Nhà Có Điêu Phu - Chương 116: Nữ thần ánh trăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Nhà Có Điêu Phu


Chương 116: Nữ thần ánh trăng


Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười nhìn Thục vương, khóe mắt lại không ngừng lướt qua nhìn về ánh đèn phía xa, thoắt sáng thoắt tối giao nhau, nụ cười nơi khóe miệng Cổ Hạo Nhiên càng thêm xán lạn, chậm rãi lui tới sát góc tường.

Thục vương khóe miệng mang theo nụ cười nói với Cổ Hạo Nhiên: “Cổ tiểu tử, đã như vậy thì theo bổn vương hồi vương phủ để dễ cho việc thương lượng, bổn vương tin giữa chúng ta sẽ có một kết quả vui vẻ.” Vừa nói vừa làm tư thế mời với Cổ Hạo Nhiên, điều này đối với Cổ Hạo Nhiên mà nói tuyệt đối là trọng đãi rồi.

Cổ Hạo Nhiên trên mặt mang theo nụ cười, đối với việc Thục vương gấp như vậy đã “mời” mình về vương phủ, hiểu rõ tới không thể hiểu rõ hơn, đương gia Cổ gia hắn, nếu khống chế hắn trong Vương phủ, cả Cổ gia không đàm phán cùng hắn cũng phải đành phải đàm phán, thế lực của Cổ gia như thế nào trong lòng lão tử này hiểu rõ hơn ai hết, tuy nói bây giờ đang ở Ảnh Thúc, nhưng căn cơ thế nào người có mắt nhìn đều hiểu rất rõ, hợp tác với nhà họ tuyệt đối có lợi hơn nhiều so với trở thành kẻ địch của họ, món hời này có ai không biết tính.

Khóe mắt Cổ Hạo Nhiên quét nhìn tứ phía, khóe miệng lại vừa mỉm cười vừa nói: “Thục vương lo gì, lẽ nào ta còn có thể chạy được sao, đã muốn hợp tác vậy nhất định phải có thành ý, ta thấy thành ý như vậy vẫn chưa đủ a.”

Trên mặt Thục vương mang theo nụ cười nhàn nhạt, một chút cũng không lộ ra cách nghĩ thật sự trong lòng, mỉm cười nói: “Thành ý là từ từ tạo nên, bổn vương tin giữa chúng ta nhất định sẽ có thứ đó, nhưng mà, bây giờ trời đã tối rồi, đối với khách của bổn vương, bổn vương đương nhiên tận tình chiêu đãi, tuyệt đối sẽ không mất thân phận.” Nói xong vẫy tay một cái người phía sau liền bức tới gần Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên thấy thế tới mạnh mẽ của Thục vương, biết Thục vương đây là đang cưỡng chế mình trong tay hắn, sau đó cũng không nói gì cũng không phản kháng, mỉm cười đứng yên tại chỗ đợi đám người phía trước toàn thân cảnh giác, không ngờ đám người thấy hắn càng không lộ thần sắc gì càng thêm đề phòng, Cổ Hạo Nhiên bất giác ha ha cười lớn nói: “Thế nào, đây là người của Thục vương sao? Ta thấy không ra làm sao mà.”

Đôi mắt Thục vương sầm xuống hừ lạnh nói: “Cổ tiểu tử, ngươi sẽ biết nhân mã của bổn vương ta rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.” Lời còn chưa dứt một đám người đi về phía Cổ Hạo Nhiên, sắc mặt liền khó coi đều lao về phía Cổ Hạo Nhiên, trong đôi mắt Cổ Hạo Nhiên lấp lánh tia hàn quang, nhuyễn kiếm trong tay bày ra tư thế dễ tấn công nhất.

“Xú tiểu tử, ta biết ngươi sẽ phản kháng.” Lão đại hộ viện trong Thục vương phủ thấy Cổ Hạo Nhiên bày ra một tư thế, liền lớn tiếng gào lên, mau chóng siết chặt kiếm trong tay nhằm về phía Cổ Hạo Nhiên mà công kích, hắn vì thất trách nghiêm trọng, đã để Cổ Hạo Nhiên từ trong phủ chạy thoát, bị Thục vương trừng phạt một trận, nếu không phải là tâm phúc của Thục vương, sớm đã đi gặp Diêm vương lão gia rồi, lần này sớm đã hận Cổ Hạo Nhiên tận xương tủy, cho nên vừa thấy Cổ Hạo Nhiên có chút dị động, liền giành ra tay trước, lúc này rõ ràng là đánh rắn giập đầu, có nhiều đồng bọn chống lưng như vậy, hắn còn có thể chịu thiệt được sao.

