cesia

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Điệp Y nhìn thoáng qua Minh Thanh nói, “Lại đây.” Minh Thanh hoàn hồn đáp lại một tiếng liền vội vã đi tới.

Cổ Hạo Nhiên vừa thấy nhất thời bất mãn nói, “Minh Thanh, ngươi đang làm gì, không có nghe thấy bổn thiếu gia gọi ngươi? Ngươi có phải không biết ở chỗ này ai mới là lão đại không? Lại đây, ta còn đang chờ thức ăn ngươi bưng tới.”

Minh Thanh nhất thời sững lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt không có biểu tình gì của Điệp Y, lại nhìn vẻ mặt đang tức giận của Cổ Hạo Nhiên, cùng đang đứng bên cạnh xem diễn Phong, lập tức đối với Cổ Hạo Nhiên gượng gạo cười một cái, sau đó xẹt đến bên Điệp Y vẻ mặt nịnh nọt nói, “Thiếu phu nhân có gì phân phó, Minh Thanh nhất định kiệt lực làm tốt. A, thiếu phu nhân, mấy thứ trái cây này vừa mới rửa xong, ăn vào rất tốt cho da, thiếu phu nhân trước nếm thử.”

Phốc, một tiếng cười cực khẽ truyền đến từ bên cạnh của Cổ Hạo Nhiên, Phong còn không chờ cho Cổ Hạo Nhiên kịp nổi cáu đã nhảy dựng lên nói, “Thiếu gia, tôi còn có việc cần phải đi trước xử lý.” Lập tức nhanh chân bỏ chạy, khi đi ngang qua Điệp Y còn không quên dừng lại, cung kính chào một tiếng, “Chào buổi sáng thiếu phu nhân.”

Bên cạnh Cổ Hạo Nhiên mặt đã muốn xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn mau chân mau tay đào tẩu Phong, lại trừng mắt về phía bán chủ cầu vinh Minh Thanh, Minh Thanh vẻ mặt trấn định nhìn Điệp Y, tay lại để ở phía sau cố gắng hành lễ với Cổ Hạo Nhiên, hai vị chủ nhân muốn chính mình chọn, nhìn thế nào cũng thấy đứng về phía Điệp Y là đúng, thủ đoạn kia quả thật rung động a, về phần thiếu gia nhà mình trước cứ gác sang một bên cũng không chết người được.

Cổ Hạo Nhiên không thấy động tác của Minh Thanh thì thôi, vừa thấy khí giận lại bốc lên, lộn một vòng đứng lên liền phóng về phía Điệp Y, vài bước đã vọt tới bên cạnh Điệp Y túm lấy Minh Thanh quát, “Hảo ngươi cái Minh Thanh, cư nhiên dám ăn cây táo rào cây sung, ta…. Ô.” Còn chưa kịp nói hết đã bị Điệp Y nhét một trái hồng nhỏ vào miệng.

Cổ Hạo Nhiên nhất thời ngậm miếng trái cây trong miệng trợn trừng mắt nhìn Điệp Y, Điệp Y nhìn hắn nói, “Ta tìm Minh Thanh có việc.” Vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một trang giấy, đưa cho Minh Thanh nói, “Chiếu theo bản vẽ này tìm cho ta nhất kiện vũ khí, ta cần dùng.”

Cổ Hạo Nhiên liếc nhìn trang giấy, mặt trên vẽ một loại vũ khí dáng vẻ tương tự như chủy thủ, Minh Thanh lên tiếng đáp ứng, tiếp nhận trang giấy vừa định chạy, cánh tay đã bị Cổ Hạo Nhiên bắt lấy, Điệp Y tiếp lấy mâm trái cây trong tay của Minh Thanh, hướng Cổ Hạo Nhiên nói, “Buông hắn ra.”

Cổ Hạo Nhiên nuốt xuống quả hồng trong miệng tức giận nói, “Dựa vào cái gì, ta giáo huấn gã sai vặt của ta, ngươi cũng quản.”

Điệp Y bóc lấy một miếng trái cây không biết tên là gì nói, “Ngươi không phải muốn ta cùng ngươi ăn.” Vừa nói vừa nâng tay lên đưa tới bên môi Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên giật mình, Minh Thanh cảm giác được cánh tay buông lỏng, lập tức lách người thoát ra chớp một cái chạy mất dạng, Cổ Hạo Nhiên quắc mắt trừng Điệp Y vài lần, mới vẻ mặt đề phòng há mồm ra ăn, Điệp Y cũng không lý hắn, liền giống như ngày đó đút cho Cổ Hạo Nhiên ăn cá sống, một miếng cho Cổ Hạo Nhiên một miếng cho chính mình, hai người đứng bên cạnh mạn thuyền, dưới ánh bình minh chiếu rọi thiếp một vầng sáng lên hai thân ảnh tuyệt mỹ, hảo một bức họa mỹ nam mỹ nữ ân ái.

Kham kham ăn hết nửa khay trái cây Điệp Y nhân tiện nói, “Ta ăn no rồi.” Vừa nói vừa bưng mâm trái cây định rời đi, Cổ Hạo Nhiên xẹt một cái che ở phía trước Điệp Y gầm lên, “Ta còn chưa có ăn no.”

Điệp Y liếc Cổ Hạo Nhiên một cái nói, “Ngươi có ăn no hay không liên quan gì đến ta? Ta chỉ nói cùng ngươi ăn, không có nói còn phải phụ trách ngươi ăn no.” Dứt lời đem mâm trái cây đang cầm trong tay nhét vào tay của Cổ Hạo Nhiên, xoay người bước đi.

Cổ Hạo Nhiên trên mặt hết xanh rồi lại trắng, nửa ngày khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười hưng phấn cùng lãnh khốc khi phát hiện đối thủ, kiềm nén cơn thịnh nộ chậm rãi nói, “La Điệp Y, chúng ta cứ chờ xem.”

Thuyền lâu ngày đêm không ngừng cấp tốc lên đường, chạng vạng ngày thứ ba rốt cuộc đuổi tới Phần Châu, Cổ Hạo Nhiên nhìn Minh Thanh, Phong, Linh, Liễu, Hành năm người đều đứng ở phía sau Điệp Y, hai má sớm đã tiêu mất ứ thanh, vẻ mặt nhất thời trắng lộ ra hồng, hồng lộ ra xanh, cặp mắt nheo lại nhìn năm người nói, “Chọn tốt lắm, nhưng đừng đứng sai vị trí.”

Đứng ở đầu Minh Thanh vội nói, “Có cái gì cần chọn, đi theo thiếu phu nhân chẳng khác nào đi theo thiếu gia ngài không phải sao? Chúng tôi tôn trọng thiếu phu nhân, chính là xem ở thiếu gia mặt mũi a.”

Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, mấy tên này từ nhỏ đã đi theo hắn, trong lòng nghĩ cái gì chẳng lẽ hắn còn không biết sao, sau màn kinh người chạm trán với thủy phỉ kia, hộ vệ của hắn cả đám đều đem Điệp Y làm lão đại, ngược lại đem hắn ném sang một bên, nữ nhân chết tiệt, khắp nơi chống đối hắn, vừa nghĩ tới Cổ Hạo Nhiên càng không bày cho mọi người sắc mặt hòa nhã để xem.

“Thiếu gia, đi thôi, hôm nay người phải về phủ đợi, ngày mai sáng sớm đến thuyền tiếp thiếu phu nhân, đây là quy củ, Minh Thanh, Linh, Hành, cùng rời thuyền với thiếu gia, sáng mai mang theo vài nha hoàn đến.” Phong mỉm cười đẩy Cổ Hạo Nhiên một phen, Cổ Hạo Nhiên trừng mắt liếc Điệp Y một cái mới xoay người đi xuống thuyền đã sớm thả neo ở bến tàu, trên bến tàu đã sớm chật ních người, ai nấy đều tươi cười đầy mặt nghênh đón hắn.

Điệp Y đứng ở đầu thuyền nhìn theo thân ảnh của Cổ Hạo Nhiên giống như chúng tinh phủng nguyệt đứng ở giữa đám người, nổi bật lên hẳn, trên mặt mang theo nụ cười tao nhã khiêm tốn, cử chỉ đúng mực lại cao quý, mọi người đang vây quanh không ai trong mắt không lộ ra vẻ sùng bái kính ngưỡng nhìn hắn, lúc này bộ dáng của Cổ Hạo Nhiên nơi nào còn có vẻ táo bạo, cố tình sinh sự lúc trước. Điệp Y nhíu mày, đây chính là cái tên mấy ngày nay cho nàng ấn tượng tùy tiện, đụng chút phát giận, kỳ quái khó hiểu đó sao?

Bên trong đám người đột nhiên phát ra một trận kinh hô, Cổ Hạo Nhiên nhìn lại, trông thấy Điệp Y một thân minh hoàng phục sức đứng ở đầu thuyền nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng kết hợp với tuyệt sắc dung nhan, khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.

“Trời, đó là thê tử của Cổ tiểu công tử, đẹp quá, làm sao lại có người đẹp như thế?”

“Đúng, đúng đó, chỉ có dung nhan như thế mới có thể xứng với người độc nhất vô nhị như Cổ tiểu công tử.”

“Đẹp quá a….”

“Nương của ta ơi, ta không thể dời đi tầm mắt.”

Cổ Hạo Nhiên nhìn mọi người chung quanh lộ ra ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào Điệp Y đang đứng ở đầu thuyền, không khỏi cố áp chế lửa giận trong lòng, quắc mắt trừng Điệp Y đang nhìn thẳng vào hai mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi dùng khẩu hình nói, “Ngươi cư nhiên dám trước mặt ta câu dẫn người khác.”

Điệp Y đọc ra khẩu hình của Cổ Hạo Nhiên, bộ dạng của nàng trưởng thành như vậy là chuyện của chính nàng, người khác nghĩ như thế nào là chuyện của người khác, cứ nhiên dám lấy người khác gán tội cho nàng, Điệp Y nhìn vẻ mặt căm tức của Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên mặt giãn ra mỉm cười, cánh môi đỏ mộng khẽ mở vô thanh nói, “Vậy thì sao?” Hình ảnh rơi vào ánh mắt của mọi người trên bến tàu, nhất thời khắp cả bến tàu bay đầy những trái tim màu hồng.

Cổ Hạo Nhiên nhìn thấy Điệp Y nở nụ cười đối với chính mình, nụ cười xinh đẹp thanh lãnh tuyệt diễm, nhưng hai mắt đang nhìn hắn vẫn lạnh lùng, đôi mắt không khỏi nhuốm lạnh một chút, khóe môi nháy mắt giơ lên, tạo thành một nụ cười tà mị như chính như tà, nhìn trở lại Điệp Y, cả người trong nháy mắt phóng xuất ra vạn chủng phong hoa, chói lọi như sao. Chung quang vốn nghe nói hôm nay Cổ Hạo Nhiên nghênh thú tân nương về nhà, cho nên toàn bộ bến tàu đều đứng đầy nghẹt người, lúc này chỉ nghe thấy vô số tiếng thét chói tai, toàn bộ nữ tử, đại thẩm có mặt ở đây phương tâm đều bốc lên bởi vì nụ cười có một không hai trong thiên hạ của Cổ Hạo Nhiên.

Trên thuyền lâu, dưới bến tàu, Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y đối mặt với nhau cười, khí chất nhất nhu nhất cương, đồng dạng xuất sắc dung nhan, rung động toàn bộ bến tàu Phần Châu, nữ thống nhất nhìn về phía Cổ Hạo Nhiên mắt bốc ra ánh sao, nam tử nhất phương hướng toàn tụ về phía Điệp Y chảy nước miếng, khoảnh khắc “Thâm tình” ngưng tụ trong mắt mọi người bị tự động chuyển hóa thành màn ảnh kinh điển tình yêu, bị toàn bộ đại lục tôn sùng là khoảnh khắc khó quên nhất.

Đứng ở bên cạnh Cổ Hạo Nhiên một nam tử tuấn lãng mặc lam sắc trường sam, nâng mắt nhìn xem Cổ Hạo Nhiên lại nhìn xem Điệp Y, trong mắt chợt lóe sáng nhìn về phía Minh Thanh, Minh Thanh khóe miệng co giật hắc hắc lộ ra một nụ cười xán lạn, nghiêng đầu sang bên, đứng ở bên cạnh Linh cùng Hành cũng quay đầu nhìn nhau, trong mắt ngoại nhân đây chính là một màn tình thâm như hải, đẹp không sao tả xiết, nhưng trong mắt ba người ở đây, mùi thuốc súng trên người hai người thật sự không phải nồng nặc bình thường, có chỗ nào gọi là khoảnh khắc ấm áp của giây phút tạm xa nhau, căn bản chính là ngươi đến ta đi công kích lẫn nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN