Nhà Có Điêu Phu
Chương 17: Minh đấu
*****
Điệp Y lười đáp lại hắn, trên bàn nhất thời trở nên lãnh thanh, Cổ Hạo Dương lắc đầu nói, “Đồ không lương tâm, haizzz, trước kia tại sao ta không nghĩ ra được chiêu này? Mất công để tên tiểu tử kia đắc ý nhiều năm.”
Cổ Hạo Thanh buông đũa nói, “Trước kia có lão lục cũng đủ làm cho người ta đau đầu, hiện tại còn có thêm một Điệp Y, hai người phối hợp với nhau, về sau thiên hạ còn có chỗ cho chúng ta sao?” Dứt lời cố ý lắc đầu thở dài.
Cổ Hạo Nhiên càng nghĩ càng giận, trước mặt nhiều người lại nói cái gì chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho nàng, đem mặt mũi của Cổ Hạo Nhiên hắn đặt ở chỗ nào? Mấy huynh đệ còn nhân cơ hội bỡn cợt, hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, sắc mặt luân phiên biến hóa từ hồng hoàng lam lục thanh mới đứng phắt dậy trầm giọng nói, “Ăn no, ta còn có việc đi trước.” Dứt lời, xoay người không hề quay đầu lại liền xông ra ngoài.
Mọi người trong đại sảnh nhất thời đều im ắng, Phương Lưu Vân vội vàng kéo Điệp Y ôn nhu nói, “Điệp Y, Hạo Nhiên tính tình vẫn còn như tiểu hài tử, con cũng đừng nóng giận.” Một mặt nháy mắt ra hiệu bảo người đuổi theo gọi Cổ Hạo Nhiên trở về.
Điệp Y mặt vẫn không chút thay đổi nói, “Tôi không tức giận.” Vừa rồi Cổ Hạo Nhiên nhìn thoáng qua, trên mặt mặc dù tức giận tận trời nhưng hô hấp lại rất trầm tĩnh, cùng với biểu hiện bên ngoài của hắn khác biệt rất nhiều, tức giận bỏ đi xem mặt ngoài thì có vẻ giống như tức đến hồ đồ giận dỗi bỏ đi, bên trong hắn đang tính toán chuyện gì không ai biết, Điệp Y luôn tin tưởng cảm giác của chính mình, trực giác của sát thủ rất lợi hại cũng rất tinh chuẩn.
Phương Lưu Vân mỉm cười nói, “Không tức giận là tốt rồi, Điệp Y, Hạo Nhiên thiếu niên đắc chí tính tình cũng dưỡng thành khó chiều chuộng, giảo hoạt, chúng ta cũng không có biện pháp gì với hắn, hiện tại đã có con, một người có thể kiềm chế hắn, nương đem Cổ Hạo Nhiên giao cho con, con phải mài dũa tính tình cùng quản thúc hắn một chút mới được, Hạo Nhiên có con quản thúc nương cũng yên tâm.”
Điệp Y nâng mắt liếc nhìn Phương Lưu Vân, cảm giác Phương Lưu Vân nói những lời này là thật tâm, trầm mặc một lúc mới chớp mắt nói, “Người của tôi, tôi tất nhiên sẽ quản.” Dứt lời cũng đứng dậy rời đi, còn lại cả đại sảnh mọi người hai mặt nhìn nhau, nửa ngày Cổ Hạo Viễn mới lạnh lùng nói, “Thú vị.” Phương Lưu Vân cũng ha ha cười rộ lên, “Trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không biết là tương sinh tương khắc hay là nghiêng về một bên đây?” (Cesia: gia đình này vui ghê, lúc nào cũng chờ xem diễn)
Nói trở lại Điệp Y trở lại Dạng Cư nơi Cổ Hạo Nhiên trụ, Phong đã đón đầu đi tới, “Thiếu phu nhân, từ hôm nay trở đi hết thảy mọi sự vụ của Dạng Cư sẽ do thiếu phu nhân quản lý, đây là sổ ghi chép đầy đủ mọi khoản mục, thiếu phu nhân có muốn xem qua hay không?”
Điệp Y nhìn thoáng qua sổ sách trong tay của Phong và bàn tính trong tay Liễu, nguyên lai Cổ phủ nam tử đã thành thân đều tự có chỗ ở riêng, tuy rằng cùng sống chung trong Cổ phủ rộng lớn, nhưng mỗi viện đều có kim khố riêng của mình, tất cả mọi chi tiêu cá nhân cùng đối ngoại đều do tự mình xử lý, cho nên mọi thứ cứ như thế tạo thành nhất mạch, bởi vậy mới có tình huống Cổ Hạo Nhiên cho ba muội tử tiền tiêu vặt không cần đến sự đồng ý của Cổ Chấn.
Điệp Y vừa nhìn bàn tính đầu liền choáng váng, đồ cổ à, ngay máy tính nàng cũng không biết dùng còn nói gì đến bàn tính, vả lại cho đến bây giờ Điệp Y đối với con số không hề có khái niệm, trước kia mỗi lần chấp hành nhiệm vụ bảng giá yêu cầu đều được niêm yết rõ ràng, chỉ cần kiểm tra tài khoản có thêm mấy con số không là đủ, cho dù ngồi ở vị trí thứ hai của tổ chức, hoạt động thường xuyên cũng chính là giết người cướp của, ai lại đi quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt gia đình.
“Trước kia ai phụ trách, hiện tại cứ như cũ đi, ta chỉ cần biết quá trình cùng kết quả, cụ thể thao tác các ngươi tự mình làm chủ.” Phong và Liễu nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Điệp Y, đều hiểu được gật gật đầu, lập tức chậm rãi báo cáo từng mục cho Điệp Y nghe.
Mấy huynh đệ tỷ muội khác cũng hiểu bổn phận làm con dâu của Cổ gia phải tiếp quản sự vụ từ trượng phu, cho nên ngày hôm sau cũng không đến thân cận cảm tình với Điệp Y, đợi cho bóng đêm đến gần, chủ ốc bên kia mới đến truyền lời gọi đi dùng cơm, Điệp Y đã sớm phiền chán đủ thứ hầm bà lằng mà Phong đám người báo cáo với nàng, cái gì thân thích rồi cái gì chi tiêu, tuy rằng đã muốn tinh giản lại tinh giản, nhưng vẫn làm cho kẻ quen quyền sinh sát trong tay Điệp Y thập phần đau đầu, tất nhiên trực tiếp ném cho Phong quản lý, hơn nữa còn phân phó về sau không có chuyện gì đại sự đừng tới tìm nàng.
Chủ ốc mọi người đều đã tề tựu đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi mình Cổ Hạo Nhiên, Phương Lưu Vân lôi kéo Điệp Y cùng vài vị tẩu tử nói chuyện phiếm, Điệp Y cảm giác lạ lẫm, tiếng ồn ào huyên náo chọc nàng chán ghét, cũng may không đến nửa ngày thì Băng Kỳ vốn đi đón Cổ Hạo Nhiên xuất hiện.
Phương Lưu Vân lập tức hỏi, “Hạo Nhiên đâu?”
Băng Kỳ nhìn thoáng qua Điệp Y mới nói, “Lục thiếu gia ở Y Thúy Lan.” Lời này vừa nói ra trong sảnh nhất thời đều tĩnh lặng, không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.
Vẫn không nói chuyện Cổ Chấn nhíu mày bình thản nói, “Bắt hắn về cho ta.” Ngữ điệu tuy bình thản, xen lẫn trong đó có thể nghe ra được uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.
Băng Kỳ nhìn thoáng qua Cổ Chấn cung kính đáp, “Lục thiếu gia không muốn trở về, nói tối hôm nay là hoa khôi đêm đầu, thiếu gia nói muốn mua nàng.” Một trận hút không khí vang lên, mọi người trong đại sảnh đều thay đổi sắc mặt.
Cổ Hạo Dương đứng lên nói, “Cha, hơn phân nửa là hạ nhân lầm truyền, con đi tìm tiểu lục trở về.” Dứt lời liền xoay người hướng ra ngoài phòng, Cổ Hạo Danh cũng nói, “Cha, con cũng đi, lão lục nếu dám làm ra chuyện bội bạc.” Nói xong cũng theo sát Cổ Hạo Dương đi ra.
“Đứng lại.” Một thanh âm lạnh lùng trong trẻo đột nhiên vang lên giữa đại sảnh yên tĩnh, Điệp Y ôm tiểu Mộng Tâm lạnh lùng mở miệng, ngữ khí uy nghiêm không thua gì Cổ Chấn.
Cổ Hạo Dương cùng Cổ Hạo Danh theo bản năng dừng lại cước bộ, quay đầu lại mới phát giác lời vừa rồi là thốt ra từ Điệp Y, nhất thời liếc nhìn nhau trong mắt đều hiện lên kinh ngạc. Phương Lưu Vân vừa thấy Điệp Y mở miệng, há miệng thở dốc muốn nói gì đó bất quá lời vừa đến miệng lại nuốt trở xuống.
Điệp Y nhìn Băng Kỳ hỏi, “Y Thúy Lan là chỗ nào?”
Băng Kỳ nhìn thoáng qua Điệp Y nói, “Đó là kỹ viện lớn nhất của Phần Châu.” E ngại Điệp Y từ nhỏ lớn lên ở trên núi, khả năng không quá hiểu biết kỹ viện đại biểu cho cái gì, Băng Kỳ dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bên trong là buôn bán thể xác, có nam có nữ, lục thiếu gia hôm nay muốn mua chính là đêm đầu của tối hồng nữ nhân nơi đó.” Một hơi nói xong, Băng Kỳ sắc mặt bất động nhìn Điệp Y, một bên Cổ Chấn cũng không có ngăn cản hắn, chỉ thản nhiên nhìn Điệp Y phản ứng.
Điệp Y ừ một tiếng mặt vẫn không chút thay đổi gật đầu, đứng dậy đưa tiểu Mộng Tâm cho Hoa Cận, hướng Cổ Hạo Dương cùng Cổ Hạo Danh nói, “Ta đi. Người tới, canh gác, gọi Liễu đến cho ta.” Dứt lời tay áo vung lên hờ hừng bước ra cửa. Còn lại mọi người có chút dại ra không biết nên phản ứng thế nào cho phải, tân lang bỏ tân hôn thê tử, ngày hôm sau chạy đến kỹ viện, còn minh mục trương đảm (trắng trợn, táo bạo, không kiêng nể), người làm thê tử không khóc không nháo, không đòi thắt cổ tự tử, so với ngoại nhân còn bình tĩnh dọa người, cư nhiên còn tự mình đi bắt kẻ thông dâm, tuy là nói Thánh Thiên vương triều nếp sống cởi mở, nhưng Y Thúy Lan dù sao cũng có tiểu quan a, một cô dâu danh môn chạy tới, mặt mũi muốn lót chỗ nào cho phải đây, trong lòng mọi người đều rối như tơ vò, nhưng đương gia lại không lên tiếng phản đối.
Bóng đêm liêu nhân, Phần Châu lớn nhất kỹ viện Y Thúy Lan, lúc này đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt, tối hôm nay tối hồng thanh quan cùng tiểu quan đồng thời cùng bán ra đêm đầu, đây vốn đã là chuyện kinh thiên khí thế ngất trời, lại còn thêm chuyện Cổ gia lục công tử vốn chưa bao giờ dạo kỹ viện, cư nhiên cũng tiến đến giúp vui, còn là tân hôn ngày hôm sau, Y Thúy Lan muốn không náo nhiệt cũng không được.
Cổ Hạo Nhiên cùng Minh Thanh ngồi ở một gian bao sương (lô riêng), Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt dương dương tự đắc uống trà, một bên xuyên thấu qua cửa sổ quan sát động tĩnh dưới đại sảnh, vẻ tươi cười trên mặt nói bao nhiêu sáng lạn chính là bao nhiêu sáng lạn.
Minh Thanh ngồi ở một bên lau mồ hôi, “Thiếu gia, hảo thiếu gia của tôi, Minh Thanh van cậu mau hồi phủ đi, chuyện này nếu để thiếu phu nhân biết được, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.”
Cổ Hạo Nhiên nhếch môi cười nói, “Ta chính là muốn nàng biết.”
Minh Thanh bộ dáng tiểu con dâu ngồi ở bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, vẻ mặt khóc tang nói, “Thiếu gia, thiếu phu nhân là thê tử của cậu, cậu làm ra chuyện hôm nay muốn mặt mũi của thiếu phu nhân để ở chỗ nào? Thiếu gia, cậu cùng thiếu phu nhân có gì tranh chấp cứ trở về đóng cửa ầm ĩ với nhau không được sao? Chuyện này sẽ khiến cho thiếu phu nhân từ nay về sau không ngẩng đầu lên được.”
Cổ Hạo Nhiên cười lạnh nói, “Nàng không phải rất mạnh sao? Ta muốn nhìn xem nàng trừ bỏ vài ngón nghề bên ngoài còn có thể làm được gì, hôm nay bất quá cũng chỉ là màn mở đầu mà thôi.” Muốn chế phục một người không phải chỉ dựa vào thân thủ, phương diện khác cũng cần vận dụng một chút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!