Thục vương bên cạnh nhìn tình hình, lúc này cũng không lên tiếng ngăn cản, Cổ Hạo Nhiên trốn khỏi Vương phủ hắn, nếu cứ tính như vậy thì cục tức này tuy nuốt xuống được, nhưng không có khí thế áp chế Cổ Hạo Nhiên, lúc này cho hắn cái giáo huấn, để hắn biết không phải bất kỳ ai cũng đều có thể đắc tội được, cũng dễ cho việc hợp tác sau này xác định địa vị ai chủ ai tớ, cho nên Thục vương đứng bên cạnh mắt mang theo ý cười nhìn mọi chuyện, ngầm đồng ý cho quyết định tự ý này.

Cổ Hạo Nhiên thấy người này mặt đầy nộ khí xông lên trước, còn người bên cạnh hắn nghe hắn la lên như vậy, liền đều động đao lao tới trước, Cổ Hạo Nhiên sắc mặt bất giác sầm xuống nhuyễn kiếm trong tay đưa lên, cùng quản sự Âm Nguyệt mau chóng vai kề vai liền muốn ra tay.

Người hai phe đã giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp giao thủ, đột nhiên, một tia sáng diễm lệ xung thiên, vô số pháo hoa tranh nhau nở rộ, trong nháy mắt cả bầu trời đêm được chiếu sáng như ban ngày, trong đó có vài người không mở nổi mắt, đem cả con phố ở Lí quận đều chiếu sáng vô cùng.

Ngay lúc mọi người đang ngẩn ra, mấy thanh âm vô cùng sắc bén vạch ngang trời đêm phá không bay tới, cùng lúc bắn về phía Cổ Hạo Nhiên đang bị vậy chặt ở giữa, nơi mà phần đông các binh sĩ tập kết, nơi mà Thục vương đứng.

Đôi mắt Thục vương chợt rét hừ lạnh một tiếng nói: “Thật to gan, người Cổ gia thật nể mặt bổn vương, lại dám động thủ ở Lí quận ta, bổn vương muốn xem xem Cổ gia ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh” Mấy mũi tiễn này tuy lực đạo mạnh mẽ, mũi tên cực chuẩn, nhưng trong mắt Thục vương cũng không phải là công phu ghê gớm gì, chẳng qua vừa soi trúng thì bị tên bay qua, không một ai thương vong.

“Không hay rồi, vương gia, trong Vương phủ cháy rồi.” Đại tổng quản Vương phủ nãy giờ cưỡi trên lưng ngựa, do vị trí trên cao nên nhìn tương đối xa, lúc này thấy góc tây bắc đột nhiên lửa sáng rực nửa vùng trời, sắc mặt liền thay đổi, nơi đó đúng là Vương phủ, lửa lớn như vậy, Vương phủ nhất định không biết đã cháy thành cái dạng gì rồi.

Thục vương liền quay đầu nhìn về hướng đó, sắc mặt bất giác lạnh tới cực điểm, lạnh lùng nói: “Nhị tử đi cứu hỏa.” Người được Thục vương gọi là Nhị tử nhị tổng quản của Vương phủ, liền không nói hai lời mang người chạy như bay về Vương phủ.

Tuy Vương phủ đã bị Cổ Hạo Nhiên làm thành một mớ hỗn độn, nhưng sắt thép bên trong vẫn chưa gãy, chỉ cần sửa một chút là có thể dùng được, nếu bây giờ bị cháy sạch sẽ, không chỉ có rất nhiều thứ quan trọng còn trong đó chưa lấy ra, cứ cho là phản loạn cũng sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí, nơi đầu não chỉ huy bị thiêu rụi rồi, thì còn có tư cách và sức mạnh gì mà đi tranh đoạt thiên hạ.

Thục vương nhìn Nhị tổng quản đã đi xa, nửa buổi trời hừ lạnh một tiếng xoay người lại lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên động thủ quá tay, thấy trong ánh đao kiếm cực tiêu sái, giống như dạo chơi nhàn nhã tự tại, nhưng ra tay chiêu nào chiêu nấy lại tàn độc sắc bén, trong nhất thời dựa vào bản lĩnh của lão đại hộ viện, thật vẫn không thể hạ được hắn.

Thục vương bất giác nhướng đôi mày lãnh khốc hạ lệnh: “Bắt sống, tốc chiến tốc thắng cho ta.” Tam tổng quản theo bên cạnh hắn liền mang theo binh sĩ phía sau hắn xông lên, mắt thấy trận thế này, tuy Lí quận là địa bàn của Thục vương, nhưng cũng không thể không cẩn thận, ai biết chuyện xảy ra lần trước có xảy ra lần nữa không, lại để Cổ Hạo Nhiên chuồn mất.

Cổ Hạo Nhiên mặt không đổi sắc tiếp tất cả các chiêu thức, vì hắn ở đoạn trước của cầu treo, trên cầu treo là bị cháy lớn, người không cách nào tiếp cận, cho nên hắn và người của Âm Nguyệt bên cạnh chỉ cần ứng phó với người trước mặt, mà Thục vương lại yêu cầu bắt sống, trong nhất thời tuy khó khăn, nhưng cũng có thể ứng phó được.

“Vương gia, không hay rồi, Phụng nhai bên đó cháy rồi.” Đột nhiên một người cưỡi ngựa nhanh như bay, từ xa đã kêu lên với Thục vương.

Thục vương nhướng mày đưa mắt nhìn, thấy Phụng nhai bên đó khói bốc cuồn cuộn, ẩn ẩn có ánh lửa lập lòe, bất giác sắc mặt càng thêm âm trầm, Phụng nhai bên đó đúng là nơi cách ly toàn bộ bá tánh không có vết thương ở Lí quận, vì nhân số đông, vốn đã tương đối khó quản lý, bây giờ thế lửa ập tới, bá tánh bị cách ly bên đó không phát cuồng lên mới lạ, động loạn lần này lại động tới tất cả người trong Lí quận của hắn a.

Thục vương sắc mặt u ám quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên dằn từng câu từng chữ: “Hảo bản lĩnh, lại dám lẻn vào địa bàn của bổn vương làm ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra bổn vương luôn xem nhẹ môn gia nhà ngươi rồi, nhưng mà cũng tốt, các ngươi bây giờ đã động bao nhiêu thứ của bổn vương, hủy đi bao nhiêu cơ sở của bổn vương, bổn vương sẽ nhằm các ngươi mà đòi lại, bổn vương đem cả Lí quận để cược với bản lĩnh Cổ gia ngươi.”

Đám người đứng bên cạnh Thục vương bất giác đưa mắt nhìn nhau không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, đây rõ ràng là không đi cứu những bá tánh đó, dùng họ để thăm dò Cổ gia rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, tàn độc như vậy thật không hổ là điểu kiện để trở thành nhân vật dũng trí kiệt xuất.

Cổ Hạo Nhiên nghe ngữ điệu lạnh nhạt của Thục vương, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc, đang muốn nói, đột nhiên cảm thấy có gì đó dường như không đúng, sau đó đầu mày chợt động, thần thái trong mắt chợt ngưng trọng, xoay người một cái tránh khỏi công kích từ phía trước, xoay người lại nhìn xéo qua bên, trên mặt đất bên đó có một mũi tên vừa nãy bắn tới đang nằm trên đó, mũi tên bị một đao chẻ thành hai nửa đang nằm giữa đám người.

Cổ Hạo Nhiên nhìn lướt qua một cái, thần sắc ngưng trọng trong nháy mắt liền tan biến, nụ cười nơi khóe môi không còn lãnh khốc nữa, trong nháy mắt lộ ra nụ cười xán lạn chói mắt, sau đó quay sang Âm Nguyệt ra hiệu, chiêu thức cũng không còn tàn độc, chỉ duy trì chống đỡ miễn cưỡng, để công kích của kẻ địch không thể làm mình bị thương là được, bất kỳ chiêu thức khác đều thu lại, dường như trong nháy mắt mọi khí lực đều biến mất.

Thục vương thấy Cổ Hạo Nhiên cũng không nói gì, nụ cười trên mặt khiến hắn lộ ra một vẻ hưng phấn khó nói thành lời, bất giác chau mày liên tục nhìn xung quanh thấy bên cạnh không có gì khác thường, bất giác lạnh giọng ra lệnh: “Còn không bắt được người nữa, thì đừng xuất hiện trước mặt bổn vương nữa.” Người vây kích Cổ Hạo Nhiên liền như ăn phải thuốc kích thích, bạt mạng công kích về phía Cổ Hạo Nhiên.

Thục vương lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên trái phải khó chống đỡ, bất giác cười lạnh nói: “Dám phân cao thấp với bổn vương, thì phải có giác ngộ để mạng lại.”

“Mạng của hắn là của ta, ngươi không có tư cách.” Thục vương vừa dứt lời một đạo thanh âm lạnh lẽo đột nhiên truyền tới, Thục vương soạt cái quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, trong nháy mắt Thục vương đột nhiên gào lên một tiếng liền tránh sang một bên, hai tên hộ vệ luôn theo sát người hắn sắc mặt liền thay đổi, không kịp phản ứng gì, chỉ kịp dịch người sang một bước chắn phía trước Thục vương.

Không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, chỉ thấy tên hộ vệ chắn trước người Thục vương, từ từ ngã xuống, mà lúc này Thục vương mới nhảy nghiêng qua, người theo bên cạnh Thục vương liền biến sắc, sắc mặt Thục vương tương đối khó coi quét mắt nhìn người ngã xuống một cái, chỉ thấy chính giữa trán của tên hộ vệ một ám khí vừa giống ám tiễn lại vừa không giống ám tiễn, đang cắm chặt ở đó, còn nơi nó bắn trúng không có bao nhiêu vết máu.

Trong nháy mắt phía trước và sau Thục vương vây kín toàn là người, Thục vương sầm mặt nhìn người từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, thế tới của tiễn vừa nãy quá nhanh mà còn không chút thanh tức gì, đợi lúc hắn nhìn thấy thì đã có thể lấy mạng hắn rồi, nếu không có hộ vệ bán mạng chắn đỡ, tiễn này đã lấy mạng của hắn, ở trước mặt nhiều người như vậy, lại còn có thể nhằm vào hắn dễ dàng như vậy, Thục vương lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.

Trong bóng tối một đạo thân ảnh từ từ hiện ra, dáng người cao gầy, thần tình được làm từ băng, da thịt được làm từ tuyết, trái tim làm từ kim cương, vẻ đẹp thanh lạnh tuyệt diễm đó trong ánh lửa vạn phần mỹ diễm, vạn phần lãnh khốc, vạn phần câu hồn đoạt phách.

Trong nhất thời ngoài những người vây chặt Cổ Hạo Nhiên ra, còn lại đều ngẩn ra nhìn chằm chằm vào nữ tử như tinh linh dưới đêm trăng này, cao quý như vậy, thanh lạnh như vậy, giống như nữ thần ánh trăng giáng lâm, không mang theo khí tức của nhân gian, không mang theo thất tình lục dục của nhân loại, từ trong bóng đêm toát ánh sáng của nàng.

“Ngươi là ai?” Thục vương lạnh lùng nhìn sự xuất hiện của nữ nhân này, không có vẻ kinh diễm như những người khác, ngược lại vô cùng cảnh giác nhìn nữ nhân này, hắn nhìn thấy trên người nàng không phải là vẻ đẹp, không phải là cao quý, mà nhìn thấy chỉ có khủng bố, chỉ có tuyệt tình, chỉ có huyết tanh.

Nữ tử đi ra từ trong sắc đêm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái cũng không trả lời một câu nào, chỉ băng lạnh nhìn chằm chằm về phía Cổ Hạo Nhiên đang bị vây đánh, Cổ Hạo Nhiên trong nhất thời nghe thấy câu nói đó, lúc này không ngẩng đầu, nụ cười xán lạn trên mặt càng thêm xán lạn, nói bằng khẩu hình: “Điệp Y, nàng tới rồi.”

Đôi mắt Điệp Y chăm chú nhìn Cổ Hạo Nhiên, sau khi đọc ra khẩu hình của Cổ Hạo Nhiên, nửa buổi trời mỉm cười nhàn nhạt nói: “Ta tới rồi.”

Còn tiếp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN